Trong nhà tù kín như bưng không một kẽ hở, cánh cửa sắt nặng nề từ từ mở ra.
“Hạ Tùng Bách, cậu đã hết thời hạn thi hành án.”
“Đây là quần áo sạch sẽ và một chút tiền, sau này ra ngoài cố gắng làm một người tốt, đừng xúc động tái phạm lỗi lầm trước đây nữa nhé.” Cảnh ngục béo canh cửa mỉm cười nói.
Ông ta biết rõ hoàn cảnh người thanh niên trước mắt gặp phải, cậu ta tự tay giết chết một thầy giáo đại học cho nên bị phán tù ba mươi năm. Loại thanh niên xúc động giết người kiểu này, mỗi năm nhà tù đều tiếp đón vài tên, đối với đám khối u ác tính của xã hội này cảnh ngục luôn dùng thái độ khinh thường.
Sau đó bọn họ mới biết, kẻ bị Hạ Tùng Bách giết là tội phạm cưỡng gian, khiến ai nấy đều bóp cổ tay thương tiếc.
Anh thật sự rất thông mình, chỉ trong vài năm ngắn ngủn trong ngục đã tự học được rất n hiều tri thức, còn đưa ra phương án đơn giản hóa bộ máy quản lý của nhà tù, dùng phương pháp này có thể giảm bớt lượng công việc của nhân viên phòng hồ sơ. Từ đó đã được mọi người chú ý, anh cũng có cơ hội tiếp xúc với sách vở nhiều hơn. Hai năm sau, anh hiểu rõ nguyên lý điện tử, phát minh ra đèn Led bảo vệ môi trường, tiết kiệm nhiên liệu, giảm tám mươi phần trăm lượng điện tiêu thụ.
Hiện giờ bóng đèn Led do anh phát minh ra đã phổ biến khắp đất nước, bởi vậy anh cũng nhận được năm năm giảm án, sau đó anh không ngừng cố gắng, sử dụng bóng bán dẫn tạo ra một thứ gọi là máy giải toán, cảnh ngục không biết thứ này có tác dụng gì, nhưng sau khi đưa nó ra khỏi tù, có vài vị giáo sư đã tự mình đến đây thăm anh.
Sau lần đó anh lại được giảm tiếp mười lăm năm hình phạt, nói cách khác từ ba mươi năm anh chỉ cần ngồi tù mười năm đã được tả ra. Đây là tội phạm lao động cải tạo lợi hại nhất mà cảnh ngục béo từng gặp, nếu như anh không lỡ tay giết người, chắc chắn tương lai sẽ rộng mở.
Hạ Tùng Bách đón ánh nắng mặt trời khẽ nheo mắt lại, anh giữ chặt bọc hành lý trên tay, mỉm cười nói với cảnh ngục béo: “Tôi sẽ.”
Hít một hơi thật sâu, không khí trong lành tràn vào phổi, ánh mắt anh sâu như vực thẳm.
Hơn nửa năm trước sau khi tỉnh lại, anh phát hiện ra mình bị nhốt trong tù.
Nguyên nhân là vì lỡ tay giết người, phải chịu hình phạt ba mươi năm. Anh hỏi thăm rất nhiều lần mới biết được, người mình lỡ tay giết chết chính là Ngô Dung.
Vừa trong dự đoán, lại có chút bất ngờ.
Anh bị nhốt trong tù, thì người nhà của anh, bạn gái của anh phải làm sao bây giờ?
Một tháng sau, chị cả tới thăm anh, trong lúc nói chuyện phiếm với chị gái, anh mới phát hiện ra mình không có bạn gái, từ trước đến nay cũng chưa từng có thanh niên tri thức nào đến ở nhà họ Hạ. Đám thanh niên trí thức ấy biết nhà bọn họ là thành phần địa chủ đều hận không thể trốn thật xa, sao có thể chịu ở nhà bọn họ?
Hơn nữa trong đám thanh niên trí thức ấy, cũng không có ai tên là Triệu Lan Hương.
Trong lòng Hạ Tùng Bách tràn đầy nghi hoặc rời khỏi nhà giam. Sau đó anh về nông thôn trấn an bà nội mình trước, tinh thần bà ấy vẫn quắc thước như xưa, chỉ là đôi mắt không còn tốt nữa.
Nghe nói là vào năm anh bị bắt vào tù, bà khóc quá nhiều, hai mắt gần như đã mù rồi.
Hạ Tùng Bách phú quý hơn nửa đời người thấy bà nội mình già rồi vẫn ăn rau xanh đậu hủ, sống cuộc sống bần hàn, không khỏi đau lòng thương xót.
Anh lấy ra số tiền còn sót lại trên người mình, dùng biện pháp nhanh nhất, kiếm xô vàng đầu tiên ở đời này.
Anh sửa lại phòng ở cũ nát ở nông thôn một lần, mua rất nhiều đồ bổ cho bà nội bồi dưỡng, đưa bà đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Thấy cháu trai được ra tù, bà Lý yên lặng rớt nước mắt. Bàn tay khô khốc của bà khẽ vuốt ve khuôn mặt anh, rưng rưng cười nói: “Ra ngoài là tốt rồi.”
“Ra ngoài là tốt rồi.”
Bà lão xưa nay luôn thích sạch sẽ lúc này mái tóc lại rối tung, khuôn mặt già hơn so với đời trước rất nhiều, lưng còng xuống gần như biến dạng.
Sau đó chị Hạ nói cho anh biết, là vì khi ấy chị phải nằm trên giường dưỡng thương, bà Lý đã dùng gậy chống đứng dậy chăm sóc chị, giặt quần áo nấu cơm trồng rau làm ruộng... Đủ các loại việc nặng nhọc.
Hạ Tùng Bách kiên cường hơn nửa đời người, trong khoảnh khắc ấy nước mắt cũng tuôn rơi.
Anh đào hết sản nghiệp tổ tiên để lại ra, mang đi bán đấu giá vài món trong số đó, dùng số tiền ấy làm vốn, đến sàn giao dịch chứng khoán điên cuồng mua vàng, đợi đến khi giá vàng lên đến đỉnh điểm thì bán ra ngoài. Anh giao hết số tiền kiếm được cho bà nội, để bà yên tâm.
Hạ Tùng Bách kiên định nói: “Cháu sẽ để bà được sống cuộc sống tốt đẹp sung túc... Bà nội phải lạc quan lên chút, thả lỏng tâm thái một chút, cháu cón chờ bà dạy cho con trai cháu toán học, quốc văn, vẽ tranh đấy.”
Bà Lý được cháu trai dỗ dành, nín khóc mỉm cười, vui mừng ôm cháu trai ngủ một giấc.
Trong mơ, bà thật sự mơ thấy chắt trai trắng nõn ngoan ngoãn, và chắt gái xinh đẹp của mình.
…
Tết thanh minh, trời đổ mưa phùn.
Hạ Tùng Bách lái xe trên con đường quen thuộc ở thành phố G, anh do dự đi tới một khu nhà, ngẩng đầu lên nhìn một căn phòng nào đó.
Anh gõ vang cửa nhà họ Triệu, một khuôn mặt quen thuộc chui ra từ bên trong.
Phùng Liên hỏi: “Cậu là?”
Hạ Tùng Bách trả lời: “Xin hỏi đây có phải nhà của đồng chí Triệu Lan Hương không?”
Phùng Liên gật đầu.
Hạ Tùng Bách nói: “Cháu là bạn của đồng chí Triệu Lan Hương, xin hỏi bây giờ cô ấy có nhà không?”
Giọng anh không nhanh không chậm lại có cảm giác khiến người khác phải kiên nhẫn lắng nghe, Phùng Liên phá lệ đáp lời người xa lạ: “Con bé không ở đây, chắc là ở khu tập thể dành cho gia đình quân nhân.”
“Cậu tìm con bé có việc gì không?”
Hạ Tùng Bách nhận ra được cảm xúc khác thường chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt Phùng Liên, để ý thấy đôi mắt bà ấy đỏ bừng chứa đầy tơ máu, chỉ có người đau lòng cực điểm mới mang dáng vẻ này.
Hạ Tùng Bách biết mẹ vợ mình thật ra là người mang tâm thái rất bình thản.
Mười năm qua, trong khoảng thời gian anh ngồi tù, rốt cuộc bạn gái anh đã xảy ra chuyện gì? Cô ấy sống thế nào?
Anh cố nén nghi vấn đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng, lái xe đến khu tập thể quân khu G, ở thế giới này anh cũng quen biết Cố Hoài Cẩn, nhờ Cố Hoài Cẩn dẫn đường, anh có thể đi vào trong khu tập thể.
“Roẹt...”
Tiếng lốp xe ma sát trên mặt đất phá tan con đường yên tĩnh, Hạ Tùng Bách vội vàng đánh lái, đầu xe đâm vào hàng cây ven đường,ụy;
Cố công nhô đầu ra hỏi: “Không có việc gì, cậu đừng cuống, không đụng vào người ta.”
Hạ Tùng Bách nhanh chân xuống xe, nhìn cô gái đang nằm giữa đường.
Mưa phùn lất phất rơi trên lá cây, thi thoảng có một vài giọt xuyên qua tán lá làm ướt cơ thể cô. Hạ Tùng Bách yên lặng một lát, rồi vươn tay vén tóc cô gái lên, ngón tay thăm dò mạch đập trên cổ cô.
Sợi tóc bị vén lên, Hạ Tùng Bách thấy rõ khuôn mặt cô gái.
Dịu dàng, thanh lệ, khiến người ta nhìn vào rất thoải mái. Trong khoảnh khắc ấy anh cảm thấy đau đớn như trái tim mình đang bị ai đó dùng sức bóp chặt.
Anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc, vươn tay dùng sức bế cô gái lên, lái xe đến bệnh viện.
…
Lúc Triệu Lan Hương tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ngủ trên giường bệnh viện, cô hỏi y tá ai đã đưa cô tới bệnh viện.
Y tá miêu tả đơn giản một phen: “Cao gầy, khí chất rất nho nhã.”
Nghe y tá mô tả xong, Triệu Lan Hương biết không phải Tưởng Kiến Quân, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Bây giờ đi tìm anh ta sao?”
Khi ấy Triệu Lan Hương còn chưa đến ba mươi tuổi, bởi vị chịu khó chăm sóc, làn da rất trắng, nhìn qua mơ hồ trẻ hơn vài tuổi. Y tả trẻ do dự một lát không biết nên xưng hô với cô thế nào, cuối cùng chỉ nói: “Cô đừng sốt ruột, người kia vẫn đang ở đây, còn bảo tôi phải chăm sóc cô cho tốt.”
“Chắc là anh ấy đi mua đồ ăn sáng cho cô rồi, lát nữa sẽ quay lại.”
Triệu Lan Hương rút kim truyền trên cổ tay ra, giãy giụa đứng dậy, nhưng rất nhanh cô đã ngã trở lại giường.
Y tá nghiêm túc nói: “Vị nữ đồng chí này, cô vừa mới sinh non, sức khỏe rất yếu.”
“Nếu cô không muốn cuộc đời này không thể sinh con nữa, thì ngoan ngoãn nằm xuống.”
Triệu Lan Hương sờ lên khóe mắt, nơi đó nước mắt đã khô cạn không còn rơi ra được nữa..
Hôm qua Kiệt Kiệt của cô vừa qua đời, bời vì chỉ là đứa trẻ mới sinh nên không thể dựng linh đường, Triệu Lan Hương chỉ có thể nhặt từng bộ quần áo trẻ con cô tự tay may cho thằng bé đốt gửi lên thiên đường cho cậu, cô ôm hũ tro cốt của cậu bé, đi tìm mảnh đất phong thủy tốt chôn xuống.
Cô mệt mỏi ôm chăn co người trên giường bệnh, y tá phụ trách chăm sóc cô thấy vậy, thương hại lắc đầu.4]|Ư888............................-