Buổi tối, Tưởng Kiến Quân ôm một chiếc chăn tơ tằm mới tinh lên giường, mở điều hòa lên.
Triệu Lan Hương lên giường, dịch gối đầu sang phía bên kia cách xa vị trí của anh ta, mỗi người một đầu.
Tưởng Kiến Quân yên lặng cũng chuyển gối đầu tới gần chô cô, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”
Nửa đêm khi anh ta tỉnh lại, phát hiện ra cô đã ngủ ở một đầu khác, cách anh ta rất xa, cơ thể cuộn tròn ngủ trong một góc.
Khi anh ta duỗi thẳng người cô lại, ngón tay chạm vào gối đầu của cô, bàn tay lập tức cảm thấy ẩm ướt lạnh lẽo.
Anh ta tưởng điều hòa mới mua bị rò nước, sau khi bật đèn lên mới phát hiện ra đó đều là nước mắt cô, vừa ngủ vừa chảy nước mắt.
Trong khi ngủ cô vẫn nhăn mày lại, khiến Tưởng Kiến Quân nhìn một lúc lâu.
……
Tưởng Kiến Quân viên đơn xin đổi vị trí công tác, đổi sang vị trí yên ổn nhưng tầm tường vô vi, bởi vì công việc ấy có thể khiến anh ta cả năm đều ở trong quân đội.
Sau khi biết quyết định này của anh, cha mẹ nhà họ Tưởng đều cho rằng anh điên rồi.
Có điều lãnh đạo lại nhanh chóng phê chuẩn, điều động vị tri cho anh ta.
Anh ta có nhiều thời gian ở nhà hơn trước, sáng đi chiều về, thi thoảng mới phải trực ca đêm. Anh ta bắt đầu gánh vác công việc lặt vặt trong nhà, một ngày a bữa cơm, quét dọn sửa sang phòng ở.
Trước kia anh ta làm không tốt, bây giờ anh ta cố gắng thử làm người chồng đủ tư cách một lần, dùng tất cả kiên nhẫn cả đời này anh ta có.
Nhưng mà lượng cơm Triệu Lan Hương ăn lại càng ngày càng ít, người càng ngày càng gầy ốm, cuối năm gầy đến mức chỉ còn khoảng bốn mươi cân.
Vô số lần Tưởng Kiến Quân trông thấy cô nôn mửa trong nhà vệ sinh, là do bị đồ ăn kích thích. Chứ không phải nôn nghén giống như trước đây, bởi vì nửa năm qua, hai người bọn họ chưa từng sinh hoạt vợ chồng.
Thấy cô như vậy, anh ta nói: “Anh nhờ mẹ qua nấu cho em ăn nhé.”
Triệu Lan Hương lau miệng, thờ ơ đáp: “Không cần.”
“Chỉ bị nôn thôi, không chết người được.”
“Anh có biết phụ nữ mang thai nôn nghén lợi hại thế nào không? Khi vừa mới có mang Kiệt Kiệt, ngửi thấy mùi thì là tôi sẽ buồn nôn, ăn thứ gì nôn thứ đó, đói đến mức hoa cả mắt vẫn không ăn được thứ gì, hàng ngày chỉ dựa vào nước đường duy trì thể lực.”
Lời này khiến Tưởng Kiến Quân không khỏi nhớ lại, ban đầu khi mới mang thai cô vô cùng thấp thỏm, rất cẩn thận, sợ anh ta không thích đứa nhỏ này.
Cô cần mẫn làm việc nhà hơn, nấu rất nhiều món ngon cho anh ta ăn, lấy lòng anh ta khắp nơi khắp chốn.
Không hề nhìn thấy dáng vẻ suy yếu chút nào.
Khi đó cũng là lúc anh ta cảm nhận được hơi ấm gia đình, tần suất về nhà tăng cao.
Triệu Lan Hương bình tĩnh nói: “Anh không biết thì để tôi nói cho anh nghe, những chuyện này đều không phải là bí mật gì, chỉ do anh không để trong lòng, không có hứng thú tìm hiểu mà thôi, có lần tôi từng rất hâm mộ người phụ nữ khác.”
“Cô gái khác có thai được chồng cẩn thận chăm sóc, tôi, ngoài việc phải tự chăm sóc bản thân ra, còn phải hầu hạ tốt cho anh, còn lo lắng không yên sợ anh không thích đứa nhỏ này. Tôi cho rằng dù trái tim anh cứng rắn, lạnh giá đến đâu, được ủ ấm mười năm cũng sẽ ấm lên. Nhưng mười sáu năm sau nó vẫn không ấm lên như cũ.”
“Bây giờ tôi đã hiểu rồi, dưa xanh hái không ngọt, bởi vì mắt tôi mù nên mới gửi gắm sai người, cho nên tôi nhận, tất cả nước đắng tự tôi nuốt lấy, dù đắng dù khổ tôi tự mình chịu, nhưng mà...”
Cô khóc nấc lên.
“Con của tôi, thằng bé đã chết..”
Cô bình tĩnh nói ra hai từ “Đã chết”, cảm giác khó chịu lại dâng lên, cô bắt đầu nôn kịch liệt, phun sạch sẽ mọi thứ có trong dạ dày.
Sau khi nôn xong, cô lại bắt đầu khóc nức nở.
Trái tim Tưởng Kiến Quân cảm thấy nặng nề như rót chì, lồng ngực nghẹn ngào cực kỳ khó chịu.
“Đừng nói nữa... Đều do anh không chăm sóc tốt cho em, anh nhờ mẹ qua đây chăm sóc em được không?”
Tưởng Kiến Quân quay mặt đi, dùng tay nhanh chóng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
……
Mùa thu năm 93, khi Hạ Tùng Bách bắt đầu nổi tiếng trên thị trường tài chính ở Thâm Thị, công việc bắt đầu trở nên lu bù. Nhưng cho dù bận rộn đến đâu, cho dù ở nơi nào, cho dù đang làm gì, cuối mỗi tháng anh sẽ rành ra vài ngày hoàn chỉnh không để ai quấy rầy, quay về thành phố G.
Anh nghe được tin Triệu Lan Hương đã xuất viện quay về khu tập thể ở cùng với Tưởng Kiến Quân, anh từng đứng ở nơi xa xa trong khu tập thể ngắm nhìn cô.
Nhìn cô đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh đến mức thất thần, xem cô ngắm mặc trời mọc rồi lặn, cô không ra khỏi cửa, tự giam cầm bản thân trong thế giới của mình, cơ thể càng gầy guộc, yếu đuổi mong manh hơn.
Anh bỏ tiền ra mua kẹo, đồ chơi nhỏ, dỗ dành một đám trẻ con, đám trẻ con này đều là đám trẻ anh từng nhìn bọn chúng lớn lên, tính tình thế nào anh đều rõ như lòng bàn tay, bảo đám trẻ ở dưới lầu chơi đùa la hét rủ Triệu Lan Hương xuống chơi cùng, hết ngày này qua ngày khác, vừa nhiệt tình lại vừa bướng bỉnh.
Ban đầu Triệu Lan Hương không dao động, yên lặng nhìn đám trẻ chơi đùa dưới lầu. Nhìn bọn trẻ một tháng, dường như cô trông thấy được dáng vẻ khi trưởng thành của Kiệt Kiệt và Niếp Niếp, bầu không khí vô cùng vui vẻ, ôm lòng nhiệt tình dường như không bao giờ hết.
Có một ngày tất cả đám trẻ đều biến mất, tiếng chơi đùa cũng biến mất, Triệu Lan Hương mới vội vàng xuống lầu tìm bọn trẻ.
Cậu bé mập mạp ôm chân cô khóc hu hu, cô gái nhỏ thấp giọng cầu xin cô chơi với mọi người, đóng giả làm mẹ cô bé.
Triệu Lan Hương không có cách nào từ chối những đôi mắt đầy khát vọng ấy, chơi với bọn trẻ cả ngày.
“Dì, vì sao dì lại gầy như vậy?”
“Đúng vậy, giống hệt như ông nội bị ốm nhà cháu.”
Triệu Lan Hương xoa mặt đám trẻ, nói: “Bởi vì dì không chịu ăn cơm, kén ăn, nên mới vừa gầy vừa xấu xí, các cháu không được học theo dì nhé.”
“Ăn nhiều cơm, mới có thể nhanh lớn được.”
Người đàn ông đang trốn trong góc khuất nghe thấy thế, ánh mắt dường như nghĩ đến điều gì đó.
Vài ngày sau, cô gái nhỏ móc ra một túi mơ chua đen tuyền từ trong khăn tay: “Dì, di ăn đi.” Nhìn vẻ ngoài khó coi, nhưng hương vị lại rất tuyệt, vào miệng chua chua ngọt ngọt, rất sảng khoái.
Lúc này Triệu Lan Hương vẫn chưa biết, nó chính là tía tô mai.
Triệu Lan Hương bị cô gái nhỏ nhiệt tình bức bách, ăn vài quả, cô gái nhỏ nói: “Được rồi, ma pháp có hiệu lực, quay về sẽ ăn được nhiều cơm.”
Triệu Lan Hương xoa đầu cô bé.
Trời tối, sau khi đám trẻ tan cuộc, cậu bé mập mạp chạy vào trong góc hỏi chú kia.
“Mai có thể dẫn chúng cháu đi đá bóng không?”
“Chúng cháu chơi với dì lâu như vậy rồi, có phải rất giỏi không?”
Hạ Tùng Bách móc chocolate nhập khẩu ra cho mỗi đứa hai viên, khuôn mặt gầy gò của anh hiện lên ý cười ấm áp bình thản, khiến người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
“Được, lập tức chơi cùng mấy đứa.”
“Nhớ rõ đây là bí mật giữa người lớn, không được nói với bất kỳ ai.”
Mấy đứa trẻ ăn kẹo, trăm miệng một lời đáp: “Vâng ạ!”
Một người lớn và mấy đứa trẻ hợp thành liên minh kiên cố không gì phá vỡ nổi.
...
Dần dần Triệu Lan Hương bắt đầu nguyện ý đi lại, ăn uống cũng tốt hơn chút ít.
Cô bắt đầu thích ăn quả mơ, thích hoa dại đám bạn nhỏ dưới lầu hái tặng, thích những đứa trẻ hoạt bát đáng yêu ấy, trên mặt cũng dần dần có thịt hơn.
Trông thấy kết quả này, Tưởng Kiến Quân âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta mua một chút quà tặng đưa đến tay người nhà đám trẻ, cảm tạ bọn họ.
Lũ trẻ nhận được quà, đều bất ngờ hỏi cha mẹ: “Vì sao chú Tưởng lại tặng quà cho các con?”
Mẹ đám trẻ nói: “Bởi vì các con bằng lòng chơi với dì Triệu.”
Cô gái nhỏ nghiêm túc nói: “Chúng con không thể nhận được, rõ ràng là dì Triệu chơi cùng với chúng con.”
“Chú ấy ngốc nhỉ, vì sao chú ấy không tự mình chơi với dì Triệu? Chắc chắn là do chú ấy quá ngu ngốc.”
Tưởng Kiến Quân vừa ra khỏi nhà không biết có nghe thấy lời này hay không, còn mẹ cô bé đã hoảng sợ bịt chặt miệng con gái lại rồi.