Có điều rất nhanh anh đã được nếm mùi không dễ dàng khi chăm sóc thai phụ.
Ban đầu khi mới mang thai, Triệu Lan Hương nôn nghén rất nhiều, chỉ cần ngửi thấy một chút mùi thịt mỡ đã ăn không ngon rồi, trước đây cô rất thích ăn cá, bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi tanh đã biến sắc. Năm tháng sau, cơn nôn nghén của cô quay trở lại lần nữa.
Có đôi khi uống ngụm nước thôi cũng nôn tối tăm trời đất rồi, có khi đang nói chuyện với mọi người đột nhiên lại vội vàng tìm ống nhổ.
Nhìn dáng vẻ bị tra tấn của vợ mình, trái tim Hạ Tùng Bách cũng căng thẳng như bị người ta siết chặt.
Thấy cô nôn tới nôn lui không dứt, anh áy náy hỏi: “Trước kia khi anh không ở nhà, em cũng như vậy sao?”
Triệu Lan Hương buồn bực thay một bộ quần áo khác, chật vật súc miệng, nói: “Không, trước kia con bé rất ngoan, có thể là do thấy anh về nên mới làm nũng.”
Không ngờ đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi, càng ngày Triệu Lan Hương càng trở nên dễ nôn nghén hơn, ăn uống cực nhạt, ăn không ngon miệng, không chua không vui, không cay không thích. Vì chăm chút cho khẩu vị của cô, Hạ Tùng Bách không thể không chuyên môn nấu riêng cho cô một phần cơm dành cho thai phụ, nếu không ngồi ăn với cả nhà, chắc chắn cô lại nôn rối tinh rối mù.
Triệu Lan Hương vuốt bụng buồn rầu nói: “Không biết là làm sao nữa, gần đây em luôn cảm thấy đứa trẻ trong bụng cử động rất nhiều.”
Mặc dù Đường Đường mềm mại đáng yêu, nhưng làm ầm ĩ như vậy cũng khiến Hạ Tùng Bách bực mình.
Anh ngồi xổm xuống, hung dữ ghé sát vào bụng cô thương lượng: “Con đừng lăn lộn mẹ con nữa có được không, ngoan ngoãn chút, sau này ra ngoài cha mua đường cho con ăn.”
Nghe thấy lời nói trẻ con này của chồng mình, Triệu Lan Hương không nhịn được bật cười.
Cô nói: “Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, chúng ta đi kiểm tra một chút đi, nôn nghén nhiều quá em sắp không chịu nổi rồi...”
Đang nói đột nhiên cô chống lấy eo, kêu “Ai” một tiếng, bụng lại bị Đường Đường dùng sức đạp một cái, làn váy mỏng bị cô bé làm ầm ĩ đến mức rung động.
Tay Hạ Tùng Bách nhẹ nhàng đặt lên trên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng vợ mình, rất lâu sau mới buồn bực nói: “on bé chắc chắn là đứa trẻ nghịch ngợm.”
…
Thời gian vất vả thong thả trôi qua, cuối cùng cũng sắp hết mùa hè, cái nóng tháng bảy qua đi thời tiết bắt đầu dịu mát.
Một hôm nào đó, buổi tối khi sắp đi ngủ, Triệu Lan Hương lăn qua lộn lại trên giường không tài nào nhắm mắt nổi.
Hạ Tùng Bách hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Triệu Lan Hương có chút khó xử, lại khát vọng nói: “Em muốn ăn Tía Tô Mai……”
Hạ Tùng Bách bật điện lên, thấy khuôn mặt Triệu Lan Hương đã ngại ngùng đỏ b ừng rồi, chỉ có đôi mắt là sáng long lanh, đong đầy nước mắt, khiến người ta khó có thể bỏ qua không để ý được.
Anh thở dài một hơi, chấp nhận số phận, hỏi cô: “Tía Tô Mai là món gì?”
Triệu Lan Hương lắc lắc đầu mờ mịt, cô nói: “Em cũng chưa từng ăn.”
Món này là do cô ngẫu nhiên nghe được từ một người phụ nữ từng mai thai, hương vị Tía Tô Mai thế nào sao? Nó là một loại mơ được muối chua chua ngọt ngọt, sau khi ăn xong sẽ giảm nôn nghén, mỗi bữa ăn được rất nhiều cơm.
Nhưng mà cô chỉ biết miêu tả theo như ấn tượng của mình thôi. Đối mặt với ánh mắt chân thành của Hạ Tùng Bách, có chút khó mở miệng. Khuôn mặt cô đỏ bừng lên, không biết là vì thèm ăn quá, hay là do xấu hổ vì vô cớ gây rồi.
Câu trả lời này của vợ khiến Hạ Tùng Bách nghẹn lời, nhưng mà không thể chịu nổi ánh mắt cực kỳ khao khát của cô, anh khẽ vô về dỗ dành: “Em chờ một chút, để anh đi hỏi bà nội.”
Vì mang thai, trong khoảng thời gian này cô bị nôn nghén quá nặng, vất vả đến mức gầy rộc cả người. Khó khăn ắm mới thấy cô nói muốn ăn gì đó, sao Hạ Tùng Bách có thể từ chối.
May mà khi anh đến bà nội vẫn chưa ngủ, bà đang nằm nghe radio, đọc sách.
Hạ Tùng Bách hỏi thẳng bà: “Lan Hương muốn ăn Tía Tô Mai, cháu muốn kiếm cho cô ấy một chút, bà nội biết Tía Tô Mai là món gì sao?”
Bà Lý bỏ cặp kính viễn thị xuống, cẩn thận nghĩ lại thật lâu.
Bà nói: “Hình như nó là một loại ô mai mơ được muối bằng tía tô, chua chua ngọt ngọt, kích thích cơn thèm ăn, hương vị rất độc đáo, đúng là có ích cho phụ nữ có thai.”
“Để bà cẩn thận ngẫm lại...”
Bà Lý suy nghĩ rất lâu, sau đó nhấc bút viết ra cách làm đại khái. Trước kia bà từng là tiểu thư khuê các mười ngón tay không dính nước, rời xa nhà bếp, nhưng mà món này đúng là bà đã từng mân mê làm thử khi chưa đi du học, bởi vì nó là một món ăn vặt khong khó làm lắm.
Hạ Tùng Bách cẩn thận nhìn từng chữ trong tờ cách làm do bà nội viết, trong lòng nói hổi, xem xong lập tức ghi tạc trong đầu, hận không thể lập tứ đi hái quả mơ về làm Tía Tô Mai cho vợ mình ăn.
Anh chào bà nội mình, lý trí bảo anh đi ngủ, nhưng anh vẫn làm theo xúc động trong lòng, sờ soạng chạy tới cây mơ nhà người ta trồng trong sân, mạo hiểm bẻ một cành đầy quả mơ chua, bị chó nhà người ta đuổi, mang về nhà.
Hạ Tùng Bách dùng bàn chải, muối thô ngâm rửa sạch sẽ từng quả mơ chua, dựa theo cách làm xoa bóp, ướp muối làm thành Tía Tô Mai, chờ đến sáng hôm sau lại vớt ra phơi nắng một ngày.
Làm xong tát cả, anh mới vừa lòng thu dọn, cầm mấy quả mơ đã rửa sạch sẽ mang về phòng dỗ dành cô vợ nhỏ.
Triệu Lan Hương chờ mãi chờ mãi, chờ đến nửa đêm vẫn không thấy Hạ Tùng Bách quay về, khi cô đã nằm nghiêng mơ màng ngủ, thì tiếng bước chân mới vang lên.
Chàng trai đưa vài quả mơ sạch sẽ tới trước mặt cô, lấy lòng: “Ăn đi, không có tía tô mai, chỉ có mơ chua thôi.”
Triệu Lan Hương ngồi dậy, tuy rằng khát vọng như ngàn vạn móng vuốt đang cào trong lòng, nhưng vẫn ngồi dậy ăn một quả.
Vị chua vào miệng khiến cả người thoải mái, cô không hề cảm thấy ê răng chút nào, ăn liền một lúc hết hẳn năm quả.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tùng Bách rời giường thì bà nội đến tìm anh, bà ấy buồn rầu nói: “Bách Ca Nhi, Tía Tô Mai này cháu làm không kịp rồi, ít nhất phải ngâm bốn tháng mới ăn được.”
Hạ Tùng Bách vừa đen quả mơ đi phơi nắng, sau khi nghe thấy thế, vẻ mặt lập tức ủ rũ.
Trầm mặc một lúc lâu, anh nói: “Không sao cả, cháu làm không kịp thì có thể đi mua từ chỗ người khác.”
Ăn sáng xong, anh không nói tiếng nào lặng lẽ ra ngoài, đi tới từng nhà hỏi thăm Tía Tô Mai, liên tục hỏi thăm vài ngày đến nỗi đôi giày dưới chân đã bị anh làm cho mòn gót, anh mới mang về được một hũ mơ ngâm đen tuyền từ một thôn xóm xa lạ không biết tên,
Anh mở nắp ra, đưa tới trước mặt vợ mình, cười ngốc nghếch, nói: “Em nếm thử xem, có phải hương vị em muốn ăn không?”