Sao Tưởng Kiến Quân có thể để cô ở lại bệnh viện được, anh ta nắm chặt cổ tay cô, kéo cô ngồi dậy khỏi giường bệnh, đeo giày vào cho cô.
Trong lòng Tưởng Kiến Quân cũng cảm thấy nặng nề, anh ta không thích nhìn thấy ánh mắt này của cô, vừa bi thương vừa mang vẻ giải thoát, cặp mắt long lanh ấy chứa đầy ý cười, vô cùng châm chọc, đã không còn lại chút ngọt ngào nóng bỏng nào của ngày xưa nữa rồi.
Tưởng Kiến Quân cảm thấy dường như mình sắp mất đi thứ gì đó, nhưng anh ta lại né tránh ánh mắt cô, không muốn nghĩ sâu hơn.
Tưởng Kiến Quân nhẹ nhàng nói: “Em đừng cáu kỉnh nữa...”
Khi Hạ Tùng Bách mang theo bữa sáng nóng hổi quay lại bệnh viện, thì trông thấy cảnh tượng này.
Cô gái với khuôn mặt bị bệnh, mệt mỏi nhắm mắt lại, nước mắt trên mặt dường như vẫn chưa khô, còn người đàn ông lại đang mạnh mẽ kéo cô ấy xuống giường, cô ấy không tình nguyện, cực lực tránh né.
Lửa giận trong lòng Hạ Tùng Bách lập tức dâng lên, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đáng thương như vậy trên người cô, trước kia cô rất kiên cường, cho dù khóc cũng kiêu ngạo đến mức khiến người ta lóa mắt.
Cô bây giờ, lại gầy yếu đến mức khiến người ta đau lòng.
Anh cố nén lửa giận, tay móc ra chiếc khẩu trang trong ngực, nhanh chóng đeo vào. Sau đó nắm chặt tay xông đến, nện một quả vào thẳng mặt Tưởng Kiến Quân.
Lúc này tay Tưởng Kiến Quân đang đặt trên eo Triệu Lan Hương, chuẩn bị cõng cô lên lưng, Hạ Tùng Bách xông đến, một quyền này khiến anh ta sững sờ.
“Buông cô ấy ra.” Người đàn ông đột nhiên xuất hiện tức giận nói.
Tuy rằng Tưởng Kiến Quân tránh được cú đấm ấy, nhưng trong lúc lôi kéo, vết thương trên bụng anh ta lại nghiêm trọng hơn.
Anh ta cau mày, khuôn mặt đen như đáy nồi: “Đồng chí này, anh định làm gì hả?”
Người đàn ông đeo khẩu trang, dùng giọng nghiêm túc nói: “Nữ đồng chí này bị ngất ở ven đường, là tôi đưa cô ấy tới bệnh viện.”
Lửa giận trên mặt Tưởng Kiến Quân, bị những lời này xua tan.
“Bác sĩ nói sức khỏe của cô ấy rất yếu, không chịu nổi cảm xúc dao động, vừa rồi anh đang làm gì hả? Không nhìn thấy cô ấy không muốn đi sao? Đừng nói với tôi anh là chồng cô ấy đấy nhé...”
Dừng một chút, anh trào phúng: “Anh biết tại sao sáng hôm nay cô ấy lại ngất giữa đường không? Nếu lái xe không kịp thời đánh lái, khả năng anh đã phải tới bệnh viện nhặt xác cho cô ấy rồi.”
“Bây giờ anh lại định động tay động chân với cô gái đang ốm yếu này sao?”
Hạ Tùng Bách tranh chấp ầm ĩ với Tưởng Kiến Quân trong phòng, đã lôi kéo bác sĩ và y tá tới.
Bác sĩ dùng giọng nói khiêm khắc phê bình Tưởng Kiến Quân: “Nữ đồng chí này sức khỏe không ổn lắm, cần yên lặng tĩnh dưỡng, hai người có thời gian khắc khẩu, không bằng về nhà mang cho cô ấy mấy bộ quần áo mặc nhà đến đây. Hơn nữa, tiền thuốc men của cô ấy đều do người qua đường nhiệt tình này ứng ra.”
“Anh đã đến rồi, thì thuận tiện trả tiền cho người ta đi.”
Nghe thấy thế, Tưởng Kiến Quân móc ví ra, đếm đủ số tiền thuốc men trả lại cho người đàn ông đeo khẩu trang trước mặt.
Hạ Tùng Bách không hề muốn nhận số tiền này, trong lòng không nhịn được ghen ghét tuôn trào, cho dù người đàn ông này không tốt thế nào, bây giờ vẫn là chồng trên danh nghĩa của cô, còn anh, anh không có lập trường để làm cho cô một chút việc.
Dưới ánh mắt của mọi người, anh thản nhiên nhận lấy tiện, một tay khác đặt đưa bánh bao hấp nóng hổi tới trước mặt Triệu Lan Hương.
“Cẩn thận tĩnh dưỡng... Tạm biệt.”
Anh nói ngắn gọn, lưu loát, buông đồ xuống lập tức rời khỏi phòng.
Ngay cả quay đầu nhìn cô nhiều thêm một cái cũng không làm, giống như sợ nhìn thêm một cái, anh sẽ không đành lòng rời đi.
Triệu Lan Hương nhận lấy bánh bao nóng hổi, tuy rằng trong lòng đau thương rỉ máu, nhưng vẫn ấm lòng vì phần tình cảm của người xa lạ bèo nước gặp nhau này.
Cô cắn một miếng bánh bao, nước thịt trộn hành nóng bỏng thơm hương chảy vào trong miệng, ăn ngon giống hệt như bánh bao cha cô từng làm khi còn nhỏ, cô vừa ăn vừa đau lòng nước mắt tuôn rơi.
……
Đêm đó Hạ Tùng Bách tới nhà họ Cố đúng giờ hẹn, ăn một bữa cơm ở nhà họ Cố, tuy rằng đây là lần đầu anh chạm mặt Cố Thạc Minh, nhưng lại trắng đêm đàm luận với anh ta trong phòng làm việc.
Cố Thạc Minh nghe nói Hạ Tùng Bách là người làm ăn, tuy rằng đối phương từng ngồi tù, nhưng học vấn lại rất uyên bác, anh phân tích giải thích thị trường vô cùng tuyệt diệu, dùng từ mới mẻ độc đáo, rất nhanh đã chinh phục được Cố Thạc Minh.
Anh ta nhận ra được tiềm lực của người bạn cha mình này, ngày hôm sau, Cố Thạc Minh giao hết số tiền tích cóp của mình cho Hạ Tùng Bách, tổng cộng ba nghìn tệ. Dù sao anh ta đều ăn ở bộ đội, không lo cơm áo, còn là người độc thân không có gánh nặng gia đình, nên đầu tư rất sảng khoái.
Hạ Tùng Bách dùng số tiền này để đầu tư tài chính, anh biết năm 93 thị trường chứng khoán sẽ tăng tới một độ cao mới, cao kỷ lục trong vòng sáu năm, đối với những người đã trải qua năm đó, năm 93 đã định trước là một năm không bình thường.
Hạ Tùng Bách ôm khoản vốn lớn ấy đi tới sàn giao dịch chứng khoán Thâm Thị. Sàn giao dịch chứng khoán này là sàn giao dịch lớn nhất cả nước, được thành lập vào cuối thập niên tám mươi.
Đảo mắt nhìn qua một cái, anh đã chọn được vài loại cổ phiếu giá thấp đến mức đáng thương, trong thời gian ngắn hạn sẽ tăng trưởng mạnh mẽ nhất.
Ba nghìn tệ của Cố Thạc Minh cộng thêm năm nghìn tệ Hạ Tùng Bách bản sản nghiệp tổ tiên đổi được, bị anh ném cả vào thị trường chứng khoán, đổi lấy lại tổ hợp số liệu ảo, mắt không nháy cái nào.
Hành động của anh lúc này không hề khiến người khác chú ý, mãi cho đến mấy tuần sau, khi mấy loại cổ phiếu dưới tên anh liên tục tăng giá, cộng với việc anh liên tục vào sở giao dịch chứng khoán, thi thoảng thuận tiện chỉ điểm cho vài tay chơi cổ phiếu khác, mới khiến anh dần dần được chú ý, trở thành “Thợ săn” rất nổi tiếng trong thị trường chứng khoán. Anh bắt đầu phục vụ cho người có tiền, bình tĩnh cơ trí, còn trẻ nhưng rất trầm ổn, chỉ kiếm không bồi.
Nửa năm sau, kinh tế tài chính lần đầu đăng tin tức về anh, Hạ Tùng Bách bắt đầu nổi danh trong giới kinh doanh, bắt đầu có cơ hội gặp gỡ với nhà giàu trong giới thương nghiệp.
Anh hẹn gặp vài vị giám đốc xí nghiệp kiếp trước từng làm ăn với nhau, anh dùn kế hoạch của mình bàn chuyện làm ăn với bọn họ.
Anh tự tin, chậm rãi khẳng định: “Mười năm cuối cùng của thế kỷ hai mươi, sản phẩm điện tử càng ngày càng mở rộng quy mô, có hi vọng trở thành sản phẩm xuất khẩu có tiềm lực nhất trong tương lai. Yêu cầu của thị trường đối với phần mềm và phần cứng càng ngày càng cao, “Hương Bách” có được con chíp với kỹ thuật tiên tiến nhất, chỉ nhỏ bằng ngón tay cái nhưng có thể sánh bằng ngàn vạn bóng bán dẫn, sau khi đưa vào sử dụng, hiệu quả vượt quá dự liệu của người khác...”
Hạ Tùng Bách đưa ra con chip mẫu do anh chế tạo.
Bôn ba mệt mỏi suốt một năm, Hạ Tùng Bách thành lập cho mình công ty “Hương Bách”, kêu gọi đầu tư ngàn vạn tệ.
Mùa xuân năm 93, nhà xưởng sản xuất đồ điện tử của anh đột ngột mọc lên ở Thâm Thị, là một ngôi nhà gạch đỏ rất rộng lớn.
Anh vội vàng phát triển bản thân, đồng thời còn điên cuồng tích lũy tài chính, không quên kéo theo cả Cố Thạc Minh, khiến Cố Thạc Minh nhanh chóng lớn mạnh. Dùng anh ta để kiềm chế sự phát triển của Tưởng Kiến Quân, nhân tiện bới móc khuyết điểm của Tưởng Kiến Quân.
Đời trước tuy rằng Tưởng Kiến Quân phát triển tốt hơn đời này nhưng vẫn kém Cố Thạc Minh, đời này Cố Thạc Minh lại kém anh ta một khoảng lớn. Khi rảnh rỗi Hạ Tùng Bách thường xuyên bỏ tiền ta thúc đẩy một phen, khiến Cố Thạc Minh khôi phục ánh sáng đời trước.
Cố Thạc Minh vô cùng cảm kích Hạ Tùng Bách, anh ta không thể tưởng tượng nổi, chỉ với số tiền đầu tư ba nghìn tệ đã đổi lại được nhiều như vậy. Mùa hè năm 93, Hạ Tùng Bách quay lại thành phố G, sau đó nói với Cố Thạc Minh một vài việc, lúc này Cố Thạc Minh mới hiểu rõ.
Mấy năm nay Hạ Tùng Bách vẫn luôn siêng năng ngáng chân nhà họ Tưởng, Cố Thạc Minh cũng tích cực chú ý tin tức, trước đây anh ta không hiểu lắm, nhưng lần này trước khi đi, Hạ Tùng Bách đã dặn dò anh ta, chiếu cố tốt cho “Tiểu Triệu”.
Ánh mắt sâu thẳm của Cố Thạc Minh âm thầm quan sát người đàn ông trước mặt, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
Anh ta biết mấy năm nay gần như Hạ Tùng Bách không hề có thời gian dừng lại thành phố G, cho nên không có khả năng tiếp xúc với tiểu Triệu, vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người con gái, chuyện này thật sự khiến người ta không thể hiểu nổi.
Hạ Tùng Bách bình tĩnh nói: “Vì tôi lái xe suýt chút nữa đã đâm vào cô ấy, trong lòng áy náy muốn bồi thường một chút thôi, có gì là khó hiểu?”
Cố Thạc Minh nhận được lời giải thích, không hề hỏi sâu thêm. Từ hôm ấy anh ta bắt đầu chú ý tới Triệu Lan Hương.
Hạ Tùng Bách cũng đang chú ý, nhưng anh chỉ yên lặng chú ý không gây ra tiếng động. Mặc dù công việc bận rộn, nhưng mỗi tháng anh đều dành ra vài ngày đến thăm cô, âm thầm quan sát cô, nhưng chưa bao giờ xuất hiện trước mắt Triệu Lan Hương.
Bởi vì cô vẫn chưa ly hôn, anh tuyệt đối không thể xuất hiện làm hỏng thanh danh của cô.
...
Lại vào một ngày mưa to, Hạ Tùng Bách cầm ô đi tới cửa hàng quần áo nghe nói là do Triệu Lan Hương mới mở.
Anh nhìn xuyên qua cánh cửa nhỏ hẹp, theo dõi cô gái đang cố gắng làm việc không biết mệt mỏi bên trong.
Anh ngồi ngay ở tiệm cơm cũ nát đối diện, gọi hai món ăn, từng ấm trà không ngừng mang lên, một mình anh ngồi đó tới tận khi trời tối.
Lúc này anh biết cô vẫn chưa ly hôn, nhưng đã không ở chung với Tưởng Kiến Quân nữa, là một người đàn ông yêu thương cô, tình yêu lớn nhất anh dành cho cô chính là yên lặng theo dõi, âm thầm dùng sức.
Một chút bẩn cũng không nỡ để cô chạm vào
Một tia lạnh lẽo xẹt qua ánh mắt Hạ Tùng Bách, giống như vực sâu không có ánh sáng.
Sau khi vị khách cuối cùng đi khỏi, cô gái trong cửa hàng mệt mỏi nằm ra bàn, thiếu chút nữa đã quên đóng cửa.
Cuối cùng cô được khách hàng thiện ý đánh thức, một tờ giấy trắng rơi xuống mặt bàn, Triệu Lan Hương xem xong vài chữ trên tờ giấy, tâm trạng nặng nề nhẹ nhàng hơn một chút.
“Cố lên nhé.”
“Cầu vồng sẽ xuất hiện sau cơn mưa.”
Cô hiểu ý mỉm cười, quét dọn cửa hàng một lượt, rồi lê thân thể mệt mỏi quay về phòng trọ của mình.
Trong khi xây dựng sự nghiệp, Hạ Tùng Bách đã đón bà nội mình lên thành phố, bà ấy đã rất già rồi, nhưng tâm nguyện lớn nhất đời này của bà ấy là được ở bên cháu trai, cả nhà đoàn tụ.
Hạ Tùng Bách vuốt ve khuôn mặt già nua của bà, đau lòng không thôi.
Anh nói với bà nội: “Bà nội, Bách Ca Nhi sẽ hiếu thảo với bà.”
Hiện giờ Hạ Tùng Bách đã không cần chạy khắp cả nước vì công việc rồi, đám cấp dưới của anh sẽ siêng năng làm thay, vận hành tốt “Hương Bách”. Có thời gian nhàn rỗi anh sẽ ở nhà xem TV với bà nội, xoa bóp chân cho bà ấy, dẫn bà ấy đến công viên tản bộ.
Bà Lý chưa từng vui vẻ như vậy, thấy cháu trai có tương lai, cháu gái tìm được công việc trong thành phố, bà dần dần thả lỏng hơn.