Một tuần sau, Đường Đường dần dần trút bỏ sắc đỏ trên da, vẻ ngoài trắng nõn. Cô bé ăn sữa vô cùng nhiều, cơ thể chắc nịch, nhìn vẻ ngoài còn lớn hơn cả đứa trẻ khác sinh trước cô bé chục ngày.
Dáng người cô bé được di truyền từ cha mình, cha cô bé vóc dáng cao, chân tay cô bé cũng không hề ngắn.
Hai tuần sau, các chỉ tiêu sức khỏe của Đại Hải đều đạt tiêu chuẩn, được bệnh viện đồng ý cho về nhà.
Khi Triệu Lan Hương ôm cậu bé vào ngực, cảm giác mềm mại ấm áp ấy khiến cô cảm thấy như mình đã có được cả thế giới, cô hôn Đường Đường một cái, lại hôn Đại Hải một cái.
Tuy rằng hai đứa bé là trẻ song sinh, nhưng tính tình lại khác hẳn nhau, Đường Đường khỏe mạnh thích làm ầm ĩ, là đứa trẻ bướng bỉnh thích lăn lộn người khác. Còn Đại Hải, từ khi sinh ra đã luôn yên tĩnh, khi buồn đi vệ sinh quá không chịu nổi, hoặc khi đói bụng mới há miệng gào hai tiếng, giống như cảm thấy kêu nhiều rất lãng phí sức lực vậy, cũng có thể là do cơ thể cậu bé yếu ớt.
Khi cho hai bé con ăn sữa, Triệu Lan Hương luôn không nhịn được thiên vị Đại Hải một chút, Đường Đường chỉ có thể ăn phần thừa lại sau khi em trai đã bú no nê, nhưng Đường Đường cũng không chê, dù sao phần còn lại cũng đủ cho cô bé uống, cô bé có thể một mình bá chiếm mẹ đẻ một lúc lâu.
Hôm xuất viện, Hạ Tùng Bách bế Đại Hải, Triệu Lan Hương bế Đường Đường, hai vợ chồng đứng trước cửa bệnh viện đón ánh nắng mùa thu xán lạn, nở nụ cười hạnh phúc.
……
Khi về đến thôn, gần như mọi người đều biết cậu hai nhà họ Hạ mới có được một đôi long phượng thai, tất cả đều vô cùng hâm mộ.
Ai nấy đều nói thằng hai nhà họ Hạ kết hôn muộn, nhưng một lần lại có được tận hai đứa, tốc độ ngược lại còn nhanh hơn những người kết hôn sớm, trong khoảng thời gian ngắn đã thu về bao nhiêu ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Sinh con đủ nếp đủ tẻ đã khó, sinh một lúc được cả đôi long phượng còn hiếm có hơn, ngụ ý vô cùng tốt đẹp, cát tường như ý, là phúc trời ban. Người dân trong thôn đều sôi nổi thảo luận, chắc lần này nhà bà địa chủ cũ lại mở tiệc to rồi. Đầu năm vừa ăn tiệc cưới, cuối năm lại ăn tiệc trăm ngày, hương khí thơm ngào ngạt bay khắp thôn làng.
Hạ Tùng Bách không biết mình đã nghiễm nhiên trở thành đối tượng được người khác cực kỳ hâm một về mặt con cái, suốt quãng thời gian ở bệnh viện anh vẫn luôn lo lắng cho đứa con yếu ớt, bây giờ về đến nhà rồi cuối cùng cũng yên tâm hơn.
Nằm trong căn phòng quen thuộc, anh khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nghỉ ngơi chưa được bao lâu, anh lại bắt đầu công việc của người làm cha, thay tã cho hai đứa trẻ, số tã này được Triệu Lan Hương làm bằng vải bông, mềm mại thoáng khí, không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với tã giấy bên ngoài bán.
Chỉ khổ cho Hạ Tùng Bách phải tự tay giặt giũ, trời nóng phải giặt một đống quần áo vô cùng vất vả, nhưng bản thân Hạ Tùng Bách lại không cảm thấy khổ chút nào.
Anh xuất thân từ nông dân chính cống, từ nhỏ đã quen gánh phân bón ruộng rồi, sau này khi nuôi heo lại mỗi ngày làm bạn với heo con thối hoắc, không ngại bẩn, không sợ thối, chăm sóc cho hai đứa trẻ không khó khăn chút nào.
Anh vừa giặt tã xong, thì phát hiện ra con trai lại tè ra bỉm, Đại Hải khóc nỉ non vài tiếng, mông bé mềm mịn đỏ bừng lên.
Hạ Tùng Bách nhanh nhẹn lột sạch Đại Hải ra, thả vào chậu nước ấm, thuận tiện tắm luôn cho cậu.
Một tay anh giữ đầu cậu bé, một tay khác xoa xà phòng khắp người, làn da non mịn của Đại Hải được tắm rửa hồng lên, cậu bé gân cổ khóc hai tiếng. còn Hạ Tùng Bách thì ngâm nga khúc ca dao vuốt ve cơ thể mềm mại của con trai dỗ dành trấn an.
Anh thay đổi vài tư thế, hầu hạ cậu bé thoải mái dễ chịu đến mức nheo mắt lại, mơ màng sắp ngủ.
“Thằng nhóc thối.” Hạ Tùng Bách khẽ chọc ngón tay vào má cậu, nhanh chóng lau khô người, dùng khăn lông bọc kín cậu bé lại.
Thấy chồng mình chăm con thành thạo lưu loát như vậy, Triệu Lan Hương không nhịn được nghĩ đến cảnh tượng anh tắm rửa cho heo con năm đó, khi ấy anh cũng sung sướng tự tại hát khúc ca dao, hồn nhiên hầu hạ bọn chúng, nâng niu giống như chúng không phải heo con mà là con cái của anh vậy.
Triệu Lan Hương vô thức bật cười.
Xử lý xong Đại Hải, lại đến lượt Đường Đường gào khóc, Hạ Tùng Bách đổi một chậu nước ấm khác, thuận tiện tắm rửa cho con gái yêu. Bởi vì sinh song thai, nên phần việc anh phải làm nhiều gấp đôi người khác. Đại Hải làm gì, Đường Đường cũng phải làm theo, nếu không với tính cách bá vương của Đường Đường, chắc chắn sẽ khóc kinh thiên động địa.
Hạ Tùng Bách nhẹ nhàng dỗ dành con gái: “Đường Đường nhà chúng ta là cô gái nhỏ thích sạch sẽ, ngày nào cũng ồn ào đòi ba ba tắm rửa.”
“Ba ba hát cho con nghe nhé.”
“Ánh sao lấp lánh tỏa sáng muôn màu, ánh sao sáng ngời chiếu sáng muôn nơi...”
Triệu Lan Hương nhìn từng chậu nước ấm đổ vào bồn tắm, trong lòng khao khát.
Tắm cho con gái thơm ngào ngạt xong rồi, nhìn thấy ánh mắt đầy hâm mộ và khao khát của vợ mình, Hạ Tùng Bách không nhịn được, yết hầu lên xuống, hỏi:
“Em cũng muốn tắm rửa à?”
Sau khi tắm rửa xong Đường Đường đã thỏa mãn ngủ thơm ngon rồi, Hạ Tùng Bách nhỏ giọng nói với vợ mình: “Bà nội dăn, trong cữ không được tắm rửa.”
Triệu Lan Hương đếm đầu ngón tay: “Còn thiếu mấy ngày thôi mà, nhân lúc thời tiết còn ấm áp để em tắm một lượt đi.”
Dưới ánh nắng gay gắt cuối thu, ở cữ thật sự rất dày vò, cả người đầy mùi mồ hôi trộn lẫn mùi sữa, cảm giác dính nhớp nháp ấy khiến người thích sạch sẽ như Triệu Lan Hương khó có thể chịu đựng được, khoảng thời gian này chắc chắn là những ngày tháng nhếch nhác nhất đời cô.
Triệu Lan Hương trầm mặc nhìn chằm chằm vào Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách bị nhìn chằm chằm như thế, hoàn toàn không chống cự nổi, anh lại mau chóng múc một chậu nước ấm khấc, vắt khô khăn lông đưa cho cô.
“Lau mình thì được, không thể tắm rửa.”
Anh cũng không muốn ở lại nhìn cô, việc khiến lòng người nhộn nhạo thế này đau khổ hơn là vui thích, nhưng nến anh không canh chừng, chắc chắn cô sẽ không biết nặng nhẹ, ngâm mình trong nước.
Anh yên lặng không nói gì cởi áo ngủ ra cho cô, khi ngón tay cởi cúc áo cuối cùng ra, một màu trắng đến mức chói mắt đập vào mắt anh.
Dáng người thành thục duyên dáng của cô, nửa kín nửa hở, vẻ mặt thẹn thùng vô cùng mê người.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm đến mức ngây ngốc như thế, khuôn mặt Triệu Lan Hương đỏ bừng cả lên, cô không nhịn được che kín người lại, xấu hổ nói: “Để em tự lau.”
Ánh nắng xán lạn chiếu lên người cô, lộ ra da thịt tuyết trắng non mềm giống như thiếu nữ, vẻ mặt e lệ ngượng ngùng của cô khác hẳn với vẻ nồng nhiệt lớn mật ngày thường, Hạ Tùng Bách bị ánh nhìn ngượng ngùng ấy làm trái tim nhộn nhạo, trong lòng khô nóng...