Lúc mang thai ở nông thôn, tuy rằng cuộc sống hàng ngày bình đạm không có gì lạ, nhưng cũng bình an không gặp phải chuyện gì. Điều duy nhất tra tấn người chính là cô bị nôn nghén quá nặng, may mà cuối cùng được số Tía Tô Mai Hạ Tùng Bách mua về giải quyết xong.
Đây cũng là lần đầu tiên cô chắc chắn, con cô nhất định có thể bình an ra đời.
Giường cách vách nhắc nhở thiện ý: “Nhân lúc còn chưa sinh, đi bộ nhiều thêm một chút, tăng cường sức khỏe, đến lúc sinh sẽ thuận lợi hơn một chút.”
“Nhìn qua bụng em rất lớn...”
Triệu Lan Hương cũng biết bụng cô lớn, giống quả bóng cao su được bơm không khí vậy, mỗi ngày đều lớn lên. Trước kia vì sợ dinh dưỡng không đủ, cô ép mình phải ăn, bây giờ vất vả lắm mới có thể ăn ngon miệng, cô lại càng không nhịn được ăn nhiều hơn.
Thấy ánh mắt lo lắng của vợ mình, Hạ Tùng Bách khẽ ho một tiếng, nói: “Thức ăn của em đều được bà nội tính toán cả rồi.”
“Bà nội đọc rất nhiều sách chuyên ngành, em ăn uống cũng rất khoa học, không cần lo lắng.”
Đầu tháng chín.
Ngày dự sinh của thai phụ giường bên đã chậm hơn một tuần, khiến cô ta bắt đầu nóng này lo lắng không yên, nửa đêm thường xuyên khóc nức nở.
Triệu Lan Hương bị ảnh hưởng cũng bắt đầu khẩn trương, nửa đêm vô thức sờ xoạng một chút, đột nhiên thấy dưới thân ướt đẫm.
Cô căng thẳng giống như cố nhịn không bật khóc, hốc mắt ẩm ướt gọi: ““Bách Ca Nhi……”
Mấy ngày qua lỗ tai Hạ Tùng Bách luôn bị thai phụ giường cách vách tra tấn cả đêm, anh đã suy xét xem có nên chuyển phòng bệnh hay không, để tâm trạng của vợ mình ổn định hơn một chút.
Đột nhiên nghe tiếng gọi thất thanh của Triệu Lan Hương: “Bách Ca Nhi……”
Trong giọng nói còn pha lẫn chút hoảng sợ.
“Hình như em bị chảy nước ối rồi.”
Một câu này giống như quả bom nổ mạnh vậy, khiến Hạ Tùng Bách đang lơ mơ trong mộng đẹp bị nổ giật mình, vội vàng nhảy dựng lên.
Anh bật điện, nhìn lướt qua quần cô, rồi vội vàng bấm chuông trong phòng bệnh. Một lát sau, thấy y tá trực ban chậm chạp mãi không tới, anh vươn tay ra mạnh mẽ bế cô lên, bước chân ổn định nhanh chóng đi về phía phòng sinh.
“Đừng sợ...”
“Trấn tĩnh một chút, có nghe thấy không, đừng lãng phí quá nhiều sức. Ăn chút đồ ăn đã, lát nữa sẽ sinh em bé.”
Anh đặt vợ mình lên giường sinh, tay cân run rẩy vội vàng pha một cốc sữa cho cô uống.
Anh nghĩ một lúc lâu, sau đó chạy quay lại phòng bệnh, lấy một túi đồ ra.
Triệu Lan Hương mở mắt liếc qua một cái, là kẹo chocolate.
“Tranh thủ thời gian ăn một chút đi.”
Triệu Lan Hương còn chưa kịp ăn xong nửa thanh, bác sĩ đã vào phòng đuổi Hạ Tùng Bách ra ngoài.
Cô sinh con thật sự rất nhanh, từng cơn đau như sóng thủy triều không ngừng ập đến, cô cắn rách môi mới có thể khiến bản thân không hét to lên vì quá đau đớn.
Nhưng mà từng tiếng khóc nức nở tràn ra từ khóe môi, Hạ Tùng Bách đứng ngoài phòng sinh đều nghe thấy hết.
Sau khi đưa Triệu Lan Hương vào phòng sinh, một mình anh đứng sững sờ ngoài hành lang, bên trong vẫn chưa có tin tức. Màn đêm yên tĩnh, mõi phút mỗi giây đồng hồ trôi qua Hạ Tùng Bách đều có thể nghe thấy rõ ràng, khiến anh bị giày vò giống như một ngày dài bằng một năm.
Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã là năm giờ sáng rồi.
Cửa sổ bên ngoài hành lang, màn đêm đen nhánh dần dần tiêu tán, bị ánh nắng ban mai mỏng manh xua tan.
Trong suốt quá trình chờ đợi dài dằng dẵng, anh nhớ tới năm đó, cô cũng đạp trên ánh sáng mỏng manh như vậy, lưng cõng bánh đậu xanh, cất giọng trong veo nói với anh: “Đời này tôi chỉ nghe lời người nhà mình, nghe lời cha mẹ tôi, ông bà tôi, anh là ai... Mà muốn quản tôi, hả?”
Sau đó cô trở thành người phụ nữ của anh, mọi chuyện đều nghe lời anh.
Sau khi trở thành bạn gái anh, một ngày nào đó cô cũng đạp trên nắng sớm mỏng manh như vậy, đến lò mổ heo tìm anh, đứng từ đằng xa dùng đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh.
Cô nói cô không chê anh, có bẩn có thối cũng là người đàn ông của cô.
Ừ, sau đó cô thật sự trở thành vợ anh, không chê anh nghèo, cũng không chê anh khó coi.
Nắng sớm càng đậm, càng cao, xua tan đêm tối, cô ngồi bên anh cùng đón ánh nắng ban mai, hát: “Em nguyện ngược dòng, đến tìm anh.”
Lúc này Hạ Tùng Bách cảm thấy giống như nghe được tiếng hát của cô....
Một tràng tiếng trẻ con khóc thánh thót vang lên, một lát sau phòng sinh cửa mở.
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, mặt mày mỏi mệt lại không giấu được ý cười, nói: “Là một bé gái.”
Hạ Tùng Bách quá vui mừng, tất cả hồi ức trong trí óc đều dừng lại, trong mắt chỉ còn cảnh tường cô đang nằm trong phòng sinh vất vả sinh đứa bé thuộc về bọn họ.
“Khoan đã... Bác sĩ, hình như còn một đứa nữa.” Đột nhiên y tá trong phòng sinh kêu lên.
Nhưng mà sản phụ sinh xong một đứa, đã hết sức lực vừa lòng ngủ rồi.
“Sao có thể còn một đứa nữa? Rõ ràng siêu âm chỉ có một thai.”
Ý cười trên mặt Hạ Tùng Bách lập tức đọng lại, anh vội vàng chạy về phía trước, dùng sức vỗ lên má Triệu Lan Hương: “Lan Hương tỉnh lại, tỉnh lại đi...”
Triệu Lan Hương sinh con cả đêm, đã đau đến mức mất tri giác.
Cô mở mắt ra, miễn cưỡng cười nói: “Hình như còn chưa sinh xong.”
Giọng cô run rẩy.
Đưa trẻ đầu tiên quá lớn, nước ối gần như đã chảy hết cô bé vẫn chưa chịu chui ra, bác sĩ phải hút cô bé ra ngoài.
Trong cơn mê man cô loáng thoáng cảm nhận được trong bụng mình còn một cục cưng nữa, vì nó đang cử động đang đá cô, cô lại cố gắng mở mắt ra lần nữa.
Trên tay Hạ Tùng Bách dính đầy máu của cô chảy ra, anh không ngừng lẩm bẩm: “Đừng sợ, cố gắng lên, anh ở lại đây bên em.”
“Lan Hương, dũng cảm lên một chút.”
“Nó là Đại Hải, là Đại Hải của chúng ta, phải cố gắng lên một chút sinh thằng bé ra ngoài.”
Nhìn qua chiếc đồng hồ trên cổ tay Hạ Tùng Bách, lúc này kim đã chỉ tới sáu giờ chiều rồi, ánh nắng hoàng hôn ấm áp từ cửa sổ xuyên vào trong phòng.
Cũng trong ánh nắng chiều như vậy, ngày hôm đó cô đứng giữa ánh nắng xán lạn mỉm cười hạnh phúc nhìn chằm chằm vào bó hoa bông gòn anh tặng, cánh hoa như lửa đỏ ấy phảng phất giống như máu trên người cô chảy ra.
Đường Đường được y tá tắm rửa sạch sẽ rồi, vì không có sữa uống nên đang đói bụng khóc nức nở. Nhưng lúc này Hạ Tùng Bách không thể phân ra được tâm thần đi để ý đến cô bé.
Anh nửa quỳ trên mặt đất, cúi người xuống ghé sát vào tai vợ mình, cổ vũ cô, ngay cả con gái vừa xinh ra cũng chưa kịp xem, luống cuống chân tay móc hết tiền trên người ra đưa cho y tá, nhờ y ta kiếm cho cô bé chút sữa uống.
Y tá thương cảm thở dài một tiếng, lắc đầu bế đứa bé đang khóc oe oe, đi tìm đồ ăn cho cô bé.
Hạ Tùng Bách nắm chặt tay vợ mình, nước mắt chảy xuống, một người đàn ông không nhịn được khóc trong phòng sinh.
“Lan Hương, dùng thêm chút sức nữa.”
“Ăn chút chocolate, được không?”
…
Trong lúc mơ màng Triệu Lan Hương cảm giác giống như nhìn thấy người chồng kiếp trước của mình lúc về già đang ngồi trên xe lăn, cô nhẹ nhàng gối đầu lên chân anh, anh cúi đầu, thành kính đặt một nụ hôn lên tóc cô.
Anh mỉm cười cổ vũ: “Lan Hương, cố lên.”
Anh chính là người đàn ông mỗi ngày đều ôm một bó hoa tươi chờ cô ở góc ngoặt nơi cuối đường, là người mỗi sáng sớm đều chuẩn bị thỏa đáng quần áo cho cô, là người nắm tay cô đi tản bộ lúc chạng vạng, cùng nhau ngắm hoàng hôn, thanh xuân không còn nữa, nhưng phong thái lại không giảm.
Dưới gốc cây sồi, lão chồng già ngồi trên xe lăn nâng cô dậy, nghiêm túc nói: “Cho dù em đi đến nơi nào, em ở nơi nào, anh đều hy vọng em sẽ dũng cảm, kiên cường.”
“Anh... yêu em nhất.” Anh nhẹ nhàng lầm bẩm.
Triệu Lan Hương mờ mịt ngẩng đầu lên khỏi đùi anh.
“Đi thôi, quay về bên cạnh anh ấy đi.”
Triệu Lan Hương mở to mắt, nước mắt nóng bỏng của Hạ Tùng Bách rơi trên mu bàn tay cô.
Nhẹ nhàng, phảng phất giống như hạt mưa mang theo độ ấm.
Ngón tay cô đột nhiên run lên một cái: “Đại, Đại Hải……”
“Tỉnh dậy, đừng nói chuyện, chuyên tâm dùng sức.”
Cô dùng hết sức bú sữa mẹ, bụng đã tê rần... Cuối cùng một thứ gì đó nóng ướt cũng trượt xuống chảy ra khỏi cơ thể.
Bác sĩ đỡ được đứa trẻ, dùng sức đánh vào mông cậu, đánh một lúc lâu đến mức Triệu Lan Hương đã bật khóc, tiếng kêu mỏng manh của đứa trẻ mời phát ra...