Sau khi về nhà, thật ra cuộc sống của Triệu Lan Hương hoàn toàn không tốt chút nào, về nhà mẹ đẻ một tháng, mẹ chồng từng tới tìm cô hai lần, Phương Tĩnh cũng tới tìm cô một lần.
Mẹ chồng nói: “Trước đây mẹ không nên cưỡng ép nó, bổng đánh uyên ương, khiến nó đau lòng vội vàng đăng kí kết hôn.”
“Khoảng thời gian trước mẹ trót nói nặng lời với con, mẹ rất xin lỗi. Nhưng mà... xin con thông cảm, cha mẹ thật sự muốn bế cháu trai. Mẹ với cha con cũng đã già rồi, qua mấy năm nữa cũng không đi nổi, trước khi nhắm mắt chỉ mong muốn được nhìn thấy cháu trai một lần. Các chú các bác nhà họ Tưởng chúng ta, nhà nào không phải đã được bế cháu từ lâu, nhưng đến lượt chúng ta, chỉ có mỗi mình Kiến Quân là chưa thấy bóng dáng con cái đâu, cho nêm mẹ đành nhẫn tâm làm kẻ ác... Con có oán thì cứ oán mẹ đây.”
Phương Tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi thật lòng thích Kiến Quân.”
Đương nhiên hai người kia đều bị Tiểu Hổ Tử đang nghỉ ở nhà đánh ra khỏi cửa, cậu cầm cây chổi lớn liên tục quất vào người Phương Tĩnh: “Phá hư quân hôn là trái pháp luật, cô không biết sao?”
Triệu Vĩnh Khánh cũng không nhịn được, đen mặt, ngoài cười trong không cười nói với mẹ Tưởng: “Đi xin ly hôn mau, chỉ cần được phê duyệt, tôi đảm bảo Đại Nữu sẽ nhanh chóng ký tên.”
“Đại Nữu tôn trọng bà là người lớn, không nói nặng lời, thì để tôi nói một câu, làm người không thể cậy già mà lên mặt, cẩn thận mất hết thể diện! Đi thong thả không tiễn!”
Sau khi cha con nhà họ Triệu đuổi người đi, trong nhà một mảnh vắng lặng.
Phùng Liên che miệng, rưng rưng nói: “Tôi biết ngay, tôi biết ngay sẽ như vậy mà...”
“Do mẹ che giấu bệnh tình của con, mẹ nghĩ tốt xấu gì cũng giữ cho con một khoảng thời gian thanh tịnh để tĩnh dưỡng, sao người ta có thể ác như vậy, con chưa từng có mang con cháu nhà bọn họ sao?”
“Con từng có hai đứa nhỏ, bọn họ không bảo vệ tốt cho con, khiến con bị thương, khiến con đau khổ, Nữu Nữu đáng thương của mẹ...”
Bà ôm con gái bật khóc, người gần sáu mươi tuổi rồi nước mắt tuôn ào ạt.
Vốn dĩ Triệu Lan Hương cảm thấy ly hôn đối với cô mà nói, chính là một loại giải thoát, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng cô vô cùng đau đớn, cô thật sự vô cùng áy náy với cha mẹ.
Cô vuốt tóc an ủi Phùng Liên: “Mẹ đừng khổ sở.”
“Con đã không còn đau lòng nữa rồi, thật đấy.”
Triệu Lan Hương quyết định đi tìm mẹ chồng, dứt khoát nói với bà chuyện ký giấy thỏa thuận ly hôn. Mẹ chồng sợ cô không đồng ý, đồng ý bồi thường cho cô hai căn phòng và một vạn tệ. Triệu Lan Hương cẩn thận nhìn tờ giấy thỏa thuận ly hôn, thờ ơ hỏi: “Mẹ xác định thật sự muốn con ký tên sao?”
Mẹ Tưởng gật đầu.
Triệu Lan Hương bình tĩnh hé môi cười, nhanh chóng ký tên mình xuống.
Cô liếc mắt nhìn mẹ chồng chăm chú, một lát sau mới nói: “Hy vọng sau này bà sẽ không hối hận.”
“Vĩnh viễn đừng bao giờ tìm đến tôi nữa. Đi đến bước đường ngày hôm nay, tốt nhất là nhất đao lưỡng đoạn, ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Triệu Lan Hương không lấy tiền bồi thường của nhà họ Tưởng, nhưng dường như mẹ Tưởng sợ cô không nhận tiền bồi thường sẽ ăn nói lung tung khắp nơi. Triệu Lan Hương thờ ơ nói: “Nếu nhất quyết phải bồi thường, thì thay tôi đổi hết thành tiền mặt, quyên góp cho trẻ em vùng núi nghèo khó đi.”
“Nhớ rõ sau khi quyên tiền thì gửi bằng chứng cho tôi.”
Cô để lại giấy thỏa thuận ly hôn, xách túi lên, quyết đoán ra khỏi nhà họ Tưởng.
Triệu Lan Hương đón ánh nắng nhẹ nhàng đầu đông, duỗi tay nghênh đón hơi ấm từ ánh mặt trời, nheo mắt lại cong môi lên nở nụ cười nhẹ nhõm.
Ở trong một góc khuất, cô không biết có một người đàn ông mảnh khảnh vẫn luôn yên lặng chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Nhìn thấy cô cười, anh cũng phát ra nụ cười từ đáy lòng, vui thay cho cô.
Bởi vì Lan Hương của anh, cho dù gặp phải suy sụp kiểu gì, cũng mang theo hơi ấm.
Không nhụt chí, không mất đi chí tiến thủ, anh sẽ đợi cô giống như Phượng Hoàng giục lửa trùng sinh, giương cánh bay cao, vừa kiêu ngạo vừa mỹ lệ.
…
Triệu Lan Hương bắt đầu chuẩn bị mở cửa hàng quần áo của riêng mình, thập niên 90 thị trường quần áo phát triển koong tồi, xưởng dệt xưởng may mọc lên như nấm, nhưng mà chất lượng sản phẩm thị trường cấp cao lại tốt xấu lẫn lộn, vì đẩy nhanh tiến độ, chạy theo thành tích, quần áo do công nhân làm ra thật sự khó có thể thỏa mãn nhu cầu yêu cái đẹp của phái nữa.
Triệu Lan Hương lấy hết tiền tiết kiệm của mình ra, cầm một phần đi thuê của hàng.
Cô coi trọng một gian cửa hàng ở giữa ngã tư, gần đó có mấy khu tập thể vừa mới xây dựng, cho dù là lượng khách hay sức mua đều rất khả quan. Nhưng muốn thuê được cửa hàng ấy cũng tương đối khó khăn, bởi vì vị trí tốt, rất nhiều người cạnh tranh, chắc chắn tiền thuê cũng rất cao.
Nhưng Triệu Lan Hương nghĩ sai rồi, khi cô đi hỏi thăm giá cả, chủ cửa hàng nói: “Tôi sắp ra nước ngoài rồi.”
“Nhưng không muốn cho người mở cửa hàng ăn uống, hay làm ăn rối loạn lung tung khác thuê mặt tiền cửa hàng này, nghe nói cô làm về may mặc, vậy tôi yên tâm được rồi. Nếu cô bằng lòng thuê liền năm năm, tôi có thể cho cô thuê với mức giá ba trăm tệ một tháng.”
Nghe thấy cái giá này, thiếu chút nữa Triệu Lan Hương đã kinh sợ.
Nơi gần phố xa sầm uất như vậy, vị trí kinh doanh rát tốt, chỉ mất ba trăm tệ là có thể thuê được? Đối với Triệu Lan Hương mà nói đây thật sự không khác gì niềm vui ngoài ý muốn, tuy rằng giá rẻ thật, nhưng Triệu Lan Hương không dám ham rẻ.
Cô bảo Tiểu Hổ Tử giúp cô hỏi thăm tình hình về người chủ cửa hàng, Tiểu Hổ Tử nói: “Em đã hỏi qua đồng nghiệp rồi, đúng là tháng trước người này vừa mới xử lý thủ tục di dân, tháng sau sẽ xuất ngoại, khả năng là cho thuê gấp gáp, hơn nữa...”
Đôi mắt đào hoa của Tiểu Hổ Tử sáng lên: “Nói không chừng người ta nghe nói chị có cậu em trai làm cảnh sát, quá yên tâm nên mới cho chị thuê rẻ như vậy.”
Nghe thấy câu nói ba hoa ấy, Triệu Lan Hương không nhịn được véo cậu một cái.
“Thôi thôi, chị biết Tiểu Hổ Tử rất lợi hại rồi. Khi nào cảnh sát Tiểu Hổ Tử dẫn em dâu về cho chị xem mắt, khi ấy mới là lợi hại chân chính.”
Nghe thấy chuyện này, Tiểu Hổ Tử lập tức rụt vòi lại, cậu cười ha ha nói: “Khi nào cần quét tước dọn dẹp vệ sinh cửa hàng, nhớ gọi em đấy, em sẽ dẫn các anh em tới làm cu li cho chị.”
Triệu Lan Hương mỉm cười đồng ý.
Triệu Lan Hương thi đỗ đại học năm đầu tiên khôi phục thi đại học, là nhóm sinh viên đầu tiên, bởi vì trước đó đã suy xét đến tình huống chồng cô phải đi làm nhiệm vụ cả năm không về nhà được mấy lần, Triệu Lan Hương sợ mình quá rảnh rỗi, nên đã đăng ký thi vào đại học Z gần nhà nhất. Sau bốn năm học tập, tri thức cơ sở của cô rất vững chắc.
Tuy rằng năm đó sau khi tốt nghiệp cô từ chối công việc do quốc gia phân phối, lựa chọn làm bà nội trợ toàn năng, nhưng ngày thường Triệu Lan Hương thật sự không có thời gian rảnh rỗi, mỗi tháng đều đúng hạn trả bản thiết kế cho xưởng may, cố gắng tích cóp kho vàng riêng của mình. Ít nhiều nhờ vào quyết định anh minh năm đó, nên sau khi ly hôn cuộc sống của Triệu Lan Hương không đến mức quá thê lương, vẫn có đủ năng lực nuôi sống bản thân.
Cô bỏ ra một tháng chế tạo gấp gáp hai mươi bộ trang phục mùa xuân kiểu nữ, giở lịch vạn niên chọn ngày tốt, khai trương cửa hàng “Lan Hương” nho nhỏ thuộc về riêng cô.
Ngày khai trương đầu tiên, cửa hàng của cô nghênh đón rất nhiều người quen.
Cô em chồng Tưởng Mỹ Lệ cũng tới, ngạo mạn đi vào cửa hàng trang phục Lan Hương, bắt bẻ từng chút một, kể ra một đống tật xấu, nhưng cuối cùng vẫn chọn mua hai bộ đắt nhất.
Tưởng Mỹ Lệ nói với cô: “Cần gì phải thế, bỏ qua cuộc sống thoải mãi sung sướng, đâm đầu ra ngoài làm công việc hầu hạ người khác này.”
Triệu Lan Hương thờ ơ nói: “Mỗi người có một cách sống khác nhau.”
Trong mắt Tưởng Mỹ Lệ hiện ra vẻ không tán đồng và kiêu ngạo, nhưng không nói gì cả, mua xong quần áo lập tức ra về.
Người khách thứ hai của Triệu Lan Hương vô cùng hào phóng, là người phụ nữ có lực tương tác rất mạnh, làn da trắng nõn, an tĩnh dịu dàng, chị ấy không nói được, cho nên có một người phiên dịch đi cùng.
Nữ khách hàng không nhịn được quan sát cửa hàng mới khai trương, cửa hàng tuy nhỏ, nhưng rất dụng tâm trang trí, khiến người ta nhìn vào có cảm giác thuận mắt, thoải mái khó nói nên lời. Chỗ nào cũng lộ ra ý vị thanh nhã, từng bồn hoa cỏ, bình sứ trang trí đều khiến người ta cảm thấy mới mẻ.
Mùi hoa cực nhạt, khiến tâm trạng con người thoải mái.
Nữ khách hàng xem qua từng món đồ, Triệu Lan Hương vô cùng có kiên nhẫn giới thiệu cho chị ấy từng bộ quần áo thích hợp. Cuối cùng khách hàng mua liền một lúc mười bộ quần áo chỗ Triệu Lan Hương, chỉ cần là quần áo thích hợp, chị ấy đều mua hết, mắt không nháy một cái. Đến khi thanh toán tiền đối phương cũng không hỏi giá, không cần ưu đãi, nhưng Triệu Lan Hương vẫn chủ động giảm giá cho chị ấy 30%.
Nữ khách hàng cười tủm tỉm ra dấu tay, phiên dịch nhanh chóng dịch lại đâu vào đấy: “Cô chủ của chúng tôi khen cô rất khéo tay, hiếm có chủ tiệm nào biết trang trí như cô, quần áo cũng rất xinh đẹp.”
“Mặc vào rất có khí chất.”
Chị ấy hỏi Triệu Lan Hương, “Biết may lễ phục cho yến hội không?”
Triệu Lan Hương gật đầu, “Trước kia tôi từng thiết kế lễ phục dạ hội cho xưởng may rồi.”
Nữ khách thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười phiên dịch lại nói: “Cô chủ của chúng tôi nói, cô ấy đang lo lắng không biết phải mặc gì đi dự tiệc, cô giúp cô ấy một chút nhé.”
Chị ấy chủ động đưa cho Triệu Lan Hương một tấm danh thiếp, bên trên có viết số điện thoại nhà chị ấy.
Triệu Lan Hương liếc mắt nhìn qua tên trên tấm danh thiếp: “Được, đồng chí Hạ chờ một lát, để tôi đo kích cỡ cho chị.”
Hạ Tùng Diệp mím môi nở nụ cười điềm tĩnh, phiên dịch lại nói: “Cô chủ của chúng tôi nói, cô đừng gọi cô ấy là đồng chí Hạ, nghe quá xa cách.”
“Gọi cô ấy là chị Hạ, cô ấy nghe như vậy quen rồi...”