Tưởng Kiến Quân từng tích cực tìm kiếm biện pháp trị liệu cho Triệu Lan Hương, từng dẫn cô đến chỗ bác sĩ tâm lý, cô thật sự bị bệnh trầm cảm khá nghiêm trọng.
Sau khi mùa xuân tới, đám trẻ con trong khu tập thể dần dần đi học hết, mang đi cả náo nhiệt, cũng mang đi cả niềm vui của Triệu Lan Hương.
Cuối cùng chỉ còn dư lại cậu nhóc béo, bởi vì chưa làm xong hộ khẩu, cho nên vẫn phải ở nhà chưa thể đến trường học.
Tưởng Kiến Quân gần như đã có thể tưởng tượng ra được, sau khi cậu nhóc béo đi học, cuộc sống của cô sẽ biến thành dáng vẻ nào rồi.
Anh ta bắt đầu tìm kiếm chuyện có thì di dời lực chú ý của cô, ý nghĩ lại cho cô một đứa trẻ cũng điên cuồng cắm rễ trong lòng anh ta.
Tuổi của hai người đều không còn nhỏ, nếu có thể giữ được đứa bé kia, bọn họ cũng coi như cha mẹ “Tuổi hạc” rồi. Nếu mấy năm tới không thể có con, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Nhưng sau một lần dẫn cô đi kiểm tra sức khỏe, sau khi xem xong kết quả, đầu óc Tưởng Kiến Quân lập tức nổ tung, cả người choáng váng/
Bác sĩ chủ trị khoa sản chần chừ nói: “Vốn dĩ sức khỏe của đồng chí Triệu đã không tốt lắm rồi, cộng thêm lần này sinh non, đứa trẻ tháng quá lớn, bị thương gốc rễ. Hiện giờ tuổi cô ấy cũng không còn nhỏ, thuộc về sản phụ tuổi hạc... Sinh con sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn.”
“Kiến nghị không sinh con.”
Tưởng Kiến Quân cầm bệnh án đứng bên cửa sổ hít sâu vài hơi, ánh mắt nhìn về phương xa, đầu óc mơ hồ.
Dường như anh ta đã hiểu được một chút vì sao Triệu Lan Hương lại thích nhìn về phương xa rồi, bởi vì khi nhìn cảnh vật, con người có thể không cần cố kỵ để mặc nước mắt tuôn rơi, sẽ không bị ai chê là người yếu ớt, cũng sẽ không bị người khác phát hiện ra. Khi hốc mắt chứa đầy nước mắt nhìn ánh đèn từ các căn nhà khác, tựa như đôi mắt thâm tình.
Đàn ông có nước mắt, nhưng không dễ dàng tuôn rơi, chỉ vì chưa quá đau lòng. Anh ta đã vĩnh viễn mất đi đứa con của mình, cướp mất tư cách làm mẹ của cô ấy.
Tưởng Kiến Quân trầm mặc xé nhỏ tờ bệnh án, nhờ bác sĩ viết lại một bản khác. Cầm tờ bệnh án “Giả tạo” ấy, trấn định đến tìm Triệu Lan Hương, trên môi mang theo nụ cười nhạt.
“Bác sĩ nói sức khỏe của em khôi phục rất khá.”
“Sau này phải ăn uống cân bằng, ăn nhiều đồ ăn chứa protein, rất nhanh sẽ có thể khỏe lại bình thường.”
Trên đường rất nhiều người, giữa trung tâm thành phố còn tấp nập hơn, găng đèn kết hoa, thậm chí còn có cả nhà bắn pháo. Khi lái xe tới bệnh viện Tưởng Kiến Quân hồn nhiên không phát hiện ra, nhưng trên đường về lại cảm nhận được không khí ngày hội.
Hóa ra trung thu tới rồi...
Anh ta dừng xe ở cửa hàng bán hoa ven đường, mua một bó hoa hồng, đưa tới trước mặt Triệu Lan Hương.
“Tặng em này. Hôm nay là trung thu, chúng ta qua chỗ cha mẹ ăn bữa cơm được không?”
Ngừng một lát, anh ta trông thấy Triệu Lan Hương lắc đầu, đành cười khổ nói: “Được rồi, vậy chúng ta về nhà ăn vậy.”
Anh ta gọi điện thoại về nhà thông báo cho cha mẹ biết sẽ không về, tiện đường đi chợ mua rất nhiều đồ ăn, chuẩn bị nấu một bữa tối phong phú.
Trải qua một năm luyện tập, anh ta đã có thể làm ra vài món đủ sắc đủ vị, tuy rằng không thể ngon bằng Triệu Lan Hương làm, nhưng tóm lại vẫn có thể tạo ra được chút không khí ngày tết.
Anh ta tốn một tiếng rưỡi nấu món cá hương cả tím, củ cải hầm thịt bò, cá chép kho tàu, sườn heo chua ngọt, canh gà măng chua, rau muống xào. Món ăn được bưng lên bàn, giống như cửa hàng bán đồ ăn, nhưng nóng hôi hổi, rất có hương vị gia định.
Sau khi dọn bát đũa xong, Tưởng Kiến Quân nhớ ra vẫn còn thiết một thứ.
“Lan Hương, em ăn trước đi, đơn vị đã phát bánh trung thu, nhưng anh quên lấy về rồi, anh đi một lát sẽ quay lại ngay.”
Hiếm khi Triệu Lan Hương đáp lời anh ta, lần này lại gật đầu.
Tưởng Kiến Quân chạy nhanh như bay đi lấy bánh trung thu, tay cầm hộp bánh trung thu nặng trĩu, xuyên qua lớp giấy gói bên ngoài, dường như anh ta có thể ngửi thấy được hương vị ngọt ngào bên trong.
Rất nhanh anh ta đã về tới khu tập thể, đi tới căn nhà của hai người.
Cửa mử ra, mùi thức ăn nồng đậm lan ra, nhưng anh ta nhớ rõ ràng, trước khi ra khỏi nhà anh ta đã đóng cửa lại.
Tưởng Kiến Quân xuất thân từ lính trinh sát khẽ nhíu mày lại.
“Lan Hương, anh về rồi…”
Giữa không gian yên lặng, anh ta nghe thấy tiếng khắc khẩu trong phòng, hoặc là nên nói là tiếng quát mắng của mẹ anh ta.
“Vì sao cô lại lừa gạt chúng tôi? Nếu hôm nay tôi không điều tra ra, có phải cô còn muốn giấu cả đời không?”
Trong giọng nói bình tĩnh của mẹ Tưởng lộ ra vẻ cao ngạo răn dạy người khác, giống như giáo viên chủ nhiệm đang dạy dỗ học sinh hư hỏng. Tuy rằng không mắng chửi người, nhưng vẻ xem thường trong giọng nói lại không che giấu được.
Tưởng Kiến Quân lấy chìa khóa mở cửa phòng ra, trong lòng lo lắng không yên. Đập vào mắt anh ta là sắc mặt trắng bệch của cô. Trong khoảnh khắc ấy gần như anh ta không dám đối diện với cặp mắt của Triệu Lan Hương.
Anh ta kêu lên với mẹ mình: “Đừng nói nữa!”
Anh ta đến bên cạnh, che kín lỗ tai Triệu Lan Hương lại.
Lời nói khó nghe vẫn đang tiếp diễn, từng nhát dao sắc bén không mang theo nửa chữ thô tục nào, lại có thể cắt cho người ta máu chảy giàn giụa.
“Con về đúng lúc lắm! Con có biết chuyện vợ con giấu giếm bệnh tình không? Đời này nó không thể sinh con được nữa, không thể sinh được nữa!”
“Tuổi của con không còn nhỏ, những người khác ở cái tuổi này con cái đều đi học tiểu học rồi, chỉ mình con là chưa con chưa cái. Cô ta biết rõ mình không thể sinh nữa lại vẫn lừa gạt con, định làm nhà họ Tưởng chúng ta tuyệt hậu!”
“Mẹ có thể tiếp thu một đứa con dâu có bệnh kín, nhưng tuyệt không thể tha thứ cho chuyện cô ta cố tình giấu giếm như vậy!”
Mẹ Tưởng nói rất nhiều lời, tần tình khuyên bảo, cuối cùng bà ta oán giận, nói thêm vài lời như xát muối vào vết thương lòng người khác: “Cô không muốn có con cái, nhưng cô có biết nhà chúng tôi mong ngóng cháu trai bao nhiêu năm rồi không?”
Đột nhiên Triệu Lan Hương cắn Tưởng Kiến Quân một cái, dùng sức thoát ra khỏi cánh tay anh ta, nhanh chóng chạy như bay vào phòng thu dọn hành lý của bản thân, ném lung tung đồ đạc vào túi quần áo. Không đợi Tưởng Kiến Quân kịp chạy đến ngăn cản, cô đã chạy ra khỏi cửa rồi, ngay cả dép lê trên chân cũng chưa kịp thay.
Thật ra Tưởng Kiến Quân có đuổi theo, nhưng anh ta không có thể diện giữ cô lại, cứ như vậy đuổi theo suốt một đường tới tận nhà cha mẹ vợ.
Anh ta nói: “Em đừng đau lòng.”
“Em nghỉ ngơi ở nhà cha mẹ đẻ vài ngày, một khoảng thời gian nữa anh sẽ tới đón em về.”
Triệu Lan Hương giằng tay anh ta ra, nhưng Tưởng Kiến Quân vẫn nắm chặt tay cô như cũ, không buông ra.
Cô bình tĩnh nói: “Chúng ta ly hôn đi.”
Tưởng Kiến Quân xoa đỉnh đầu cô: “Đừng nói ra lời nói kiểu này.”
“Chúng ta có thể ở bên nhau cả đời, những chuyện bọn họ nghĩ không thể đại biểu cho anh.”