Tưởng Kiến Quân cảm thấy vô cùng may mắn trước những thay đổi của Triệu Lan Hương, mỗi ngày sau khi tan tầm, anh ta đều ngâm mình trong phòng bếp rửa rau nấu cơm, cơm chín thì thúc giục Triệu Lan Hương về nhà ăn cơm.
Chiến hữu của anh ta đều nói thầm, khối băng ngàn năm trên mặt anh ta dường như đã tan ra rồi, đúng là chuyện hiếm lạ.
Nghe thấy thế, Tưởng Kiến Quân chỉ biết cười khổ. Không trải qua khoảng thời gian không xong kia, anh ta sẽ không biết Triệu Lan Hương bình thương trân quý cỡ nào. Đã từng có lúc sau khi tan tầm anh ta đều vội vàng về nhà tìm Triệu Lan Hương, anh ta sợ mình không để ý, cô sẽ luẩn quẩn trong lòng đi tìm cái chết.
Cửa sổ là nơi cô thích đứng ngắm cảnh nhất, anh ta cũng không biết vì sao cô lại thích đứng ở đó, có một ngày cuối tuần, anh ta nói với Triệu Lan Hương mình phải ra ngoài xã giao, nhưng thực tế anh ta chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại, trốn ngoài hành lang. Anh ta muốn xem thử khi anh ta không ở nhà Triệu Lan Hương sẽ làm gì.
Cuối cùng anh ta trông thấy, từ sáng đến tối cô gái vẫn luôn ngồi bên cửa sổ, hết đứng rồi nằm bò, ngắm mặt trời mọc từ phía đông cho tới khi hoàng hôn lặn ở phía tây, cô không hề thay đổi vị trí, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, không hề biết cửa nhà từ đầu tới cuối đều chưa đóng lại.
Chỉ cần cô quay đầu lại, sẽ có thể thấy ngay anh ta đang đứng ngoài hành lang.
Nhưng từ đầu tới cuối cô đều không phát hiện ra sự tồn tại của anh ta.
Cuối cùng Tưởng Kiến Quân ra vẻ vừa về đến nhà, gọi cô một tiếng, cuối cùng ánh mắt cô mới di chuyển. Ánh mắt quay lại nhìn anh ta có cảm giác cô đơn và thê lương khó nói thành lời.
Tưởng Kiến Quân nhanh chóng liên lạc với thợ sửa nhà, bịt kín mít các cửa sổ lại, sau đó anh ta mới yên lòng.
Mùa đông lạnh giá dần qua, đám trẻ trong khu tập thể lại ồn ào ra ngoài chơi đùa đón xuân, truyền cả phần ý mừng và náo nhiệt ấy qua cho Triệu Lan Hương. Đám trẻ ồn ào gọi cô xuống chơi với chúng, Triệu Lan Hương thật sự đi xuống.
Cô bắt đầu trở nên thoải mái hơn, ăn uống tốt hơn, chút náo nhiệt ấy vô cùng đang quý đã cứu sống cả người cô. Có lẽ cô đã ký thác phần tình cảm dành cho con mình lên người đám trẻ này rồi.
Khi gọi cô về ăn cơm, Tưởng Kiến Quân ghé vào tai cô hỏi: “Thích trẻ con như vậy sao?”
“Sau này chúng ta sinh một đứa nhé.”
“Lần này anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nó... Để nó trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất.”
Anh ta nói lải nhải liên miên rất nhiều, nói rất lâu vẫn không chờ được câu đáp lại từ cô, anh ta ngẩng đầu lên nhìn Triệu Lan Hương.
Cô đang dùng ánh mắt châm chọc nhìn anh ta, yên lặng không nói gì, không để ý chút nào tránh xa anh ta thêm một chút.
Yết hầu Tưởng Kiến Quân nghẹn lại, anh ta nói: “Được rồi…”
“Em không muốn thì thôi... Ăn cơm đi...”
Triệu Lan Hương cúi đầu tiếp tục ăn cơm, không rên một tiếng. Hơn nửa năm qua bọn họ nói chuyện với nhau ít đến mức đáng thương. Tưởng Kiến Quân cũng không biết mình mắc bệnh gì, lại có thể kiên nhẫn có nghị lực lấy lòng một cô gái hết ngày này đến ngày khác như vậy, hơn nữa gần như là hèn mọn cầu xin.
Tưởng Kiến Quân cho rằng là do anh ta đã làm sai, anh ta phải bù đắp lại. Cô trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay, anh ta là người gánh vác phần lớn trách nhiệm.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày anh ta sẽ yêu cô.
Yêu là cái gì? Chỉ cần nghĩ tới từ này thôi, trong đầu anh ta lập tức trống rỗng. Cho dù khi còn nhỏ chung đụng thì ít xa cách thì nhiều với gia đình, hay là sau khi lớn lên có tình cảm muốn mà không được. Người làm bạn bên cạnh anh ta khi nhỏ chí có mình em gái, một con mèo già, và một người bảo mẫu lạnh như băng. Anh ta đã quen với chuyện tình cảm lạnh như băng giữa hai vợ chồng từ lâu rồi, giống như cha mẹ anh ta vậy.
Ngay cả tình cảm tốt đẹp về mối tình đầu cuối cùng cũng tan biến. Anh ta nghe theo ý kiến của cha mẹ, lựa chọn người thích hợp để kết hôn, cố gắng làm việc, cũng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Anh ta cho rằng đây là chuyện bình thường, vợ nhà lính nào cũng phải chịu đựng cảnh như vậy, mỗi người một nơi khả năng sẽ bền lâu hơn khi cả ngày chung đụng.
Mười sáu năm trong quá khứ, tuy rằng anh ta không sinh ra tình yêu với cô, nhưng cũng có tình thân.
Cô biến thành dáng vẻ như bây giờ, thật sự không phải ý muốn của anh ta, nhưng anh ta có trách nhiệm.
Tưởng Kiến Quân chờ cô trả lời, nhưng rất lâu sau cô vẫn chưa mở miệng, cũng không ngẩng đầu nhìn anh ta. Anh ta chua xót nói: “Ăn đi, em thích ăn cá mà.”
“Anh đã cố ý học cách nấu cá với đầu bếp trong nhà ăn, sau này em có thể ăn nhiều một chút.”
Triệu Lan Hương nhanh chóng lùa cơm hai cái, rồi nhanh chóng chui vào phòng mình.
Bây giờ cô đã khôi phục lại bình thường, không nguyện ý ở cùng phòng với anh ta, cho nên đã dọn phòng làm việc bên cạnh ngủ một mình. Tưởng Kiến Quân cũng không miễn cưỡng cô, giường của hai người rất lớn nhưng cô luôn rúc vào một góc, ôm đầu cuộn tròn người ngủ, để cô ngủ một mình, ngược lại cô có thể duỗi thẳng người ra.
Cô nói: “Tôi đã ngủ một mình rất nhiều năm rồi.”
“Không quen ngủ cùng người khác.”
Tưởng Kiến Quân cảm thấy cô hiện tại giống như một on nhím, chuyên môn bắn ra gai nhọn đâm thẳng vào trái tim anh ta, khiến anh ta khó chịu.
Mỗi câu cô nói đều có thể gợi lên cảm giác áy náy trong lòng anh ta, không có cô gái nào lợi hại giống cô bây giờ.
“Đã ai nói không cho em ngủ một mình đâu, để anh dọn dẹp cho em một chút được không?”
Triệu Lan Hương nhanh chóng lôi mấy tấm ván gỗ ra, đây là chiếc giường năm đó khi bọn họ kết hôn từng mua, bởi vì ban đầu Tưởng Kiến Quân cũng phân phòng ngủ, sau đó chiếc giường này không bị ném đi, chỉ dỡ ra thành từng tấm gỗ đặt trong nhà kho.
Triệu Lan Hương nhanh tay dùng từng tấm gỗ riêng lẻ, thành thạo lắp lại thành một chiếc giường, cô làm đâu ra đấy, rửa sạch ván gỗ rồi trải thảm, lồng vỏ chăn vào, động tác rất lưu loát.
Khi một mình cô khiêng từng tấm ván giường ra, vẻ mặt rất bình thản, nhìn qua sức lực cũng rất lớn, động tác nhanh chóng, giống như khi không có Tưởng Kiến Quân ở nhà, cô thường xuyên một mình kiên cường bận rộn qua ngày như vậy.
Nhìn dáng vẻ vất vả của cô, khóe môi Tưởng Kiến Quân mấp máy, ngực như bị thứ gì đó đè nặng.
Có một số việc giống như có chốt mở, không vặn chốt ra tất cả đều bình yên vô sự, sau khi vặn chốt lại giống như nước lũ tràn bờ đê, lộ ra tất cả những thứ đã bám đầy bụi bặm.
Mấy ngày qua, Tưởng Kiến Quân không dám nhớ lại quá khứ, chỉ cần đầu óc cẩn thận ngẫm lại thôi, cả người sẽ lập tức không dễ chịu.
“Ngủ ngon.”
Anh ta chăm chú nhìn ánh đén của các gia đình khác bên ngoài cửa sổ, lại nhìn dung dan đang điềm tĩnh ngủ kia, đầu óc trở nên mờ mịt, lần đầu tiên nếm trải tư vị có đầy lời muốn nói nhưng lại không thể nào mở miệng được.
Vì sao lại biến thành như vậy?
…