Hạ Tùng Bách ra ngoài bệnh viện mua đồ ăn sáng cho Triệu Lan Hương, trên đường đi nhân tiện hỏi thăm Cố công về chuyện của cô ấy.
Cố công nhận ra được cô gái này, cô ấy là vợ của doanh trưởng Tưởng trong khu tập thể, Cố công từng qua nhà họ Tưởng ăn cơm, tay nghề nấu nướng của cô gái này để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong lòng ông ta.
Ông ta lắc đầu, thở dài một tiếng: “Gần đây cuộc sống của cô gái này có chút nhấp nhô.”
Cố công kể lại tóm tắt chuyện vợ doanh trưởng Tưởng sinh non hai lần cho Hạ Tùng Bách, còn lắm miệng thêm vào một câu, có khả năng tình cảm của hai vợ chồng doanh trưởng Tưởng không hòa hợp lắm. Ông ta chỉ mái nói, không để ý thấy bàn tay người đàn ông trước mắt đã dần dần nổi lên đầy gân xanh.
Hạ Tùng Bách mím chặt môi, mặt không biểu cảm dần dần lạnh như băng.
Vợ Cố Hoài Cẩn là chị cả có tư lịch lâu năm trong khu tập thể, là người biết ăn nói, có thể dẫn dắt người khác, cho nên kiêm nhiệm chức vụ làm công tác tư tưởng cho mọi người. Mấy ngày hôm trước mẹ Cố vừa mới đến nhà doanh trưởng Tưởng, làm công tác tư tưởng cho hai vợ chồng bọn họ.
Cố Hoài Cẩn cũng nghe được từ miệng vợ mình vài tin đồn, đúng lúc nói cho Hạ Tùng Bách nghe.
Mặt Hạ Tùng Bách càng trở nên lạnh lùng hơn: “Súc sinh.”
Đối với việc người thanh niên trước mắt đột nhiên thay đổi sắc mặt, trở nên âm trầm, Cố Hoài Cẩn có chút bất ngờ.
Ông ta cực kỳ kinh ngạc: “Hình như cậu không quen biết tiểu Triệu nhỉ? Sao lại có cái nhìn oán giận về chuyện này thế?”
Hạ Tùng Bách thu lại vẻ âm u trên mặt, bình tĩnh nói: “Việc nào ra việc đó.”
“Có thể khiến vợ mình sảy thai hai lần liên tiếp, còn khiến thê tử trong cữ ngất xỉu trên đường, loại đàn ông này không phải súc sinh thì là gì?”
Cố Hoài Cẩn nghĩ tới Tưởng Kiến Quân, anh ta cũng là tướng tài ưu tú hiếm có số một số hai trong khu tập thể, Cố Hoài Cẩn không muốn chỉ trích anh ta, chỉ lắc đầu.
“Trong chuyện này đúng là doanh trưởng Tưởng không đủ cẩn thận, nhưng về mặt tình cảm có thể tha thứ được, cậu ta quá bận, một năm về nhà không được mấy lần.”
Sau đó suốt quãng đường đi hai người không nói gì nữa, Hạ Tùng Bách yên lặng mua cho Triệu Lan Hương món bánh bao hấp và sữa đầu nành cô thích ăn.
Người con gái anh ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rớt, lại bị người đàn ông khác chà đạp, không biết quý trọng như vậy, sao Hạ Tùng Bách có thể không tức giận được.
Bạn gái anh chưa từng nói kỹ với anh về những thống khổ mà cô gặp phải kiếp trước, về cuộc hôn nhân ấy, cô chỉ bình tĩnh nói dăm ba câu. Hạ Tùng Bách không ngờ vài câu đơn giản ấy lại bao quát vô số ngày tháng chịu khổ nuốt lệ vào trong của cô như thế này.
Hiện tại anh chỉ hận không thế cướp lấy cô về bên mình, yêu thương cô, quý trọng cô, dùng những ngày tháng còn lại, xoa dịu những vết thương cô từng chịu.
Nhưng Hạ Tùng Bách không còn là cậu thanh niên dễ xúc động ngày xưa nữa, hiện giờ anh biết rõ, căn bản mình không có cách nào chống lại Tưởng Kiến Quân. Mười mấy năm không hề có thành tựu, khiến chênh lệch giữa bọn họ như trời với đất. Tưởng Kiến Quân không cần làm gì, chỉ tùy tiện vươn một ngón tay ra đã đủ để bóp chết anh rồi.
Hạ Tùng Bách nắm chặt giấy dầu bọc bánh bao hấp trong tay, giống như đang suy tư điều gì đó, ánh mắt âm trầm rất đáng sợ.
Cố Hoài Cẩn nói: “Cậu vẫn giống trước đây, vẫn đầy lòng nhiệt tình như vậy.”
Hạ Tùng Bách nói bóng nói gió, hỏi dò về tình huống của Cố Thạc Minh – con trai ông ta.
Anh biết tình hình hiện giờ của Cố Thạc Minh vẫn giống như kiếp trước, vẫn lóa mắt như cũ, dường như chuyện của Cố công không ảnh hưởng cũng không liên lụy nhiều đến anh ta, tuy rằng không lập công thăng chức, một đường thông thuận như đời trước, nhưng ít nhất vẫn lăn lộn không kém, Hạ Tùng Bách thật lòng mừng cho anh ta.
Cuối cùng anh hẹn với Cố Hoài Cẩn tối nay sẽ đến nhà ông ta làm khách, Cố Hoài Cẩn cực kỳ cao hứng. Ông ta có thể sống được đến lúc này, quá nửa là do Hạ Tùng Bách chiếu cố, ông ta đã coi Hạ Tùng Bách là ân nhân rồi.
Cố Hoài Cẩn nói: “Sau khi cậu vào tù, tôi không giúp cậu được gì, bây giờ cậu đã tới thành phố G, ngàn vạn lần đừng khách sáo với tôi.”
Hạ Tùng Bách nhìn Cố công trước mắt, trên mặt đối phương phủ kín dấu vết năm tháng, vừa già vừa tang thương.
Môi anh mấp máy, muốn hỏi ông ta cuối cùng đã sửa lại án xử sai hay chưa, nhưng lại nói không nên lời. Dấu vết trên mặt ông ta đã chứng minh tất cả, đời trước lúc này Cố Hoài Cẩn đã rửa sạch oan khuất, đang dạy học ở đại học T, là vị giáo viên đáng kính nể trong mắt sinh viên.
Cũng là ân sư của anh.
Nhưng hiện giờ, sự tự tin và kiêu ngạo trong mắt ông ta đã bị xóa sạch gần như không còn một mảnh, biến thành một ông lão bình thường, chắc hẳn cuộc sống sau khi trở về thành phố cũng không tốt lắm. Có lẽ sau khi Ngô Dung chết, ông ấy vẫn luôn chịu oan khuất chưa sửa lại án xử sai.
Hạ Tùng Bách khẽ nắm cục tiền cứng rắn trong túi, cười nhạt, nói: “Sẽ không khách khí với ông đâu.”
“Tóm lại cuộc sống sẽ trở nên càng ngày càng tốt.”
Bởi vì anh... Đã trở lại.
Hạ Tùng Bách đón ánh nắng xán lạn, một tia u ám xẹt qua ánh mắt.
……
Triệu Lan Hương ngủ say sưa trong ổ chăn, rất nhanh đã bị đánh thức.
Người đàn ông trước mặt lạnh lùng nhìn cô, đè thấp vành mũ che đi đôi mắt sắc bén, anh ta cúi người xuống xốc chăn lên.
“Cô còn muốn gây sự tới khi nào nữa? Sáng sớm tinh mơ đã khiến cả nhà phải đi tìm cô.”
Anh ta nhíu chặt mày, lộ ra vẻ không kiên nhẫn, giọng nói trầm thấp đầy ý tứ chất vấn, vô cùng lạnh lùng, giống như người lớn trong nhà đối mặt với đứa trẻ vô cớ gây rồi.
Triệu Lan Hương trầm mặc quay mặt sang một bên, nhắm mắt lại ngủ tiếp, khuôn mặt tái nhợt lộ ra biểu cảm không muốn tranh cãi.
Mấy ngày hôm trước, bụng cô còn to như cái trống, bây giờ nơi đó đã xẹp lép. Tuy rằng đứa trẻ này không được anh ta chờ mong, nhưng lâu ngày như vậy cũng có cảm tình. Khi anh ta còn chưa biết sự tồn tại của cậu bé, khi anh ta vuốt ve cậu bé nghịch ngợm máy thai, cũng mang niềm vui sướng của người sắp làm cha, anh ta cảm thấy có lẽ mình đã dần dần yêu cái nhà này rồi.
Tưởng Kiến Quân nhìn cái bụng bằng phẳng cực kỳ chói mắt của cô, khẽ quay sang chỗ khác.
Cánh môi anh ta mấp máy một lát, hỏi: “Em chôn tro cốt của Kiệt Kiệt rồi à?”
Nghe nhắc đến tro cốt của con trai, Triệu Lan Hương lập tức mở to mắt, giọng nói lạnh lùng: “Anh không có tư cách nhắc đến thằng bé.”
“Thằng bé mất rồi không phải đúng ý anh sao? Do vận may của thằng bé không tốt, đầu thai đến dưới gối tôi, không được chờ mong có mặt trên đời, sau khi chết ngay cả một tấm bia mộ cũng không có. Tôi không chôn, giữ lại để người nhà các anh ném vào thùng rác à?”
“Trên đời này chỉ có Phương Tĩnh của anh là bảo bối, nhưng cũng chỉ là anh cho rằng như thế mà thôi. Xin anh trông chừng chó của mình cho tốt, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không ngày nào đó tôi luẩn quẩn trong lòng, lại đến chỗ thủ trước của anh tố khổ... Cái thanh danh ngoại tình chắc hẳn anh không muốn nhận đâu nhỉ?”
“Chuyện anh với Phương Tĩnh không phải giống như em nghĩ...”
“Anh cút đi.”
Ánh mắt Triệu Lan Hương lập tức đỏ bừng lên, chui vào trong chăn cắn môi cố nén khóc, bả vai cô run rẩy, cực lực áp chế tiếng khóc của mình, không cho nó lộ ra ngoài.
Tưởng Kiến Quân mím chặt môi, anh ta ôm chặt vết thương ở bụng, vẻ mặt tái nhợt.
Anh ta đi tới đầu giường, ngồi xuống, thấy tấm chăn phập phồng run lên, nghe tiếng khóc nức nở nghẹn ngào trong không khí, lồng ngực mơ hồ có cảm giác đau đớn, không dễ chịu chút nào.
Tưởng Kiến Quân giữ chặt bả vai cô, kéo tấm chăn trên người cô xuống.
Anh ta còn chưa kịp quay mặt cô lại, đã nghênh đón một cái tát vang dội.
Đây là lần đầu tiên trong đời này anh ta bị tát vào mặt, hơn nữa còn bị người con gái từ trước đến nay luôn yêu anh ta sâu đậm tát, mặt anh ta lập tức sa sầm xuống, khuôn mặt nóng rát khiến anh ta có chút thất thố.
Anh ta mím chặt môi, khôi phục vẻ trấn định và lạnh lùng như trước: “Em bình tĩnh một chút, dọn dẹp rồi lát nữa về nhà với anh.”
“Tháng này anh không có nhiệm vụ, sẽ ở bên em hết tháng cữ.”
Nói xong anh ta đội mũ lên.
Từ khi kết hôn tới nay, tâm tư của Tưởng Kiến Quân càng ngày càng đặt nặng vào sự nghiệp, vợ chồng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Anh ta cho rằng anh ta nhẹ nhàng nói như vậy là rất tốt rồi, nhưng Triệu Lan Hương nghe thấy lại càng bi thương hơn, cô cười không dừng lại được, cười ra nước mắt.
Nước mắt chua xót, mặn đắng chảy vào trong miệng, khiến chút tình cảm cuối cùng trong trái tim cô cũng biến mất.
“Anh đi đi, ở chỗ của tôi không cần anh, trước kia không cần, sau này cũng không cần...”