Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 172 - Chương 172. Hoàn Chính Văn 7

Chương 172. Hoàn chính văn 7 Chương 172. Hoàn chính văn 7

Đến tận đêm khuya, sau khi mọi người đều đi nghỉ rồi, cô mới nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.

Triệu Lan Hương đứng dậy mở cửa, thì trông thấy Hạ Tùng Bách đang đi trong bóng đêm lần mò về nhà. Anh cởi chiếc áo khoác mỏng mặc mùa thu ra, hung hăng lau mồ hôi một lượt.

Trong đêm tối, anh nhẹ nhàng đặ cái rương lớn trong tay lên trên mặt đất, chậm rãi mở ra.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông mang theo chút nhẹ nhõm, và đắc ý: “Hương Hương, bật điện lên...”

Thật ra nhìn chiếc rương gỗ đựng bảo vật kia,không cần bật điện, chỉ cần dựa vào ánh đèn dầu mỏng manh trong tay Triệu Lan Hương thôi, cũng có thể khiến cho hô hấp của người ta cứng lại rồi.

Trong khoảnh khắc khi cái rương mở ra hoàn toàn, ánh sáng chói mắt hiện ra, quá đẹp...

Đầy một rương chứa vàng bạc ngọc thạch, từng nén bạc tinh xảo tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, bạch ngọc trong suốt trơn bóng, để đèn dầu đến gần một chút, có thể nhìn thấy vặn tự cổ đại mơ hồ được khắc trên đó. Cảm giác cổ xưa, mang đầy hương vị lịch sử truyền tới, trên miếng ngọc hình tròn có khắc bốn chữ “Tái thụy hợp tường”, còn cả những thứ đồ bằng vàng, đồ trang sức bằng đá quý, đồ sứ nữa, khiến người xem hoa cả mắt.

Có cả những hạt ngọc điêu khắc Quan Âm nằm trên đài sen sinh động như thật, còn có cả bạch ngọc điêu khắc song long đuổi ngọc thời Thanh, còn có cả ống đựng bút bằng bích ngọc, còn có cả...

Vì sao vừa liếc mắt qua Triệu Lan Hương đã có thể nhanh chóng nhận ra được chúng nó?

Là bởi vì đời trước, đã từng nhìn thấy vô số lần trong phòng lão chồng già nhà cô, nhưng hiển nhiên năm đó đã bị thất lạc không ít, không chuộc về được.

Bây giờ trong mắt cô, mới là tất cả bảo vật do tổ tiên nhà họ Hạ để lại.

Cô cầm một miếng bích ngọc lên, nhẹ nhàng hôn một cái.

“Bách Ca Nhi, anh đi đào sản nghiệp tổ tiên để lại à?”

Hạ Tùng Bách khẽ gật đầu, anh lau mồ hôi trên trán, nói: “Bà nội bảo lấy vài thứ ra để anh tặng cho cha vợ, chạ vợ thích nhất là ngọc thạch mà.”

Nghe thấy thế, cảm xúc trong lòng Triệu Lan Hương ngổn ngang trăm mối, vành mắt bắt đầu hơi đỏ lên.

Cô nói: “Bà nội lúc nào cũng nghĩ cho chúng ta.”

“Nhọc lòng hết chuyện này đến chuyện khác, ngay cả sở thích của cha em bà cũng nhớ kỹ.”

Thật ra trong mắt bà Lý thanh bần nửa đời người, ngoài những thứ nóng phỏng tay này ra bà không còn gì khác để phòng thân nữa rồi. Bà đào tất cả đồ vật đáng giá nhất của mình ra, phân chia cho bọn họ không keo kiệt chút nào, không sợ sau khi chia tài sản xong, về già sẽ không có nơi nương tựa.

Khẳng khái, hào phóng như vậy, trong mắt bà ấy tình nghĩa vĩnh viễn trân quý hơn tiền tài.

“Bà đối xử với chúng ta tốt quá...”

Hạ Tùng Bách xoa khóe mắt phiếm hồng vì cảm động của vợ mình, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc, trong cữ không được khóc.”

“Chúng ta nhớ rõ bà nội tốt, sau này hiếu thảo với bà ấy là được rồi.”

Giọng Triệu Lan Hương mang theo âm mũi nghẹn ngào, ừ một tiếng.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Tùng Bách mang số vàng bạc, ngọc thạch... Tối hôm qua đào được đến phòng bà nội mình. Tuy rặng những thứ này cộng lại số lượng rất nhiều, nhưng phần lớn đều là những món đồ nhỏ, tinh xảo, cho nên hoàn toàn không chiếm quá nhiều chỗ.

Bà Lý vuốt ve từng món đồ quen thuộc, trước mắt hiện ra quang cảnh nhà họ Hạ năm đó, thậm chị đến bây giờ thứ nào được để ở đâu bà vẫn còn nhớ kỹ.

Chiên nhẫn ban chỉ này, bên trên có khắc chữ được chồng bà vuốt ve hàng năm, chữ viết đã dần dần trở nên mơ hổ.

Chiếc ấm sứ bị mất nắp kia, thật ra là do năm đó bà nổi giận, ném vỡ mất.

Ngay cả một hạt đậu vàng có khắc tên húy của chồng, cũng khiến bà Lý chảy đầy nước mắt. Bà vuốt ve một lúc lâu, sau đó lấy ra hai món đồ có giá trị nhất là ngọc thạch hình Quan Âm, và đôi bình bạch ngọc điêu khắc song long đuổi châu.

“Hai món này cháu mang qua cho cha vợ đi, ông ấy sẽ rất vui cho mà xem.”

“Những thứ còn lại các cháu cất đi, đợi sau này khi chúng nó có giá trị thì dùng để đầu tư thứ khác, các cháu cũng có thể sống tốt hơn một chút.”

Trước kia Hạ Tùng Bách cũng từng có ý nghĩ biến những thứ tổ tiên để lại này thành tiền vốn, nhưng hôm nay nhìn thấy ánh mắt già nua chứa đầy cảm xúc không muốn xa rời của bà nội, Hạ Tùng Bách lại đưa ra quyết định sẽ bảo tồn tất cả chúng nó, giữ lại cho Đường Đường và Đại Hải, lưu truyền cho các thế hệ sau.

Anh cười lộ ra hàm răng trắng tinh: “Đợi sau tiệc rượu trăm ngày của bọn trẻ, chúng ta cùng về thành phố G.”

……

Gàn như người cả thôn đều kiễng chân ngóng trông tiệc rượu trăm ngày của nhà họ Hạ, bữa tiệc cưới lần trước đầu bếp Lương Thiết Trụ làm món heo sữa nướng, khiến người cả thôn đều thèm thuồng.

Hương thịt thơm lừng ba ngày ba đêm vẫn chưa tiêu tan, thơm ngon đến tận cốt tủy. Bữa thịt rượu nhà họ Hạ hôm đó, chính là ký ức cả đời này bọn họ đều không quên.

Buổi tiệc rượu trăm ngày, nhà họ Hạ mời người cả thôn đến nhà uống rượu mừng, vô cùng phô trương. Hạ Tùng Bách cho rằng đây là bữa tiệc trăm ngày đầu tiên và cũng là cuối cùng trong đời này của anh, mừng rỡ vì một lần có được cả trai cả gái, đương nhiên tiệc mừng phải làm to gấp đôi.

Lương Thiết Trụ cũng dùng hết khả năng của mình, dùng tất cả tinh hoa bao năm qua học được để làm tiệc mừng.

Bên phía trại nuôi heo mang đến tất cả chín con heo, ngụ ý thiên trường địa cửu, mỗi ngày thợ mổ heo đều mổ ba con, gà vịt gia cầm, tôm cua thủy sản đếm không hết.

Lương Thiết Trụ phô trương mang cả thực đơn của “Tùng Lan” về với thôn làng, các món ngon mỹ vị phong phú nối nhau không dứt, khiến người trong thôn đều có lộc ăn.

Cùng ngày hôm đó, địa phương có tập tục gọi là “Tế mặt trời mọc”. Thắp hương bái sơn thần thổ địa, nổ pháo chúc mừng, vô cùng náo nhiệt.

Hương vị thịt bay khắp cả thôn khiến người ta hoảng hốt cho rằng đã đến tất niên.

Triệu Lan Hương mặc áo khoác màu đỏ, bế Đại Hải, dịu dàng hôn cậu bé.

“Cục cưng của mẹ, hôm nay cha đã cầu phúc cho các con, hy vọng ngày tháng sau này các con đều khỏe mạnh, thuận lợi.”

Hạ Tùng Bách bế con gái, tròn trăm ngày, khuôn mặt Đường Được vừa trắng vừa tròn, được bọc kín mít tròn như cục bột.

Cô bé đội một chiếc mũ bằng vải nỉ đỏ trên đỉnh đầu, nhìn qua cực kỳ có phong cách tây âu.

Cô bé hưng phấn túm lấy quần áo Hạ Tùng Bách, ê ê a a chảy nước miếng, cả người vặn vẹo, vùng vẫy chân tay.

Triệu Lan Hương nói: “Có đôi khi em cảm thấy có phải giới tính của hai đứa bị đảo ngược rồi không, Đại Hải yên tĩnh như con gái, còn Đường Đường lại bá đạo như một thằng nhóc.”

Hạ Tùng Bách yêu thương ôm chặt con gái, nâng cô bé lên cao để cô bé tò mò nhìn khắp nơi: “Không đâu, con gái hoạt bát một chút càng khiến người ta yêu thích.”

“Em nhìn lại một chút xem, khi còn nhỏ có phải em cũng nghịch ngợm như vậy không?”

Hạ Tùng Bách vừa nói thế, hai người đều nhớ tới cảnh tượng cùng nhau đạp xe từ thành phố về nhiều năm trước, trên đường đi từng chia sẻ kỷ niệm thời thơ ấu với nhau.

Triệu Lan Hương là người phản nghịch từ trong xương cốt, vừa thông minh vừa bướng bỉnh, thường xuyên bằng mặt không bằng lòng làm theo ý mình, hát nhạc cấm, đọc sách cấm, còn yêu sớm, việc xấu nhiều không đếm xuể.

Còn Hạ Tùng Bách, từ nhỏ đã bị bà nội ép học tập văn hóa, năm này qua năm khác vẽ heo mập của đại đội, vừa thật thà vừa chất phác. Nhiều năm sau gặp được cô gái mình yêu thương, vẫn thành thật đến mức bị bạn gái “ép buộc” khắp nơi.

Triệu Lan Hương bật cười, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Hình như đúng thế thật, Đường Đường giống em.”

“Nhưng mà em lại hy vọng, Đại Hải không giống anh. Anh, quá thành thật, cả đời lương khổ.”

Nửa câu sau giọng cô nhẹ đến mức gần như bay theo làn gió, nhẹ đến mức Hạ Tùng Bách cho rằng là ảo giác.

“Khổ sao, không khổ chút nào, bây giờ cuộc sống có tư có vị, có hy vọng.”

Ánh mắt anh sáng lên, nói.

Trong khoảnh khắc ấy, trước mắt Triệu Lan Hương hiện lên bóng dáng thon gầy cơ khổ hơn nửa đời người kiếp trước, anh ngồi dưới tán cây sồi, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, khuyên cô quay về.

Quay về bên người “Anh ta” đi.

Hạ Tùng Bách vừa là anh, vừa không phải là anh. Tất cả những gì hôm nay Hạ Tùng Bách có được, có thể nói đều là ảo tưởng viên mãn nhất trong đầu “Anh”. Anh hy vọng Hạ Tùng Bách tiếp tục hạnh phúc như thế, anh bảo cô quay về.

Triệu Lan Hương chậm rãi chảy nước mắt, cô cúi đầu, trong nháy mắt lông mi khẽ chớp, nước mắt ấm áp rơi trên gò má Đại hải.

Đại Hải phá lệ cười khanh khách, gương mặt mang theo chiếc lúm đồng tiền nho nhỏ, giống hệt mẹ cậu bé.

Triệu Lan Hương nói: “Gió lớn quá, bế bọn trẻ về phòng thôi.”

“Mắt em bị cát bay vào rồi.”

……

Qua bữa tiệc rượu trăm ngày, cả nhà Hạ Tùng Bách đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị khởi hành quay về thành phố G, nhân tiện đưa Phùng Liên và Tiểu Hổ Tử về nhà.

Đồng hành còn có bà Lý, Tam Nha, chị Hạ và Lý Đại Lực. Trên khuôn mặt hòa ái của bà Lý lộ ra nụ cười rực rỡ.

Bà hỏi Tam Nha: “Phải chuyển trường đến thành phố G, cháu đã từ biệt bạn học trước kia chưa?”

Hạ Tùng Chi dùng sức gật đầu, cô bé giữ chặt cặp sách của mình, nói: “Bà nội đi đâu, cháu sẽ theo đến đó, người cháu yêu nhất chính là bà nội.”

Bà Lý vuốt tóc cháu gái nhỏ của mình, bảo cháu trai thu dọn cả đồ dùng hàng ngày của bà cùng nhau gửi đến thành phố G. Chỉ riêng sách vở của bà thôi cũng đã chiếm một cái rương lớn rồi, ngược lại quần áo ít đến mức đáng thương, bản thân bà từ đầu đến cuối năm chỉ cần ba bộ quần áo tắm rửa là đủ rồi. Thật sự rất tiết kiệm, giống người đã quen với cuộc sống khổ cực.

Khi sửa sang lại đống giấy tờ của bà nội mình, Hạ Tùng Bách sợ ngây người.

Anh nói: “Mấy thứ trước kia chúng ta tùy tiện vẽ bậy không cần mang đi nhé.”

Bà nội anh lẩm bẩm: “Tất cả đều là bảo vật, sao có thể không mang đi được?”

“Sau này không biết có còn cơ hội quay về nữa không?”

Nghe thấy thế, Hạ Tùng Bách dẹp bỏ xẩu hổ, nhét cả bản thảo của bà nội và tranh liên hoàn vẽ heo mập của anh vào rương hành lý, đóng gói mang đến bưu điện, trọng lượng ước chừng phải nặng tới ba mươi cân.

Số sách cũ của bà Lý đều là sách được đào ra từ trong đất sau khi cải cách, đều là báu vật trong lòng bà ấy.

Vất vả ngồi tàu hỏa một ngày một đêm, cuối cùng cũng về đến thành phố G. Việc đầu tiên Hạ Tùng Bách làm chính là đến bệnh viện mua một chiếc xe lăn khác cho bà nội, chiếc xe mới đỡ tốn sức hơn.

Về đến thành phố, anh cũng bắt đầu bận rộn với việc công ty đã chất đống hơn nửa năm, bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, mỗi đêm khi về đến nhà, anh đều nghe thấy tiếng bà nội mình đang đọc thơ cho Đường Đường.

Bà nội anh ngồi bên mép giường, kể chuyện dỗ dành hai đứa nhỏ trước khi ngủ.

Ngày tháng chậm rãi qua đi, đầu tóc bà lão thưa dần, nhưng tinh thần vẫn quắc thước như cũ, bà có thể ngồi trên xe lăn đỡ Đại Hải tập tễnh học đi, cổ vũ cậu bé.

Bà có thể cầm tay Đường Đường, dạy Đường Đường vẽ nguệch ngoạc.

Dưới ánh nắng xán lạn, các nếp nhăn trên mặt bà dường như giãn ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hai đứa chắt nội hôn mặt đầy nước miếng, các khe rãnh trên mặt lập tức cười nở hoa.

Đến một ngày, Đường Đường và Đại Hải đều đi học tiểu học, sáng sớm tinh mơ Hạ Tùng Bách đi công tác xa về đến nhà, lại không thấy bóng dáng bà nội mình đâu.

Triệu Lan Hương rót cho anh chén nước, nhìn chằm chằm bắt anh ăn hết bữa sáng, rồi mới nhẹ nhàng rủ anh đến trường đại học đi dạo.

Đại học Z rộng lớn, sân trường yên ắng đầy cây xanh, từng tiếng đọc sách của sinh viên vang lên có thể nghe thấy mơ hồ, Triệu Lan Hương kéo anh đến một giảng đường, Hạ Tùng Bách ngồi xuống hàng ghế cuối, sau một mảng đầu người đen tuyền.

Đột nhiên anh trông thấy một bóng dáng, sau khi xác nhận người đó là ai, khóe miệng anh từ từ mím chặt lại.

Bà nội anh ngồi trên xe lăn, chậm rãi mở cửa vào trong giảng đường, giọng nói hòa ái của bà vang lên: “Chào buổi sáng, các bạn học.”

Trước đó phòng học còn ồng ào, thoáng chốc đã trở nên yên tĩnh, giống như bị người ấn nút tạm dừng.

Triệu Lan Hương nhỏ giọng nói với Hạ Tùng Bách: “Bọn họ mời bà nội đến, bà nội dạy toán rất tốt.”

“Anh biết không, số giấy nháp trước đây anh cảm thấy phiền phức, vô cùng ghét bỏ kia đều là thành quả nghiên cứu của bà nội trước đây, năm trước bị Cố công tới nhà chúng ta nhìn thấy, ông ấy đã sửa sang lại một chút, viết thành luận văn học thuật, tạo ra tiếng vang lớn.”

“Anh nhìn xem, bà nội bị ba người các anh và hai đứa nhóc thối nhà chúng ta làm chậm trễ rồi.”

Hạ Tùng Bách cực kỳ khiếp sợ, cô cùng kinh ngạc, anh nhớ lại rất nhiều năm trước bà nội từng kiên trì viết viết vẽ vẽ một đám ký hiệu rách nát, anh không ngờ nhiều năm sau, nó lại biến thành thứ có giá trị như vậy, còn khiến bà có cơ hội tỏa sáng trên bục giảng thêm lần nữa.

“Hừ... Không nói chuyện nữa, chúng ta nghe bà nội giảng bài một chút đi.” Triệu Lan Hương nói.

Bình Luận (0)
Comment