Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 180 - Chương 180. Phiên Ngoại – Kiếp Trước 8

Chương 180. Phiên ngoại – Kiếp trước 8 Chương 180. Phiên ngoại – Kiếp trước 8

Tết Trung Thu, trở lại thành phố G, Hạ Tùng Bách đến khu tập thể gia đình quân nhân lắc lư một vòng, anh đứng dưới lầu nhìn Tưởng Kiến Quân lái xe đưa cô đi bệnh viện, nhìn hai người vô cùng cao hứng mua bao lớn bao nhỏ đồ ăn mang về ăn tết.

Dưới chân người đàn ông rơi đầy tàn thuốc lá, anh đứng đợi hai tiếng động hồ, cuối cùng đang định về nhà ăn cơm, đúng lúc ấy anh lại trông thấy một mình Triệu Lan Hương xách theo túi hành lý chạy ra ngoài.

Khuôn mặt gầy guộc của Hạ Tùng Bách hiện lên trong khói mù nồng đậm, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác tức giận.

Nhìn Tưởng Kiến Quân đang cưỡng ép lôi lôi kéo kéo Triệu Lan Hương, ánh mắt Hạ Tùng Bách trở nên u ám, anh nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại: “Ừ, là tôi, không sai, gọi mười người tới ngõ xx phía tây đường lớn, số một trăm hai mươi.”

Tưởng Kiến Quân đang có ý định xoa dịu cảm xúc trong lòng Triệu Lan Hương, bất thình thình bị một đám du côn lưu manh quấn lấy, quyền cước dày nặng như vũ bão rơi lên người anh ta.

Tuy rằng Tưởng Kiến Quân có thể lấy một chọi mười, nhưng đối phương đánh người xong lập tức bỏ chạy, để lại anh ta đau đớn, ăn thiệt vài quyền cước, khuôn mặt tuấn tú cũng bị đánh xanh tím. Tưởng Kiến Quân không muốn mang vẻ mặt muôn màu này tới nhà cha vợ, đành đưa Triệu Lan Hương lên lầu rồi lái xe quay về.

Cách đó không xa, điện thoại của Hạ Tùng Bách lại reo vang liên tục, giọng anh bình tĩnh mang theo niềm vui không cách nào che giấu được: “Rồi, đừng gào như quỷ thế, không thiếu tiền của các cậu đâu.”

Hạ Tùng Bách đang tích cực thu thập chứng cứ phạm tội của nhà họ Tưởng, một mặt điều tra nguyên nhân sinh non của Triệu Lan Hương.

Anh muốn biết rõ ràng rành mạch mọi chuyện, như vậy mới có thể yên lòng.

Rất nhanh anh đã điều tra được vài chuyện, ngày Triệu Lan Hương sinh non, có một người phụ nữ tên là Phương Tĩnh từng tới cửa thăm hỏi, sau khi cô ta ra về không lâu, Triệu Lan Hương đã gọi điện thoại cấp cứu.

Vốn dĩ cô ấy định gọi cho Phùng Liên, nhưng khoảng thời gian đó nhà họ Triệu không có ai ở nhà, điện thoại vang lên vài lần rồi ngừng.

Hạ Tùng Bách đã khởi công xây dựng xưởng làm ăn buôn bán, “Hương Bách” nhanh chóng quật khởi trong khoảng thời gian ngắn, việc làm ăn càng ngày càng lớn, người ghen ghét đỏ mắt cũng càng ngày càng nhiều. Anh dùng một phần lợi nhuận thuê bộ đội đặc chủng xuất ngũ, người biết võ thuật làm bảo vệ trong công ty.

Anh trực tiếp bảo người trói Phương Tĩnh lại, che kín đôi mắt cô ta, nhốt lại một ngày một đêm, sau đó người phụ nữ ấy đã khai ra hết mọi chuyện.

Anh dẫm lên tay cô ta, dùng sức nghiền mạnh, lấy ra một tấm ảnh chụp từ nơi bí ẩn trong ví tiền của cô ta.

Ánh mắt Hạ Tùng Bách trở nên u ám, trên mặt lại nở ra nụ cười giống như ánh lửa, nhẹ nhàng nói: “Lấy bức ảnh này ra sớm có phải tốt hơn không?”

Anh mở tấm ảnh chụp ra, vừa lòng xem qua một lần.

Trong khu tập thể gia đình quân nhân.

Tưởng Kiến Quân về đến nhà thay bộ quần áo dính máu ra, tay anh ta bị chém hai cái, để lại hai vết máu trên cánh tay.

Đắp thuốc xong, anh ta tìn đồ ăn mình chuẩn bị tỉ mỉ trên bàn chưa hề được đụng tới, bánh trung thu vứt lung tung trên bàn cũng không có người hỏi thăm, ngày lễ đang vui vẻ trở thành một đống hỗn độn.

Anh ta ăn đồ ăn đã nguội lạnh, dùng canh lạnh chan cơm. Đường phố náo nhiệt và căn phòng quạnh quẽ hình thành tiên minh đối lập, khiến Tưởng Kiến Quân không nhịn được nghĩ đến cô, nghĩ đến vô số lần có cô trong căn phòng này cùng trải qua náo nhiệt, nhưng mà cuối cùng lại quạnh quẽ.

Tưởng Kiến Quân xoa mặt một phen, trầm mặc ăn xong bữa cơm.

……

Giữa tháng mười một, mùa đông ập đến.

Sau mùa thu nóng bức, người trên đường bắt đầu thay đổi khoác lên mình chiếc áo bông dày nặng.

Triệu Lan Hương ở nhà mẹ đẻ hơn một tháng, Phùng Liên và Triệu Vĩnh Khánh đều không mở miệng hỏi khi nào cô về nhà, muốn ở tới khi nào thì ở.

Tiểu Hổ Tử đã hai mươi tuổi, học đại học cảnh sát, vẻ ngoài vừa cao vừa đẹp trai, làn da trắng nõn mịn màng, thành tích học tập đứng số một số hai, bản lĩnh không hề kém chút nào. Cậu ngăn cản không để cha mẹ đặt câu hỏi, vỗ ngực nói với chị gái: “Chị, sau này chị ở với em đi.”

“Đợi sang năm sau khi em tốt nghiệp, tiền lương của em đủ nuôi chị!”

Tuổi của Tiểu Hổ Tử và chị gái chênh lệch rất lớn, khi còn nhỏ cậu do một tay chị gái nuôi lớn, cậu cũng đi theo chị gái rất nhiều năm. Tiểu Hổ Tử ngóng trông cháu ngoại rất lâu rồi, cũng biết chị gái yêu thương đứa trẻ trong bụng đến mức nào. Lần này không cẩn thận bị té ngã sinh non, nói ra Triệu Hổ Tử cũng không tin.

Ngày được nghỉ, cậu ở nhà nấu cơm cho chị gái, hầm canh bồi bổ sức khỏe cho Triệu Lan Hương, biết cô thích ăn đồ chua, cậu còn kiếm rất nhiều thứ vị chua cho cô khai vị.

Nhìn cậu em dần dần cao lớn, dần dần gánh vác trách nhiệm, Triệu Lan Hương vô cùng cảm khái.

Cô năm tay Tiểu Hổ Tử nói: “Sao có thể sống với em cả đời được?”

“Sau này Tiểu Hổ Tử cũng phải kết hôn, đợi thêm một khoảng thời gian nữa chị sẽ đi tìm việc, không cần em nuôi. Chút tiền lương cố định này của em, còn chưa đủ cho cha mẹ nhét kẽ răng đâu.”

Khuôn mặt trắng nõn anh tuấn của Tiểu Hổ Tử đỏ bừng lên, xấu hổ sờ lên gáy.

“Em sẽ cố gắng làm việc, phá nhiều án tử, lấy được nhiều tiền thưởng, đến lúc đó sẽ cho chị thấy tiền lương cố định của cảnh sát vẫn có thể đủ nuôi sống chị!”

Cậu thích nói chuyện phiếm với Triệu Lan Hương, Triệu Lan Hương hoàn toàn không biết trong những câu chuyện phiếm hàng ngày, cô đã tiết lộ cho cậu em “Thần thám” nhà mình rất nhiều tin tức. Sau khi tập hợp lại tất cả manh mối, Tiểu Hổ Tử tức giận tới tột đỉnh.

Triệu Lan Hương nói với em trai, là do cô dẫm phải dầu đổ trong phòng bếp mới bị trượt ngã, nhưng Tiểu Hổ Tử biết rõ bản tính của chị gái, chị tuyệt đối sẽ không để phòng bếp yêu thương của mình dính một tia khói dầu nào. Khi đó sao sàn nhà lại có thể có một bãi dầu?

Sau khi về nhà một tháng rưỡi, Tưởng Kiến Quân lại đến tìm Triệu Lan Hương, Tiểu Hổ Tử ấn chị gái ngồi xuống: “Chị đừng ra ngoài, để em ra nói vài lời với anh rể.”

Tiểu Hổ Tử dẫn Tưởng Kiến Quân tới con đường hẻo lánh cây cối râm mát cách nhà không xa, còn chưa bắt đầu nói câu nào, nắm tay đã tiếp đón đối phương trước.

Hai người đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, Tiểu Hổ Tử đang ở độ tuổi khỏe mạnh nhất, các tiêu chí số liệu đều ở trạng thái đỉnh cao, nhưng dù sao Tưởng Kiến Quân cũng là quân nhân được huấn luyện bài bản, có kinh nghiệm phong phú, vẫn đang trong độ tuổi tráng niên. Anh ta nhường một tay cũng có thể đánh thắng Tiểu Hổ Tử. Nhưng nhìn thấy cậu em vợ tức giận tột cùng như vậy, anh ta dần dần không đánh trả nữa, rất nhanh đã phải chịu đòn.

Tiểu Hổ Tử nói: “Anh còn dám đánh trả, tôi đánh chết loại người thất tín bội nghĩa, vô sỉ như anh!”

“Anh nói thẳng cho tôi biết đi, anh với Phương Tĩnh kia rốt cuộc đã dây dưa với nhau bao nhiêu năm rồi? Anh có biết là do cô ta hại chị gái tôi sinh non không?”

Tiểu Hổ Tử đánh nhau với anh ta đến khi kiệt sức, ấn cả người Tưởng Kiến Quân xuống đất, dùng tay vỗ vào mặt đối phương, khuôn mặt trắng nõn anh tuấn lộ ra vẻ hung ác.

“Chị gái tôi là người rất lương thiện, cả đời này chưa từng làm tổn thương người khác, vừa dịu dàng xinh đẹp còn có văn hóa...”

“Nếu không gả cho anh, chị ấy sẽ rất hạnh phúc...”

Thở hổn hển một hơi, cậu nói tiếp với Tưởng Kiến Quân: “Anh hại chị ấy mất hai đứa trẻ, anh còn mặt mũi đến nhà họ Triệu chúng tôi?”

Sau đó Tiểu Hổ Tử buông lỏng cổ áo đối phương ra, đứng dậy phủi bụi trên người mình, rồi lạnh lùng ra về.

Khi cậu vừa quay người đi, thì trông thấy Triệu Lan Hương, cô cầm ô dưới trời mưa tầm tã, móc một chiếc ô khác từ trong lòng ra đưa cho cậu.

“Cầm lấy, đừng để bị ướt.”

Thành phố G chính là như vậy, là nơi nóng ẩm mưa nhiều, cho dù là xuân hạ thu hay đông, bốn mùa đều có những cơn mưa bất chợt.

Triệu Lan Hương đi tới trước mặt Tưởng Kiến Quân, hỏi anh ta: “Hôm nay anh tới đây làm gì?”

“Đã quyết định xong rồi, muốn ly hôn sao?”

Tưởng Kiến Quân nằm trên mặt cỏ ướt át, nước mưa đánh vào khuôn mặt anh ta, ướt đẫm, giây tiếp theo trên đầu anh ta lập tức xuất hiện một chiếc ô lớn màu lam nhạt, che chắn mưa gió cho anh ta.

Tưởng Kiến Quân lau vết máu bên miệng một phen, nhanh chóng đứng lên.

Anh ta quan sát cô, cô vẫn chưa có thêm chút da thịt nào, vẫn mảnh khảnh gầy yếu như cũ, có thể là do tin tức kia khiến cô quá đau lòng.

Anh ta dùng sức ôm lấy Triệu Lan Hương, hô hấp dồn dập xen chút hoảng loạn: “Về nhà với anh có được không, Lan Hương?”

“Anh không muốn ly hôn, anh không thể không có em.”

Mới một tháng rưỡi không gặp, Tưởng Kiến Quân đã trở nên tang thương hơn trước rất nhiều, trong mắt anh ta phủ kín tơ máu mệt mỏi, hốc mắt trũng sâu, má mọc đầy râu quai nón. Mất đi dáng vẻ đĩnh bạt không chút cẩu thả ngày xưa, nhiều thêm một phần qua loa chật vật, dáng vẻ bất kham không chịu nổi. Cho dù khi hèn mọn cậu xin, ánh mắt anh tuấn bức người giống như biển sâu tỏa ánh sáng kia vẫn có thể khiến người ta phải mềm lòng.

Triệu Lan Hương bình tĩnh đáp: “Nếu tôi bảo anh đưa Phương Tĩnh vào tù, cho con trai tôi một câu trả lời.”

“Anh làm được không?”

Cô đưa ô che mưa trong tay cho Tưởng Kiến Quân, bản thân mở một chiếc ô khác, nhưng Tưởng Kiến Quân lại ném chiếc ô trong tay xuống đất.

Trên mặt anh ta có vẻ bướng bỉnh và điên cuồng, anh ta dùng sức ôm chặt vòng eo cô không buông ra.

Tưởng Kiến Quân nói: “Gần đây trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, anh phải xử lý xong hết mớ hỗn độn trong nhà mới có thể tới tìm em.”

“Em chính là vợ anh, cả đời này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

Khi căn nhà lớn như vậy thiếu mất một người, sẽ yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy cô đơn, đặc biệt là sau khi náo nhiệt qua đi, trở lại căn phòng quạnh quẽ, cảm giác cô độc ấy càng nồng đậm hơn.

Tưởng Kiến Quân quan sát căn phòng, ánh mắt di chuyển đến mỗi góc đều vô thúc hiện lên bóng dáng vị nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

Giống như nơi nào cũng có bóng dáng gầy yếu mà xinh đẹp của cô.

Sau khi thay đổi vị trí công việc, mỗi ngày Tưởng Kiến Quân đều tan làm đúng giờ, trước kia chuyện đầu tiên khi về đến nhà chính là đi tìm Triệu Lan Hương. Rửa rau nấu cơm, gọi cô về ăn. Cho dù Triệu Lan Hương không nói lời nào, yên tĩnh ngồi trong phòng ăn cơm, đọc sách, cũng có thể khiến ngôi nhà trở nên có sức sống.

Thi thoảng khi nấu cơm Tưởng Kiến Quân sẽ nghĩ đến mười mấy năm trong quá khứ, cô cũng như vậy, từ vụng về đến thuần thục, dần dần học được cách nấu ăn ngon.

Khi sử sang lại nhà ở, anh ta sẽ phát hiện thật ra cô là người nhiệt tình yêu thương cuộc sống, trong phòng chứa đầy hơi thở của cô, một đám đồ vật trang trí đều mang theo phong cách của cô, hơi thở thuộc về anh ta, thật ra lại nhạt hơn rất nhiều.

Nhưng mà Triệu Lan Hương đã ra đi, cô để lại ly hôn yêu cầu, không hề lưu luyến chút nào.

Trong căn nhà ấy, vì muốn lấy niềm vui của cô, con mèo nhỏ anh ta mới ôm về vẫn đang cọ bên chân anh ta, kêu meo meo bảo anh ta mau tìm vợ mình về, nhưng cô lại không hề có ý định ấy. Giống như mười bảy năm qua anh ta vội vàng, cuối cùng khi về chỉ còn một mình anh ta cô đơn.

Tưởng Kiến Quân hao hết kiên nhẫn, đánh vỡ điểm mấu chốt cuối cùng, chủ động tới nhà cha vợ cầu hòa. Giọng anh ta rất khàn, hàm chứa khẩn cầu và ấm ức hiếm thấy.

“Về nhà với anh đi.”

Triệu Lan Hương tiếp tục nhường chiếc ô trong tay cho anh ta, bình tĩnh lặp lại câu nói vừa rồi: “Nếu anh có thể đưa Phương Tĩnh vào tù.”

“Nếu anh không làm được, tôi sẽ tự tay làm.”

Cô đội mưa to gió lớn, chạy như bay về nhà.

Bình Luận (0)
Comment