Ngày hôm sau, anh ta xin nghỉ, đi tới cửa hàng quần áo của Triệu Lan Hương, tìm cô.
Khi trông thấy Tưởng Kiến Quân, Triệu Lan Hương gần như hoảng sợ, nhìn anh ta giống như trắng đêm chưa ngủ, tơ máu che kín con ngươi, một đám râu xanh mọc hai bên má cưa cạo, quần áo bẩn thỉu lẫn mùi mồ hôi chưa thay, cả người tràn ngập hơi thở suy sụp.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vì sao?”
Cũng may Triệu Lan Hương đã dự kiến trước, cô thuê thêm một nhân viên trực cửa hàng thay mình, cô hiểu sáng nay chắc chắn cô không có cách nào làm việc được, vì thế nhanh chóng bảo nhân viên trong cửa hàng làm thay công việc cô đang dang dở, còn cô thì đuổi Tưởng Kiến Quân ra khỏi cửa hàng.
“Đi thôi.”
Cô đã lường trước được một ngày nào đó anh ta sẽ biết chuyện ly hôn, cô cũng đã chuẩn bị tốt nên ứng phó với cái ngày này từ lâu.
Tưởng Kiến Quân và cô đi đến một con đường dân cư thưa thớt, anh ta dùng sức ôm chặt cô, nghiến răng nghiến lợi, hỏi: “Em muốn ly hôn với anh đến vậy sao?”
“Mười bảy năm hôn nhân, nói bỏ là bỏ được, Triệu Lan Hương anh không ngờ em lại là người phụ nữ nhẫn tâm như vậy.”
Anh ta lẩm bẩm: “Trước đây là em muốn kết hôn với anh...”
Dường như lúc này Triệu Lan Hương đang lâm vào hồi ức, cô ngẩng đầu chăm chú nhìn lên bầu trời, dùng giọng điệu bình tĩnh giống như tự thuật, nói: “Ngày đứa trẻ sinh non, thiếu chút nữa tôi đã chết trên bàn giải phẫu.”
“Tay lạnh, chân lạnh, cả người cứng đờ, ngay cả trái tim cũng không có chút hơi ấm nào. Tôi rất khó chịu, thống khổ đến mức muốn chết đi. Nhưng tôi nghe thấy tiếng khóc không thành lời của cha mẹ mình ngoài phòng giải phẫu, là tôi liên lụy đến bọn họ, khiến bọn họ già rồi vẫn phải lo lắng cho tôi, phải chịu thống khổ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
“Tôi nghĩ, nếu như có cơ hội sống sót, nhất định tôi sẽ ly hôn. Tôi là con người, đâu phải giống loài ti tiện, vì sao tôi phải chịu đựng để bản thân bị chà đạp hết lần này tới lần khác, bị phản bội, bị bạc đãi...”
Cô nhìn chằm chằm vào Tưởng Kiến Quân, gằn lên từng câu từng chữ: “Bởi vì tôi từng rất yêu anh, cả đời này chỉ muốn sống bên anh, còn muốn sinh cho anh hai đứa nhỏ.”
Nói tới đây, trên mặt cô hiện lên nụ cười châm chọc: “Nhưng mà anh thì sao? Anh đã làm được gì? Anh không yêu tôi, ngay cả một chút thể diện dành cho người làm vợ anh cũng không muốn cho tôi, bắt tôi chịu đựng người phụ nữ trong lòng anh làm nhục tôi, giẫm đạp tôi hết lần này tới lần khác. Tôi hận không thể quay về năm mình mười bảy tuổi, hung hăng quăng cho bản thân vài cái tát, để bản thân tỉnh táo lại một chút! Bây giờ mọi chuyện thành ra như vậy, anh lại tới đây hỏi tôi...”
“Vì sao tôi lại ly hôn? Bởi vì tôi không chịu nổi cuộc sống không có tôn nghiêm như vậy nữa.”
Triệu Lan Hương lau khóe mắt một phen, ngửa đầu nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Cứ kết thúc như vậy đi... Nếu đã ly hôn rồi, đợi mấy ngày nữa có thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ qua chỗ anh thu dọn một chút đồ đạc của mình.”
Tưởng Kiến Quân nghe vợ cũ mạnh mẽ lên án, trong lòng vô cùng khó chịu.
Anh ta bướng bỉnh kéo tay cô, dùng sức nắm chặt, lắc đầu không ngừng: “Anh sẽ đối xử tốt với em, đừng ly hôn mà...”
“Chúng ta đã từng sống với nhau mười bảy năm, sao có thể dễ dàng chia tay như vậy?”
Anh ta dùng sức ôm lấy cô, ôm thật chặt: “Lan Hương, em đừng rời bỏ anh.”
Nói xong ánh mắt anh ta bỗng nhiên trở nên mơ hồ, nước mắt nóng bỏng của người đàn ông lập tức rơi xuống: “Anh biết sai rồi.”
Tưởng Kiến Quân chưa bao giờ cảm thấy anh ta sẽ yêu người phụ nữ mềm yếu đến mức không có chút nguyên tắc nào này, khi vừa quen biết, cô vừa to gan vừa nhiệt tình, còn thích dính lấy người khác, lần nào cũng biến anh ta trở thành trò cười trong quân đội, cô là người phụ nữ khiến người ta bực bội vô cùng! Cô biết dùng ánh mắt nóng bỏng như có thể thiêu đốt mọi thứ nhìn anh ta, biết mặt dày mày dạn quấn lấy anh ta...
Cô học nấu ăn vì anh ta, học vẽ tranh vì anh ta, vì một câu nói của anh ta, cô khêu đèn học suốt đêm, thi đỗ đại học trọng điểm. Tình yêu của cô rất thẳng thắn, rất đơn giản, nếu đổi thành người đàn ông khác, có thể cô đã được sống những ngày tháng đắm chìm trong mật ngọt rồi. Nhưng cô lại gặp phải anh ta, anh ta lạnh lùng, không có tình cảm như vậy, trong mắt chỉ có dã tâm và khát vọng. Anh ta còn trải qua một đoạn tình cảm chết yểu, anh ta chán ghét tình cảm giữa nam và nữ.
Cô cứ như vậy, nóng bỏng như sao băng, ngang qua thế giới của anh ta, thẳng thắng tạo thành một hố sâu, lỗ mãng, hấp tấp mang theo sự cố chấp mạnh mẽ lưu lại trong thế giới của anh ta.
Anh ta thích yên tĩnh, không thích náo nhiệt, nhưng từng tiếng lải nhải của cô lại khiến anh ta dần dần thích náo nhiệt.
Anh ta rất kén ăn, hàng năm nhà ăn chỉ có thịt và khoai tây, cô đã dùng đôi bàn tay khéo léo của mình để anh ta được nếm mỹ vị nhân gian, cho anh ta biết, ngoài thịt heo và khoai tây ra, còn có thịt dê, thịt bò, thịt gà thịt vịt, thịt cá, thịt tôm, thịt cua, củ cải, xà lách, măng, rau muống, rau chân vịt, ngó sen... Cô thích mua quà tặng anh ta, từ khi quen nhau cô đã bắt đầu tặng quà, nếu tích cóp lại có thể chất đầy ngăn tủ của anh ta, anh ta chưa bao giờ biết, ngoài ngày tết Âm lịch ra, còn có nhiều ngày kỷ niệm đáng giá như thế, tết Nguyên Tiêu náo nhiệt, tết Đoan Ngọ ăn bánh chưng, lễ tình nhân vào ngày thất tịch, ngày trung thu là tết đoàn viên... Trong ấn tượng của anh dần dần hiện lên những ngày hội đó, có bóng dáng và giọng nói của cô, từng bài thơ cô đọc, từng bài hát ru cô từng hát cho con bọn họ, anh ta nhắm mắt lại là có thể hiện ra.
Cô đã từng nói với anh ta, nguyện vọng lớn nhất chính là ở bên anh ta đến già.
Trong cuộc sống của anh ta đã tràn đầy dấu vết cô để lại, anh ta đã quen với việc có cô ở bên mỗi ngày rồi, sao cô có thể nói biến mất là biến mất, tình cảm nói bỏ là bỏ ngay được? Lời hứa bị vứt bỏ trong quá khứ, tình yêu say đắm cũng bị chôn trong hồi ức, từ giờ về sau, để anh ta một mình già đi, một mình trở nên ngu ngốc, cô đơn đến chết.
“Em nhẫn tâm như vậy sao?”
Đột nhiên nước mắt nóng bỏng của Tưởng Kiến Quân chảy xuống cổ Triệu Lan Hương, cơ thể Triệu Lan Hương cứng đờ một lát, rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Cô nổi giận: “Mau buông tôi ra, Tưởng Kiến Quân, đừng khiến tôi càng chán ghét anh hơn.”
Sắc mặt Tưởng Kiến Quân lập tức trở nên trắng bệch, cảm giác hít thở không thông khiến trái tim anh ta đau đớn: “Nhưng mà anh yêu em.”
“Lan Hương, anh yêu em.”
Giọng anh ta rất nhỏ, khàn khàn mang theo vẻ suy sụp, giống như con thú bị bóp chặt cố gắng rên rỉ qua cổ họng. Khóe mắt anh ta bắt đầu đỏ lên, khuôn mặt anh tuấn dần dần mang biểu cảm bướng bỉnh.
“Ly hôn như vậy không tính, từ đầu tới cuối anh chưa từng ký tên, em về nhà với anh.”
“Anh đã dung túng em, cho em quá nhiều tự do, khiến trái tim em ham chơi không muốn về rồi.”
Anh ta bế ngang hông cô, không màng đến việc cô giãy giụa, giam cầm cô, nện bước trầm ổn nhanh chóng bế cô đi về phía xe anh ta.
Đột nhiên tiếng phanh gấp truyền đến trên con phố yên tĩnh, một người phụ nữ có diện mạo rất thanh tú bước xuống khỏi xe, giật mình ra dấu tay.
“Trời ạ, ban ngày ban mặt, sao lại có thể làm ra chuyện này?”
“Mau đi, giúp Lan Hương.”
Mấy người vệ sĩ trên xe chị ấy lao xuống, cướp lại cô gái trong lòng Tưởng Kiến Quân, đưa đến khu vực an toàn.
Trên đường cây râm mát, một bóng người cao ráo gầy guộc dần dần đi tới, từng cánh hoa mùa xuân trên hai hàng cây bên đường rào rạt rơi xuống, anh đi tới trước mặt Tưởng Kiến Quân, khẽ mỉm cười nói: “Cưỡng ép phụ nữ...”
“Không phải cách làm của người lịch thiệp.”
“Đưa anh ta tới đồn công an, ừm... Lý do là dâm loạn phụ nữ nơi công cộng.”
Triệu Lan Hương nghe thấy thế, lập tức bật cười thành tiếng. Cô nhìn Tưởng Kiến Quân bị ba tên đàn ông vạm vỡ ấn trên mặt đất, không thể động đậy, trong lòng vô cùng hả giận, Cô cảm kích nói với chị Hạ: “Hôm nay may nhờ có mọi người, thật sự rất cảm ơn.”
Cô cúi người thật sâu, khóe mắt lạnh lùng đảo qua Tưởng Kiến Quân đang bị ấn xuống đất, nhẹ nhàng nói: “Buông anh ta ra, không cần tốn nhiều tâm tư vì anh ta.”
Thấy biểu cảm sinh động trên mặt cô, Hạ Tùng Bách nheo mắt lại hơi mím môi, đáng yêu đến mức khiến trái tim người ta mềm nhũn ra.
Máu tươi trong người anh ta kêu gào mau chạy đến đáp lời, làm quen với cô, nhưng mà bị anh khắc chế. Anh bảo người đưa chị cả và cô về cửa hàng, còn bản thân thì ở lại ngồi xổm xuống bên cạnh Tưởng Kiến Quân.
“Chậc chậc chậc, rơi xuống tình trạng này, đúng là thê thảm thật.”
“Muốn cậy mạnh chinh phục phụ nữ, đâu thể coi là bản lĩnh?”