Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 168 - Chương 168. Hoàn Chính Văn 3

Chương 168. Hoàn chính văn 3 Chương 168. Hoàn chính văn 3

Bởi vì thiếu oxy cho nên cả người Đại Hải tím tái, sau khi khơi thông hô hấp đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Cậu bé bị ngạt trong bụng quá lâu, sợ ảnh hưởng đến đầu óc, nên phải chăm sóc đặc biệt.

So với chị gái song sinh của mình, Đại Hải nhỏ hơn nhiều, vô cùng gầy yếu, vì như vậy cho nên mới chậm chạp không chịu ra ngoài, khiến mẹ cậu chịu nhiều đau khổ.

Sau khi sinh Đại Hải xong, Triệu Lan Hương cố hết sức liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi lăn ra ngất xỉu.

Hạ Tùng Bách bế con gái mới sinh được nửa ngày không biết nên khóc hay nên cười, hốc mắt anh đỏ bừng, tầm mắt mông lung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô vợ đang hôn mê trên giường vì quá mệt mỏi.

Cô bé trong ngực anh khóc không ngừng, tiếng khóc càng ngày càng lớn.

...

Triệu Lan Hương ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra, lọt vào tầm mắt cô là Hạ Tùng Bách đang ngục đầu bên mép giường.

Cô vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu anh, mái đầu đang gục xuống lập tức ngẩng lên.

Anh ôm chặt lấy cô, lẩm bẩm: “Em dọa anh sợ quá... Sau này em đừng bao giờ khiến anh sợ như vậy nữa nhé.”

“Em giỏi lắm, sinh cả Đường Đường và Đại Hải đều an toàn, sau này anh không bao giờ mạo hiểm để em sinh con...”

Trong lúc nói chuyện nước mắt anh lại vô thức rơi xuống, anh hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt trắng nõn của vợ mình trong ngực, run rẩy lấy lại tinh thần.

Triệu Lan Hương lau nước mắt cho anh, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, nước mắt đàn không không thể rơi dễ dàng...”

Người đàn ông mất tự nhiên lau mặt một cái, giọng nói khàn khản, hỏi: “Em còn cảm thẩy có chỗ nào không thoải mái không? Đã đói bụng chưa?”

Nói xong anh vén chăn của cô lên, xem miệng vết thương cho cô.

Mặt Triệu Lan Hương lập tức đỏ bừng.

Hạ Tùng Bách cẩn thận xem vài lần, sau đó hỏi thăm cảm nhận của cô, Triệu Lan Hương ấp úng lắc đầu liên tục, nói không sao anh mới yên lòng.

“Đường Đường với Đại Hải đâu rồi?”

Giọng Hạ Tùng Bách có chút khắc chế, không cho cô từ chối: “Ăn cháo trước đã, ăn xong sẽ nói cho em.”

Anh múc cho cô một bát cháo gan heo, đưa đến bên giường, tay cầm cái muống lên, thong thả ung dung đưa tới bên miệng thổi nguội, thổi xong lại bón cho cô ăn. Gạo trong cháo đã được hầm nhừ, tỏa sáng như được mạ lên một tầng men, cháo màu nâu lẫn với hành thái nhỏ thơm ngào ngạt, vào miệng là tan.

Triệu Lan Hương đói bụng một ngày, chưa được ăn một hạt gạo nào, ngửi thấy mùi hương bụng cô lập tức kêu ùng ục. Cô hé miệng vội vàng ăn hết muỗng này tới muống khác, rất nhanh một bát cháo đã thấy đáy.

Sau đó cô lại hỏi hai đứa trẻ đâu.

Thấy trên mặt vợ mình cuối cùng đã khôi phục chút khí lực, Hạ Tùng Bách mới lộ ra niềm vui sướng lần đầu được làm cha, trong một đêm anh có thêm hai người thân cùng chung dòng máu, loại vui sướng nhân đôi ấy khiến anh vừa cao hứng vừa mệt mỏi.

Anh bế con gái Đường Đường lại, cô bé nho nhỏ, khuôn mặt đỏ hồng, mái tóc thưa thớt mềm mại như bông.

Triệu Lan Hương ôm con gái mình, cô bé nhẹ như không có trọng lượng với cô mà nói, lại nặng giống như cả thế giới.

Đôi mắt cô không nhịn được đỏ lên, một dán lên da thịt mềm mại của con gái, hôn một cái.

Cô hỏi: “Đại Hải đâu?”

Hạ Tùng Bách nói: “Cơ thể Đại Hải có chút gầy yếu, bác sĩ không cho anh bế, để lát nữa anh dẫn em đi xem thằng bé.”

Giọng anh trầm ổn hồn hậu, có cảm giác khàn khàn ấm áp của đàn ông, Triệu Lan Hương nghe thấy thế hô hấp cứng lại, giống như sắp không thở được.

Hạ Tùng Bách sợ cô quá đau lòng khi đang ở cữ, sợ cô quá khổ sở, nên mới dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nói với cô.

Anh ấn vợ mình ngồi xuống, trấn định nói: “Em đừng suy nghĩ miên man, Đại Hải chỉ cần điều dưỡng thân thể một chút thôi, để trong lồng ấp giúp đỡ trị liệu.”

“Em cho Đường Đường ăn trước đi, từ khi sinh ra đến giờ con bé vẫn chưa được uống giọt sữa mẹ nào đâu... Cho con bé bú xong, chúng ta đi thăm Đại Hải.”

Đúng lúc ấy Đường Đường bật khóc oe oe, tiếng khóc trẻ con mềm mại đâm vào chỗ sâu nhất trong lòng Triệu Lan Hương.

Cô xốc áo mình lên, để cô bé bú sữa.

Lực hút của trẻ con rất lớn, Đường Đường cố gắng hút, nhưng sau đó lại bẹp miệng ấm ức, buông lỏng đầu vú ra vì không hút được gì.

Hạ Tùng Bách ôm lấy cô bé, đặt lên giường, dùng khăn lông ấm lau ngực cho cô,

Triệu Lan Hương xoa rất lâu, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Hạ Tùng Bách nhìn thấy thế, bèn kéo rèm vào, Anh nhận lấy khăn lông ấm từ tay vợ mình, dịu dàng nhưng không hề mất phong độ, hỏi: “Để anh giúp em nhé?”

Triệu Lan Hương không nói gì.

Anh liền cúi đầu ngậm lấy một bên, dùng sức hút, tay dùng khăn lông ấm linh hoạt mát xa nơi đẫy đà của cô.

Anh lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng thức ăn của Đường Đường cũng chảy ra.

Triệu Lan Hương nhanh chóng bế con gái lên, dòng sữa non màu vàng nhạt không ngừng chảy vào trong miệng Đường Đường, cô bé nhỏ nhắn xinh xắn hơi cong mi, hút dòng sữa ngọt ngào.

Trong đôi mắt đen tuyền còn vương nước mắt của cô bé hiện lên vẻ thỏa mãn, miệng ngấu nghiến bú sữa,

Nhìn thấy cảnh ấy, trái tim Triệu Lan Hương dường như cũng bị hòa tan, trong lòng ấm lên căng tràn hạnh phúc, giống như có thứ gì đó đang lên men.

Sau khi cho Đường Đường bú no, cô gọi Hạ Tùng Bách, bảo anh dùng nước sôi rửa sạch bình sữa, sau đó cô cẩn thận vắt sữa từ đầu ngực bên kia vào trong bình, cô nói: “Để lại nó cho Đại Hải ăn.”

Khi hai người cùng nhau đến phòng chăm sóc đặc biệt, thì Đại Hải nho nhỏ vẫn đang ngủ say sưa trong lồng ấp, trên người cậu bé được cuốn tã trắng tinh, nhòn giống như đám mây nhỏ, rất đáng yêu.

Từ hôm đó về sau, ngày nào Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách cũng tới thăm Đại Hải, bọn họ khát vọng đứng nhìn cậu bé qua cánh cửa kính pha lê trong suốt. Triệu Lan Hương đứng ngoài phòng bệnh, nhìn cậu bé nước mắt vô thức tuôn rơi.

Hạ Tùng Bách nói: “Đang ở cữ đừng khóc, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, Đại Hải... Thằng bé sẽ tốt lên thôi.”

Đại Hải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt vài ngày mới chuyển về phòng trẻ con bình thường.

Ngày thứ ba sau khi Triệu Lan Hương sinh con, chị Hạ và Lý Đại Lực đều tới.

Bọn họ mang đến đồ bổ dưỡng và một ít vật dụng cho trẻ con. Chị cả ôm Đường Đường vô cùng yêu thích, khi quay người lại nhìn thấy trong tay em mình còn ôm một đứa trẻ khác thì vô cùng bất ngờ.

Chị nhìn Đường Đường một lát, lại ngắm Đại Hải một lát, không cầm lòng được khen ngợi: “Bọn trẻ đáng yêu quá.”

“Tiếng khóc của Đường Đường rất vang dội, sau này chắc chắn là đứa bé lanh lợi.”

“Tính tình của Đại Hải thì yên tĩnh như con gái vậy, rất ngoan ngoãn, làm chị yêu thích không nỡ buông tay.”

Triệu Lan Hương nói câu cảm ơn.

“Chị phải nhanh chóng về nhà báo tin vui cho bà nội mới được, nếu bà biết em sinh song thai, sợ là sẽ cười không khép được miệng lại mất.” Chị Hạ cười tủm tỉm nói.

Sau đó chị ấy lại yêu thích không rời bế Đường Đường và Đại Hải suốt cả buổi trưa, buổi chiều đến còn mượn nhà bếp của bệnh viện, tự tay hầm cho Triệu Lan Hương một nồi canh gà, sau đó mới lưu luyến rời khỏi bệnh viện.

Khi cho ăn bữa tối, hai đứa trẻ được đặt bên người cô, Hạ Tùng Bách dỗ dành một đứa, Triệu Lan Hương cho một đứa ăn, cả trái tim cô đều nóng lên như được lấp đầy, vô cùng hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment