Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 171 - Chương 171. Hoàn Chính Văn 6

Chương 171. Hoàn chính văn 6 Chương 171. Hoàn chính văn 6

Trước đó bà Lý đã chia của cải trong nhà thành ba phần, cháu trai cháu gái mỗi người một phần, bà giữ lại một phần. Phần của Hạ Tùng Bách bà giao cho cháu dâu, để cháu dâu bảo quản, cũng chính là tờ giấy bà đưa cho Triệu Lan Hương khi cưới.

“Nghe nói ông thông gia thích ngọc thạch, năm đó trong tay ông nội cháu cất chứa rất nhiều ngọc thạch có giá trị mua được từ người khác.”

“Bây giờ tuy rằng nó còn chưa đáng giá, nhưng sau này giá trị của nó sẽ dần dần khôi phục lại, sau khi cháu đào ra, bà sẽ giúp cháu chọn một phần để cháu mang về thành phố G.”

Nói tới đây, bà có chút thương cảm, cảnh tượng náo nhiệt hiện giò không biết có thể duy trì được bao lâu nữa, cháu trai và cháu dâu đều là người làm ăn buôn bán, không thể nào cứ ở mãi nông thôn.

Người làm ăn không tránh được phải bôn ba, cũng giống như chồng với con trai bà trước đây, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Bà nhìn người thanh niên trước mắt, từ người trầm mặc ít nói, tự ti mẫn cảm trước đây, dần dần đã trở thành một người đàn ông có thể đảm đương một phía.

Bà Lý cũng hiểu được rồi có ngày anh sẽ rời ra mình, giống như chim ưng con chung quy cũng có một ngày rời tổ, giương cánh bay về phía trời xanh, xây dựng một mảnh trời mới.

Nghe ra được vẻ u sầu của bà nội, Hạ Tùng Bách mỉm cười nói: “Bà nội, bà đi theo chúng cháu nhé.”

“Trước đây không phải bà nói muốn tự tay dạy cho con của cháu sao? Hiện giờ Đường Đường với Đại hải còn chưa biết nói, bà nội phải chịu trách nhiệm về bọn trẻ.”

“Bà nói, sẽ dạy bọn trẻ giống như từng dạy cháu, dạy chúng...”

“Nếu không đi cùng với chúng cháu đến thành phố G, bà dạy Đường Đường với Đại Hải thế nào?Thành phố G phát triển rất nhanh, phong thổ cũng không tồi, cháu với Lan Hương đã thương lượng rồi, sẽ mua một căn phòng độc lập có sân vườn, để bà nội ở cho thoải mái, bà thích nuôi gà thì nuôi gà, thích trồng rau thì trồng rau, nếu như bà thích mỗi sớm thức dậy được ngắm núi rừng, chúng ta có thể ở vùng ngoại ô thành phố.”

Trong lòng Hạ Tùng Bách vô cùng khao khát, lải nhải nói liên miên về kế hoạch tương lai.

Bà Lý nghe xong hốc mắt nóng lên.

Bà lẩm bẩm: “Đúng vậy, bà đã đồng ý với cháu, sẽ dạy Đường Đường và Đại Hải... Dạy bọn trẻ quốc văn, toán học, hội họa... Giống như từng dạy cháu.”

“Bà muốn dùng tất cả những gì còn sót lại trong đầu mình, cầm tay dạy cho bọn chúng.”

Hạ Tùng Bách nắm chặt bàn tay gầy khô khốc như nhánh cây của bà nội, dùng ánh mắt ấm áp cổ vũ nhìn chằm chằm vào bà.

...

Rất nhanh, Hạ Tùng Bách đã cầm “Bản đồ kho báu” bà nội đưa cho, dẫn theo người đi đào của cải tổ tiên để lại, đi cùng còn có anh rể Lý Đại Lực, và bạn tốt Lương Thiết Trụ.

Năm đó bà Lý chôn đồ tổng cộng có năm chỗ, ba chỗ còn lại thật ra không khó tìm, chỉ có hai chỗ chôn ở chân núi ngưu giác là khó khăn. Năm đó sau vụ nổ mìn, cả ngọn núi nguy nga tráng lệ đã bị hủy diệt, phá tan số ruộng bậc thang thôn dân vất vả ngày đêm khai phá, ngọn núi nứt ra giống như mạng nhện, vô số vết thương đã biến nó thành dáng vẻ khác, từ trong những khe nứt ấy đã bắt đầu mọc ra cỏ dại... Nhìn thấy cảnh tượng này mọi người đều thổn thức.

Đặc biệt là Lý Đại Lực, người đã từng gặp phải kiếp nạn sinh tử ở nơi này, cuối cùng may mắn sống sót.

Sau khi vào núi, ở ngã rẽ bọn họ trông thấy vài ngôi mộ chôn di vật của xã viên năm đó không tìm thấy thi thể, bọn họ đã hoàn toàn yên giấc ngàn thu ở nơi này.

Một đám đất vàng trên đó cỏ dại đã mọc thành cụm, mỗi năm qua đi lại trở nên khô khốc, thấp đi một chút vì bị mưa gió xói mòn, nếu người chết không có người nhà đến tảo mộ, sợ là cỏ dại có thể cao tới nửa người rồi.

Ba người Hạ Tùng Bách nhìn chăm chú một lúc lâu, khom lưng kính rượu, sau đó mới cẩn thận đi đường vòng qua đó lên núi.

Núi Ngưu Giác là một ngọn núi rất lớn, phần sụp xuống năm đó chỉ là sườn núi nơi khai thác ruộng bậc thang mà thôi, còn một ngọn núi chính và hai ngọn núi thấp bên cạnh nữa.

Hạ Tùng Bách cẩn thận dò xét địa hình, tìm kiếm theo bản đồ bà nội đưa cho. Anh nhớ lại từng gốc cây ngọn cỏ trên núi ngưu giác năm đó, đối chiếu với địa hình thay đổi bây giờ, suy ngẫm một lúc lâu mới chỉ ra vào chỗ có khả năng là nơi chôn giấu của cảu.

Hạ Tùng Bách nói: “Sau khi nhà nước ban hành chế độ cải cách ruộng đất, nếu trong thôn cho nhận thầu đỉnh núi, em phải nhận thầu ngọn núi này mới được.”

“Và cả ngọn núi nơi chôn giâu sản nghiệp tổ tiện để lại nữa, cũng nhận thầu hết.”

“Sau này có thời gian, chúng ta chậm rãi đào.”

Lương Thiết Trụ vỗ đầu một cái: “Ôi trời, nhận thầu cả quả núi này phải mất bao nhiêu tiền? Gia sản tổ tiên nhà anh Bách có giá trị bằng số tiền đó không?”

Mấy năm qua anh ta không đi theo Hạ Tùng Bách như Lý Trung, cho nên không biết hiện giờ anh Bách của anh ta đã lăn lộn thế nào rồi. Bây giờ nghe thấy giọng điệu này của Hạ Tùng Bách, thì có chút giật mình.

Nhưng nhớ lại những lần bị vả mặt trong quá khứ, hiện giờ nghe Hạ Tùng Bách nói thế, Lương Thiết Trụ chỉ biết chết lặng chứ không phản bác. Hai vợ chồng nhà này đều là người tài ba vượt quá sức tưởng tượng của người khác, Lương Thiết Trụ anh chỉ cần mù quáng đi theo là được rồi.

Mấy năm qua Lý Đại Lực chưa từng rời khỏi thôn, tuy rằng công xã tập thể đã giải tán, danh hiệu đại đội trưởng của anh ta chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Nhưng vì anh ta từng dẫn theo xã viên, đánh cược tính mạng thi hành chế độ phân điền đến hộ trước thời giạn, trong cảm nhận của xã viên địa vị của anh ta nghiễm nhiên không có cách nào dao động được, một năm trước anh ta đã được mọi người đề cử đảm nhiệm chức vụ trưởng thôn của thôn Hà Tử.

Anh ra rít một hơi thuốc, bình thản nói: “Hợp đồng nhận thầu chỉ cần đi cho đủ lưu trình là được, ngọn núi này thuộc về tài sản tập thể, anh sẽ mở một cuộc đấu giá tập thể coi như xong.”

Hạ Tùng Bách dò xét thay đổi của núi Ngưu Giác xong, bắt đầu đi đào vài chỗ. Năm đó khi nhà họ Hạ chôn sản nghiệp tổ tiên, bọn họ vô cùng vội vàng, chỉ cần xác định địa điểm, đào xuống một vài mét là có thể đào ra được.

Hạ Tùng Bách tìm được kho tàng ở một ngọn núi khác, ba người cùng bắt tay vào làm đào mười mấy hố, hao phí hết thời gian ban ngày mới đào ra được tài sản ở hai nơi này.

Lương Thiết Trụ ôm cái rương cao nửa người, nếu không phải vì mấy năm nay học nấu ăn vẫn luôn mài giũa lực cánh tay, chỉ sợ anh ta sẽ không nâng nổi cái rương ấy lên.

Anh ta tò mò hỏi Hạ Tùng Bách: “Có thể mở ra xem thử không? Để em được mở mang tầm mắt.”

Hạ Tùng Bách đồng ý sảng khoái.

Thiết Trụ xoa xoa tay một lát, nhấc cái rìu lên dùng sức chém vào ổ khóa. Sau một tiếng leng keng, anh ta thổi một hơi qua nắp rương, một tay mở nó ra. Bên trong mà một tầng rơm rạ lót rất dày phủ kín một rương phân tro.

Ánh vàng chói lọi trong dự đoán đâu chẳng thấy, bảo vật rực rỡ lung linh cũng không tồn tại, đập vào mắt bọn họ là rơm rạ đã mục nát và một đống tro đen tuyền.

Cho dù ai nhìn thấy chắc chắn đều cho rằng bảo vật không hề tồn tại.

Thiết Trụ nghẹn một hơi.

Lý Đại Lực dùng tay sờ soạng một cái, nhẹ nhàng lấy một cục gì đó đen xì lớn bằng nắm tay lên, nhìn qua nó giống hệt cục than củi đen thùi lùi, anh ta dùng quần áo lau vài cái, dùng nước rửa lại, dần dần mới lộ ra chút dáng vẻ ban đầu.

Bóng đêm tối tăm, mỹ ngọc phủ bụi trần lộ ra một góc, màu trắng ngà trơn bóng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, sờ rất ấm áp. Viên ngọc đó có màu như mỡ dê, sáng lên trong bóng tối đủ để Thiết Trụ lóa mắt.

Tuy rằng thời này phỉ thúy bảo ngọc không đáng tiền, nhưng loại ngọc có màu sắc đỉnh cấp thế này ở bất kỳ thời nào cũng là hàng hóa nóng phỏng tay, được vô số người tranh cướp.

Anh ta nhanh chóng khép rương lại, trái tim nhảy thình thịch: “Đúng là bảo vật thật!”

Hạ Tùng Bách nhanh chóng quyết định: “Đợi trời tối hẳn chúng ta hãy khênh cái rương này xuống núi.”

Ngày hôm đó Triệu Lan Hương không được ăn bữa tối do chính tay chồng mình làm, cơm tối là do chị Hạ nấu.

Khả năng nấu nướng của chị cả rất bình thường, còn không bằng một nửa tay nghề của đại đổi trưởng, nhưng Triệu Lan Hương vẫn ăn rất thơm ngon, bởi vì có mẹ ruột làm bạn.

Phùng Liên dùng kinh nghiệm nuôi hai đứa nhỏ của mình, cầm tay chỉ dạy con gái cách chăm sóc trẻ con thế nào, còn dạy cô cách làm sao cho cơ thể mau khôi phục sau sinh.

Vốn dĩ Đường Đường không mấy thích tiếp xúc với người xa lạ. Nhưng đối với người cực kỳ dịu dàng như Phùng Liên, lại ngoan ngoãn không khóc cũng không làm loạn.

Khi ăn cơm, Phùng Liên bế cháu ngoại gái, cả trái tim đều bị cô nhóc đáng yêu phấn nộn hòa tan.

Bà chỉ vào cánh môi hồng hào vương nước miếng của Đường Đường nói: “Hai đứa trẻ đều rất giống con, càng nhìn càng thấy giống.”

Tình yêu thương của bà ngoại hiền từ Phùng Liên dâng lên dào dạt, nhìn hai đứa trẻ thôi cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.

Thấy con rể không có nhà, bà tò mò hỏi: “Không biết Bách Ca Nhi đi đâu rồi?”

“Làm hại Đường Đường khóc cả ngày.”

Triệu Lan Hương không khỏi bật cười, “Đúng vậy, ngoài Đại Hải ra, Đường Đường dính nhất là cha ruột cô bé.”

Bà Lý hàm súc tiết lộ, Bách Ca Nhi và Lý Đại Lực có việc, khả năng sẽ không kịp về ăn cơm tối. Nghe thấy thế Triệu Lan Hương đành phải cất đồ ăn vào nồi giữ ấm, để hai người bọn họ về nhà ăn sau.

Bình Luận (0)
Comment