Bà Lý từng trải qua rất nhiều chuyện, trung niên chồng, con trai mất sớm, khi tuổi già cháu gái xảy ra chuyện, cháu trai bị bắt vào tù, Trong khoảng thời gian sống nương tựa với cháu gái, bà đã nghĩ thoáng hơn rồi. Trước kia bà luôn hy vọng nhà họ Hạ khai chi tán diệp, tận tay chăm sóc chắt trai, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, bà không còn ảo tưởng này nữa rồi.
Bà lau nước mắt, nói với cháu trai: “Đủ rồi.”
“Bách Ca Nhi đừng quá vất vả, phải chú ý sức khỏe, cuộc sống bây giờ đã rất tốt rồi, có ăn có mặc, người một nhà còn được đoàn tụ bên nhau.”
Tốt như vậy rồi bà còn không biết đủ sao?
“Hiện giờ nguyện vọng lớn nhất của bà chính là Bách Ca Nhi ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi cho tốt, cháu quá gầy.” Bà ấy nói xong, khẽ đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt gầy guộc của cháu trai.
Hôm nay anh mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn chỉnh tề, tuấn tú lịch sự, chỉ là quá gầy. Gầy đến mức xương gò má nhô lên cao, khiến bà ấy phải đau lòng.
Chị Hạ cười tủm tỉm ra dấu tay: “Bách Ca Nhi, hôm nay, ăn thêm một bát cơm.”
Hạ Tùng Bách đã quen với giọng nói từ tốn mềm nhẹ của chị cả, bây giờ nhìn thấy chị ra dấu, anh không mấy thích ứng. Sau khi bán đi sản nghiệp tổ tiên để lại ở nông thôn, anh từng dẫn chị cả đến bệnh viện khám bệnh, nhưng vì đã để lỡ cơ hội trị liệu tốt nhất, khả năng chữa khỏi tai cho chị ấy cực thấp.
Mấy năm qua, Hạ Tùng Bách xuôi ngược trời nam biển bắc, từng đưa chị ấy đến chạy chữa ở khắp các bệnh viện thành phố lớn, cuối cùng chỉ ấy cũng chỉ có thể khôi phục một chút thính lực mỏng manh.
Ngoài chuyện này ra, anh còn xây dựng nhà máy điện tử, trọng điểm nâng đỡ hạng mục máy móc chữa bệnh. Máy trợ thính thời này hoàn toàn không thể sánh bằng đời sau, để làm máy trợ thính cho chị cả, Hạ Tùng Bách cố ý xây dựng cả một đoàn đội nghiên cứu phát minh.
Anh nhìn chị gái mình chăm chú, trên mặt chị ấy nở nụ cười bình đạm hiền hòa, vô cùng ấm áp, khiến người nhìn không khỏi ấm lòng.
Anh xoa đầu chị gái mình, mỉm cười nói: “Chị cả, em đưa chị vào đại học học tập nhé.”
Tuy rằng quỹ đạo đời này của bọn họ không hề giống đời trước, nhưng cho dù thống khổ, nhấp nhô, đều là chuyện đã qua rồi.
Thế giới lớn như vậy, còn tươi đẹp như vậy, con người phải cố gắng hướng về phía trước, cố gắng làm mình sống hạnh phúc, vui vẻ. Chỉ là gặp phải một kẻ xấu, sao có tư cách cướp đi hạnh phúc của bọn họ?
Hạ Tùng Diệp hoảng sợ xua tay: “Bách Ca Nhi, chị không thể.”
Hạ Tùng Bách cong môi, lộ ra hàm răng trắng: “Em nói có thể, là có thể.”
…
Khu tập thể gia đình quân nhân.
Triệu Lan Hương điều dưỡng trong bệnh viện nửa tháng mới về nhà. Bởi vì sau khi sinh non cô không cẩn thận ở cữ, nên lúc này sức khỏe càng kém. Sau khi ở cữ xong trong bệnh viện, cô không muốn quay về căn nhà lạnh như băng kia nữa.
Trong đầu cô vĩnh viễn không thể quên được hình ảnh đỏ tươi, mang theo mùi máu nồng đậm kia. Máu của cô và đứa trẻ rơi đầy đất, tuyệt vọng giãy giụa.
Cô không dám nghĩ lại, nhưng trong giấc mộng mỗi đêm khuyên, cô đều mơ thấy cậu bé đáng yêu ấy. Cậu còn nhỏ như vậy, cơ thể mềm mại như vậy, còn chưa biết ê a, khi cười rộ lên giống hệt thiên sứ thuần khiết.
Suốt bảy tháng, thằng bé ở bên cô suốt bảy tháng, ngoan ngoãn nằm trong bụng, không làm ầm ỹ, cũng không nũng nịu. Ngoại trừ hai tháng đầu, suốt thời gian mang thai gần như thằng bé không làm khổ mẹ mình, khả năng thằng bé cũng biết, nó là đứa trẻ không được chờ mong sinh ra trên đời này. Thằng bé ngoan đến mức khiến Triệu Lan Hương áy náy, khiến cô đau lòng. Cô thích nhất là nói chuyện với thằng bé.
Bắt đầu từ ba tháng, Triệu Lan Hương đã đan quần áo cho cậu, cô dùng len móc thành những chiếc giày nhỏ xinh, dùng chỉ năm màu dệt thành mũ nhỏ, còn có những đôi tất mềm mại, quần áo mùa hè mỏng manh, quần áo mùa thu giữ nhiệt, áo bông cực dày cho mùa đông... Tuy rằng Triệu Lan Hương không đi làm, nhưng cô vẫn kiếm ra tiền, khi rảnh rỗi cô thường thiết kế quần áo cho người khác, vẽ thiết kế cho các nhà xưởng.
Số tiền cô tích cóp được, quá nửa đều bỏ ra tiêu cho đứa trẻ. Sữa bột, bồn tắm, đồ chơi, giường trẻ em... Đủ món đồ linh tinh vụn vặn, thượng vàng hạ cám gần như chất đầy cả nhà bọn họ.
Chỗ nào cũng có bóng dáng của cậu bé, sao đột nhiên... Cậu lại không còn nữa.
Triệu Lan Hương không muốn quay về căn nhà kia chút nào, quay về nhìn thấy những thứ ấy, nhất định cô sẽ không chịu nổi.
Cô tự tay chôn cậu bé xuống nền đất lạnh lẽo, cậu bé không thể quay về nữa rồi. Nhưng cô lại không muốn thừa nhận nỗi đau đã mất đi cậu bé.
Những ngày cô dưỡng bệnh, Phùng Liên tạm nghỉ công việc trong trường tới chăm sóc con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ gầy ốm yếu của Triệu Lan Hương, bà cực kỳ đau lòng. Chưa bao giờ bà dám tỏ ra đau lòng trước mặt con gái, nhưng sau lưng không biết đã khóc bao nhiêu lần. Bác sĩ đã từng tìm bà, khéo léo ám chỉ rất có thể con gái bà sẽ không sinh con được nữa.
Phùng Liên vất vả giữ gìn bí mật này, không dám lộ ra ngoài.
Cuộc sống trôi qua từng ngày, cuối cùng Triệu Lan Hương đã ở cữ xong, cần phải về nhà.
Ngày ra viện, Tưởng Kiến Quân tới đón cô, tóc anh cạo sạch sẽ, rất ngắn, tinh thần sáng láng, tuy rằng trong khoảng thời gian này cũng gầy đi không ít, nhưng vẫn anh tuấn hơn người như cũ.
Tưởng Kiến Quân trầm mặc thu dọn quần áo cho Triệu Lan Hương, gấp gọn từng cái từng cái một, giống như dùng hết kiên nhẫn đời này của mình. Anh ta lái xe về khu tập thể gia đình quân nhân, trên đường đi tốc độ xe chậm tới mức khiến người ta mơ màng sắp ngủ, gần như không xóc nảy chút nào.
Về tới nhà mình, Triệu Lan Hương đẩy cửa ra, vẫn sạch sẽ không dính bụi trần như cũ, vô cùng sáng sủa.
Chỉ là những món đồ chơi trẻ em, giường gỗ nhỏ, xe đẩy... Trước kia có thể tùy ý nhìn thấy, bây giờ đều không còn bóng dáng, hoàn toàn biến thành dáng vẻ một năm trước đó. Giống như đã lau sạch dấu vết khoảng thời gian một năm qua, khiến cô có thể yên tâm lừa mình dối người.
Tưởng Kiến Quân đeo tạp dề vào: “Em chờ một lát, anh nấu cơm trưa cho em.”
Anh ta rất ít khi có cơ hội xuống bếp, bởi vì huấn luyện quá bận, hơn nữa hoàn cảnh gia đình tốt sống trong nhung lụa, nên không có cơ hội tự mình ra tay.
Anh ta chậm chạp vụng về nấu một nồi cà chua xào chứng, cá hấp, canh gà hầm táo đỏ củ mài. Nồi canh gà còn phải hầm một lúc nữa mới chín, anh ta nhìn chăm chú vào ngọn lửa bùng lên trong bếp lò, thở ra một hơi, tháo tạp dề.
Anh ta ra ngoài tìm Triệu Lan Hương, thì trông thấy cô đang đứng trước ngăn tủ.
Anh ta hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đi rửa tay thôi, cơm sắp chín rồi...”
Còn chưa nói dứt lời, một tấm bùa bình an hình tam giác bất thình lình đập vào mắt anh ta.
Tấm bùa này là do Triệu Lan Hương cầu phúc cho thằng bé vào tết âm lịch năm trước, hôm ấy cô còn cố ý kéo anh ta đến miếu dâng hương.
Anh ta thu dọn sạch sẽ từng món đồ của đứa trẻ, không sót lại thứ gì, chỉ quên duy nhất món đồ nho nhỏ này bị kẹp trong ngăn tủ. Thật ra trong căn nhà này đã chứa đầy dấu vết của cậu bé từ lâu rồi, sao có thể dọn sạch được chỉ trong một sớm một chiều?
Nước mắt trong suốt đong đầy khóe mắt cô gái, trong khoảnh khắc khi nghe thấy giọng anh ta, nước mắt cô tuôn rơi ào ạt.
Trái tim Tưởng Kiến Quân lập tức chua sót, anh ta lấy lại tấm bùa bình an, mím chặt môi, một lúc lâu sau mới nói: “Ở một thế giới khác, thằng bé sẽ sông tốt.”
“Chúng ta…… Ăn cơm đi.”
Triệu Lan Hương lau nước mắt một phen, cướp lại tấm bùa bình an ôm chặt vào lòng.
Cô nói: “Không ăn, mình anh ăn đi.”
“Tôi phải về nhà.”
“Về nhà……” Tưởng Kiến Quân lẩm bẩm lặp lại, trái tim lại đau đớn: “Nơi này không phải nhà em sao?”
Triệu Lan Hương không lấy thứ gì cả, xoay người muốn chạy về phía cửa.
Tưởng Kiến Quân nhanh nhẹn bước lên trước, giữ cô lại: “Em định đi đâu?”
Triệu Lan Hương không tránh thoát được bàn tay giữ chặt của anh ta, lập tức cúi đầu dùng sức cắn một cái.
“Em không được đi.” Một cánh tay khác của anh ta ôm lấy eo cô.
“Nơi này chính là nhà em, em còn muốn đi đâu?”
Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm vào Tưởng Kiến Quân, ánh mắt tức giận, nở nụ cười mỉa mai.
Đây là người đàn ông cô bắt đầu yêu từ năm mười bảy tuổi, anh ta cao lớn uy vũ, mặt lên người bộ quân trang màu lục không cẩu thả chút nào, trên người mang theo khí chất cương nghị, là người quân nhân anh tuấn nhất mà cô từng gặp.
Anh ta có đôi mắt rất đẹp, tĩnh lặng như biển sâu, khi cười rộ lên giống như bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, sâu sắc động lòng người.
Anh ta có thể khiến Triệu Lan Hương mười bảy tuổi mê quên lối về, gần như lấp đầy thế giới của cô. Nhưng Triệu Lan Hương ba mươi lăm tuổi đã mệt mỏi rồi, cô thả lỏng miệng đang cắn trên cánh tay ra, miệng đầy mùi máu tươi.
“Anh đừng tới gần tôi, tôi cảm thấy dơ bẩn.”
Đôi mày kiếm sắc bén của Tưởng Kiến Quân cau lại, sắc mặt trắng hơn vài phần.
“Anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em.”
“Anh với Phương Tĩnh...”
“Dừng, tôi không muốn nghe chuyện rách nát của hai người.”
Cô từng nghĩ, băng dày ba thước cũng có ngày tan, có một số việc cô hiểu rõ, nhưng anh ta lại chỉ biết sống trong thế giới của bản thân, không đau không ngứa, như vậy quá không công bằng...
Triệu Lan Hương dùng ánh mắt bướng bỉnh pha chút cố chấp nhìn anh ta, tránh khỏi tay đối phương: “Được, tôi không đi nữa.”
Tưởng Kiến Quân vui vẻ dẫn cô đến trước bàn ăn, bê bát canh gà hầm từ sáng sớm đến trước mặt Triệu Lan Hương, đẩy về phía cô.
“Em uống thử xem, có hợp khẩu vị của em không? Trước khi đến bệnh viện anh đã hầm sẵn trên bếp lò.”
Triệu Lan Hương không nói gì, chỉ là yên lặng hớt hết váng dầu trên bát canh, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng uống vài miếng.
Cô nuốt hai ngụm canh gà, nói: “Đây là lần đầu tiên anh hầm canh cho tôi ăn.”
“Trước đây khi tôi mang thai Kiệt Kiệt, bị thiếu dinh dưỡng, chân thường xuyên bị chuột rút, từng nói với anh vài lần, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ tới chuyện hầm canh cho tôi ăn. Sau đó khi mẹ tôi biết chuyện, thi thoảng bà lại hầm canh mang đến khu tập thể để tôi bồi bổ sức khỏe, bà còn oán trách anh không quan tâm tới tôi, nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng dám nói với anh.”
“Bởi vì oán giận cũng chẳng có tác dụng gì nơi anh.”
Nụ cười bên khóe môi Tưởng Kiến Quân đông cứng lại.
Triệu Lan Hương thản nhiên nói: “Cũng may, mọi chuyện đều qua rồi.”
Tưởng Kiến Quân đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng, gắp cho cô một miếng cá: “Ăn nhiều chút, em thích ăn cá mà.”
Triệu Lan Hương dùng đũa gạt hết những chỗ chưa sạch sẽ trên miếng cá, vẻ mặt hờ hững, nói: “Tanh, không ăn nổi.”
Tưởng Kiến Quân nhíu mày nếm vài miếng thịt cá, lột bỏ da, để lại chỗ thịt không tanh cho cô: “Em ăn miếng này đi, đảm bảo không tanh.”
Triệu Lan Hương lại dùng đũa lật số trứng xào cà chua, gắp ra mảnh vỏ trứng từ bên trong, cô thờ ơ nói: “Anh không hề biết tôi không thích ăn trứng gà, kết hôn mười sáu năm...”
“Cùng sống dưới một mái hiên lâu như vậy, anh lại không hề hiểu biết khẩu vị của tôi, nhưng ngày đầu tiên khi đến đây tôi đã biết, anh không ăn rau hẹ, rau thơm, củ cải, mộc nhĩ, bí đỏ...”
Cánh môi Tưởng Kiến Quân khẽ mấp máy: “Xin lỗi.”
“Không sao cả, dù gì cũng không phải người quan trọng, chuyện quan trọng, không nhớ được thì thôi.”
Hô hấp của Tưởng Kiến Quân đình trệ.