Triệu Lan Hương lấy hai quả Tía Tô Mai ra ăn, nói ra cũng kỳ quái, trước kia cô luôn không thích ăn vị tía tô, chạm vào một chút cũng không được, nhưng khi dùng tía tô để ướp ô mai mơ, cô lại nuốt trôi được.
Bên ngoài quả mơ được phủ một tầng sương trắng, vào miệng mềm mại, chua ngọt ngon miệng, thịt quả tràn đầy, thấm vào ruột gan, cực kỳ khai vị.
Ánh mắt cô dừng trên khuôn mặt ngăm đen của Hạ Tùng Bách, cánh môi hơi mỏng đã khô nứt bong tróc da, trên đầu đổ đầy mồ hôi không ngừng chảy xuống.
Trong khoảng thời gian này anh luôn đi sớm về trễ, Triệu Lan Hương còn tưởng rằng anh đi xem trại nuôi heo, nhưng hôm nay nhìn thấy Tía Tô Mai trong tay anh, Triệu Lan Hương mới hiểu được.
Sáng sớm ngày hôm đó sau khi biết không có Tía Tô Mai, vẻ mặt thất vọng của cô anh đều nhìn thấy hết, khiến anh không thể thờ ơ được.
Cảm xúc trong lòng Triệu Lan Hương cực kỳ phức tạp, vừa cảm thấy anh khờ anh ngốc, vừa xấu hổ đến mức mặt nóng lên.
Cô vuốt ve hũ mơ chua lạnh léo, trong lòng vừa cảm động vừa ngại ngùng.
“Bách Ca Nhi, cảm ơn anh.”
“Hai vợ chồng nói cảm ơn cái gì.”
Sau đó Hạ Tùng Bách nhanh nhẹn múc cho vợ mình một bát cháo, bảo cô ăn cháo cùng với Tía Tô Mai: “Em nếm thử xem, có thể ăn vào được không?”
Cô gật đầu.
Hạ Tùng Bách căng thẳng ánh mắt nhìn chằm chằm vào vợ mình, chăm chú xem cô cắn một miếng mơ chua uống một hớp cháo. tuy rằng cô ăn rất chậm rãi, nhưng mà ăn xong lại không nôn nghén, khiến anh vô cùng vui mừng.
“Sau này dùng nó để ăn với cơm, nghe nói hũ Tía Tô Mai này ướp đã lâu, hương vị tương đối ngon miệng.”
Nói xong Hạ Tùng Bách cũng lấy một quả ra ăn, vừa chua vừa mặn vừa ngọt, vì chua đã bị trung hòa dịu đi không ít, vị ngọt của đường mía đậm đà thơm hương, chỉ tăng thêm vị thôi chứ không lấn át hoàn toàn vị chua ban đầu.
Nhìn Triệu Lan Hương mỉm cười, ánh môi hồng hào tinh tế nhấm nháp cháo gạo trắng tinh từ chiếc muỗng, môi đỏ và cháo trắng tạo nên vẻ đối lập rõ ràng, sau khi ăn xong cô còn dùng đầu lưỡi mềm mại liếm môi một cái, khiến Hạ Tùng Bách nhìn thấy cổ họng khô khốc.
Nhìn cánh môi khô nứt của anh, Triệu Lan Hương đẩy bát cháo thứ hai mà mình không ăn hết trong tay qua: “Uống chút cháo gạo đi, giải khát.”
“Không cần.”
Anh bước đến sau lưng, ngó đầu qua vai cô, câu lấy cánh môi hồng hào của cô hôn thật sâu
Cô vừa ăn cháo xong, môi lạnh léo mát vẻ, trong miệng vẫn còn vị ngọt của Tía Tô Mai, giống như nước suốt trong lành, làm dịu cổ họng khát khô của Hạ Tùng Bách nhưng lại khiến lòng anh bốc hỏa.
Giá trưa, ánh nắng mặt trời tràn vào trong phòng, tiếng thở dốc khiến tim người ta đập dồn dập.
Tay Hạ Tùng Bách rời khỏi nơi đầy đặn của vợ mình, khẽ nuốt nước miếng: “Lan Hương, chỗ này của em lớn hơn rồi.”
Vừa lớn lại vừa mềm, bàn tay nắm lại không che được hết làn da tuyết trắng, mềm giống như có thể chảy ra nước.
Triệu Lan Hương đảo mắt nhìn qua, chặn miệng anh lại, bàn tay nhéo vào hông anh một cái, sau đó thuận tiện sờ soạng cơ bắp rắn chắc giữa bụng anh, lập tức ghen ghét không thôi. Bởi vì mang thai dáng người cô đã bị biến dạng từ lâu, còn anh thì càng ngày càng rắn chắc, qua vài tháng ở nông thôn ăn ngon uống tố, anh đã bù lại hết số thịt bị mất khi vất vả học tập trong trường, hương vị đàn ông bùng nổ mạnh mẽ.
Cô tức giận lột sạch quần áo Hạ Tùng Bách ra...
Khi đầu óc Hạ Tùng Bách đang trống rỗng, đắm chìm trong cực lạc, thì chị cả tới tìm.
“Bách Ca Nhi, em đâu rồi?” Chị Hạ gõ cửa.
Khuôn mặt trắng nõn của Triệu Lan Hương đỏ bừng lên, tim đập nhanh, nhưng giọng cô vẫn vô cùng bình tĩnh: “Bách Ca Nhi ra ngoài rồi, khả năng đến tối mới quay về.”
“Vậy à...” Tiếng bước chân của chị cả dần dần biến mất.
Hạ Tùng Bách lập tức rên lên một tiếng, buồn bực vì bị cắt ngang cuộc vui.
...
Một phen mây mưa kết thúc, trời đã gần hoàng hôn.
Tuy rằng da mặt Hạ Tùng Bách vừa dày vừa đen, lúc này vẫn đỏ lên. Anh chột dạ chuồn ra khỏi phòng bạn gái mình giống hệt năm đó khi vừa xác định quan hệ yêu đương, rồi lén lút như kẻ trộm múc một xô nước vào phòng, thuận tiện rửa sạch cả chén bát vợ mình vừa ăn xong.
“Em đi đun nước cho Lan Hương tắm rửa.” Anh che che giấu giấu nói chuyện với chị cả đang giặt quần áo bên giếng.
Khi anh múc xô nước thứ hai mang về, chị cả hỏi anh: “Em đi đâu thế? Chị qua tìm Lan Hương nói em không có nhà.”
Hạ Tùng Bách cúi gằm đầu xuống dùng sức rửa bát đũa: “Ra ngoài tìm mơ chua cho Lan Hương, chị cả có việc gì sao?”
“Bà nội bảo em chuẩn bị sớm một chút, mấy ngày nữa đưa Lan Hương đến bệnh viện chuẩn bị sinh sản.”
“Có phải hơi sớm hay không?”
Dù sao bây giờ mới hơn tám tháng. Hạ Tùng Bách gãi gãi đầu, trước mắt hiện lên hình ảnh bụng vợ mình. Tuy rằng mới hơn tám tháng, nhưng nhìn qua lại rất lớn. Cô bị nôn nghén nặng như vậy vẫn có thể nuôi em bé trong bụng tốt như thế, nhiều lúc khiến Hạ Tùng Bách cảm thấy áy náy không thôi.
Chị Hạ liếc mắt nhìn em trai mình một cái: “Chuẩn bị sớm một chút cũng tốt, lỡ như đột nhiên gặp phải chuyện gì nửa đêm đòi sinh, thì không kịp đến bệnh viện.”
Hạ Tùng Bách gật đầu: “Vâng để em chuẩn bị một chút.”
Đi bệnh viện có nghĩa là phúc lợi giống như hôm nay sẽ không còn nữa, cô vợ đang mang thai của anh nhiệt tình đến mức khiến Hạ Tùng Bách cảm thấy như gặp được mùa xuân thứ hai, thoải mái đến mức tất cả lỗ chân lông trên người đều nở ra, tràn đầy sức sống.
Nhưng vì nghĩ cho em bé, Hạ Tùng Bách tiếp nhận ý kiến của bà nội, anh quay về phòng, bắt đầu thu dọn quần áo cho vợ mình, nghiêng đầu nhìn sang còn có thể nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ say xưa với đôi má hống hào của cô ấy.
Vết bẩn và mồ hôi trên người cô đã được anh lau dọn sạch sẽ rồi, lúc này cả người đã thoải mái mát mẻ đi ngủ.
Từ khi mang thai da cô càng trắng trẻo mịn màng hơn, trắng như cải thảo trong đất vậy, giống như nhẹ nhàng véo có thể véo ra nước. Anh nhẹ nhàng phủ thêm cho cô một lớp chăn mỏng, khẽ hôn lên khuôn mặt đang ngủ say sưa vì mệt nhọc.
...
Vốn dĩ Triệu Lan Hương dự định đợi đến khi tròn chín tháng mới đến bệnh viện, nhưng không khuyên nổi Hạ Tùng Bách, đành phải đến bệnh viện chờ sinh sớm hơn nửa tháng.
Anh vô cùng hoang phí thuê riêng cho vợ mình một phòng bệnh hai người, bình thường trong bệnh viện đều là tám người một phòng, thậm chí có khi còn mười người một phòng. Giữa lúc trời nóng nực thế này, càng nhiều người càng khiến thai phụ nóng bức.
Hạ Tùng Bách bỏ tảng băng mình mới mua về ra, ướp lạnh quả xoài cho cô ăn, miếng băng tan ra, hơn lạnh lan tỏa khắp phòng, thấm vào ruột gan.
“Biết em chịu khổ rồi, nhịn thêm một tháng nữa thôi.”
Triệu Lan Hương lau mồ hôi một phen, ăn mấy miếng xoài: “Không sao, em chịu được, nhưng mà trong thành phố đúng là nóng thật, ở nông thôn chúng ta vẫn mát mẻ sảng khoái hơn một chút.
Hạ Tùng Bách đập vỡ miếng băng mình mới mua về thành vài miếng nhỏ, cho vào túi dùng chườm nóng mùa đông, áp vào má cô: “Có mát hơn chút nào không?”
Thai phụ giường bên cạnh nhìn người đàn ông hầu hạ vợ mình không kêu ca câu nào, cự kỳ hâm mộ.
Cô ta cũng nóng đến mức đổ đầy mồ hôi, cũng muốn ăn trái cây ướp lạnh, nhưng mà chỉ có thể hưởng ké hơi mát tỏa ra từ miếng băng của người khác.
Triệu Lan Hương bảo Hạ Tùng Bách đưa quả xoài còn lại cho thai phụ giường bên cạnh.
Cô mỉm cười nói: “Ăn chút hoa quả giải nhiệt đi, dự sinh của chị là ngày nào?”
Giường bên cạnh trả lời: “Cuối tháng tám, khoảng hai lăm.”
Triệu Lan Hương nghe xong thì cực kỳ hâm mộ, cô nói: “Em còn phải đợi tới giữa tháng chín cơ, đến bệnh viện quá sớm chịu tội rồi. Sinh ra sớm cũng tốt... Thai này của em vô cùng nghịch ngợm, lúc nào cũng lăn lộn người khác.”
Giường cách vách mỉm cười: “Đều như nhau cả.”
“Em sinh trễ một chút, khi đó trời lạnh rồi, ở cữ thoải mái hơn một chút.”
Triệu Lan Hương hé mội cười, tuy rằng ngoài miệng oán giận như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn rất vui mừng. Bởi vì có Hạ Tùng Bách chăm sóc chu đáo về mọi mặt, đã xua tan được cảm xúc táo bạo trong khoảng thời gian mang thai của cô rồi.
Cô dán tay lên cái bụng tròn vo của mình, mỗi ngày qua đi lại càng cảm nhận được rõ ràng hơn sự tồn tại của Đường Đường. Mặc dù đau đớn, nhưng cũng làm cô vui sướng.