Tưởng Kiến Quân nghe thấy câu nói ấy, gân xanh trên trán như sắp nổ tung: “Buông tôi ra.”
Anh ta mạnh mẽ, nhanh nhẹn bắt đầu dùng sức, ý đồ tránh thoát khỏi sự kiềm chế của đối phương.
Nhưng những người Hạ Tùng Bách bỏ số tiền lớn để thuê về đều không phải ăn chay, một hai người khả năng không đánh lại Tưởng Kiến Quân, nhưng một đám người đối phó với mình anh ta thì thoải mái.
Hạ Tùng Bách sai người ấn chặt Tưởng Kiến Quân xuống, bản thân anh thì ngồi bên cạnh châm một điếu thuốc. Đợi sau khi hút thuốc xong, anh mới nhớ tới bạn gái anh từng giao cho anh trách nhiệm cai thuốc lá. Anh cai thuốc đã nhiều năm, trên người không mang theo hộp thuốc, nhưng hôm nay anh vui vẻ, không nhịn được lấy một điếu thuốc từ chỗ vệ sĩ. Trong khoảnh khắc này máu tươi trên người anh như đang sôi lên, cực kỳ hưng phấn, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, ngửa mặt lên trời thở phào nhẹ nhõm.
Anh nấp trong bóng tối theo dõi ba năm, chôn từng mắt lưới, đời đến khi thời cơ chín muồi, nhẹ nhàng kéo sợi dây câu kia lên, khiến tất cả sụp đổ ầm ầm. Anh dùng lòng kiên nhẫn của mình, thắng được trận này.
Vào giây phút khi biết tin Triệu Lan Hương chính thức ly hôn, xương cốt trên người Hạ Tùng Bách đều thả lỏng ra.
Anh dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua người đàn ông đang ngã trên mặt đất, trong giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ tràn ngập vui sướng: “Nếu đã ly hôn rồi, tốt nhất hảo tụ hảo tán, là một người đàn ông, đừng khiến mọi chuyện quá khó coi.”
Mặt Tưởng Kiến Quân dán trên mặt đất lạnh lẽo dần dần đông cứng, trong ánh mắt sinh ra một tia khói mù: “Anh là ai?”
Hạ Tùng Bách không sợ chút nào, anh tới để tìm phiền toái, lập tức hào phóng rút danh thiếp của mình ra đặt vào trong tay đối phương, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Hạ Tùng Bách - Chủ tịch “Hương Bách”.
……
Dọc đường trở về, Triệu Lan Hương vừa đi vừa lau mồ hôi, cô không nhịn được lại nói một tiếng cảm ơn với chị Hạ.
“Nếu như không có chị, chỉ sợ hôm nay tôi sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy.”
Hôm nay đột nhiên Tưởng Kiến Quân nổi điên tới tìm cô, lời nói ác liệt như vậy Triệu Lan Hương chưa bao giờ nghĩ tới. Mãi cho đến hiện tại, cô vẫn có cảm giác khó hiểu, người chồng trước vẫn luôn lạnh lùng không có tình cảm như máy móc, vậy mà có một ngày lại nói yêu cô. Lời này đối với cô mà nói, hoàn toàn là châm chọc, cô đào tim móc phổi đối xử tốt với anh ta mười bảy năm, anh ta khinh thường không thèm để ý. Con của hai người mất, mất đi tôn nghiêm đã xóa sạch một tia tình cảm cuối cùng trong lòng cô, anh ta lại đổi ý.
“Em sẽ, mềm lòng, với anh ta sao?” Chị Hạ lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết một câu lên tờ giấy trắng đưa cho Triệu Lan Hương xem.
Triệu Lan Hương lắc đầu: “Sao có thể.”
Chỉ một tiếng xin lỗi nhẹ bẫng có thể đổi được tha thứ, thì không phỉa khiến cho Kiệt Kiệt của cô chưa kịp nhìn thấy thế giới này rất thất vọng sao? Cô vĩnh viễn nhớ rõ những thương tổn do cuộc hôn nhân này gây ra, nhớ rõ vết thương do anh ta lạnh lùng hờ hững, con người sẽ không thể nào ngu ngốc đến mức cả hai lần đều nhảy vào cùng một cái hố.
Vậy là tốt rồi. Chị Hạ khẽ cong môi, nở nụ cười nhẹ nhàng.
Đứa em trai ngốc nghếch của chị chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày mây tan trông thấy trăng sáng rồi.
Chị Hạ trả nốt tiền bộ lễ phục may riêng cho cửa hàng, bộ lễ phục ấy là một bộ váy dạ hội màu lam nhạt được thêu tay tỉ mỉ, số tiền ấy khiến Triệu Lan Hương đang quẫn bách về kinh tế lập tức thoải mái hơn không ít.
Để xây dựng cửa hàng quần áo theo đúng dáng vẻ trong cảm nhận của mình, cho dù tiền phí bỏ ra trang trí cửa hàng hay hàng hóa đều đã đào rỗng tích tụ của cô, nếu không phải có vị khách quen hào phóng như chị Hạ ủng hộ, chỉ sợ Triệu Lan Hương phải ăn trấu ăn rau, gian khổ xây dựng sự nghiệp rồi.
Dường như cảm nhận được nỗi khó xử của cô, chị Hạ mỉm cười dịu dàng, viết thêm một câu.
“Quần áo rất đẹp, rất nhiều người hỏi chị mua ở đâu, chị nói ở “Lan Hương”.”
Được đối phương giới thiệu về cửa hàng của mình cho những người khác. Triệu Lan Hương vô cùng vui mừng.
Ngòi bút trong tay chị Hạ vẫn chưa dừng lại, chị viết tiếp: “Nếu sau này chồng trước còn tới quấy rầy em, cứ gọi điện thoại cho chị.”
“Chị ghét nhất là nhìn thấy đàn ông bắt nạt phụ nữ.”
Trong lòng Triệu Lan Hương cảm thấy cực kỳ ấm áp, sau khi ly hôn có thể gặp được người nhiệt tình, tốt bụng như vậy, đúng là không dễ dàng. Lời này khiến cô không nhịn được hốc mắt nóng lên, cô hé môi nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn, em thật sự rất cảm ơn chị đã quan tâm đến em.”
“Ông trời để em quen biết chị, đúng là may mắn thật.”
Chị Hạ sờ tóc cô, trong lòng nhẹ nhàng cười, cô gái ngốc.
Đây đâu phải do ông trời sắp đặt, là do chị ấy tự mình đến đây để canh chừng vợ cho em trai.
Nụ cười trên môi chị Hạ càng tươi tắn hơn.
“Cảm ơn thì không cần, hay là em nấu cho chị một bữa cơm đi.”
……
Cuối tuần, Triệu Lan Hương thật sự mời chị Hạ đến nhà, cô đã chuẩn bị từ trước rồi, định nấu một bữa cơm phong phú.
Chị Hạ đến đúng hẹn, nhưng không đến một mình, còn dẫn theo một người đàn ông mảnh khảnh nho nhã. Triệu Lan Hương nhận ra được đối phương, mấy ngày hôm trước cô từng gặp mặt một lần, anh và chị Hạ cùng nhau giúp cô ngăn cản Tưởng Kiến Quân, giải quyết tình trạng quẫn bách giúp cô.
Chị Hạ viết lên quyển sổ nhỏ: “Đây là em trai chị, Hạ Tùng Bách.”
“Đây là, Triệu Lan Hương.”
Người đàn ông nở nụ cười hiền lành, gật đầu với cô: “Chào cô.”
Triệu Lan Hương cảm ơn anh tận đáy lòng: “Cảm ơn anh mấy hôm trước đã giúp đỡ, hai người ngồi tự nhiên nhé, tới hơi sớm tôi vẫn chưa chuẩn bị xong.”
Dứt lời, cô lập tức chui vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.
Hạ Tùng Bách có chút sững sờ, không ngờ cuộc nói chuyện đầu tiên với bạn gái lại kết thúc vội vàng như vậy.
Chị Hạ nhéo cánh tay anh qua áo vest, đưa mắt ra hiệu cho anh.
Hạ Tùng Bách nhanh chân bước vào phòng bếp, nhìn lướt qua một lượt, cô gái với làn da trắng nõn đang cúi đầu chỉnh lại tạp dề trên người, cô hơi cúi đầu, biểu cảm thờ ơ trên mặt khiến lòng anh dâng lên cảm giác quen thuộc. Trái tim Hạ Tùng Bách nhũn ra, ánh mắt quyến luyến nhìn chằm chằm lên người cô.
Anh nói: “Đợi một lát.”
Anh không đụng chạm vào cô, rất dịu dàng buộc lại tạp dề sau lưng Triệu Lan Hương, rồi cười nói: “Để tôi phụ cô một tay.”
Hạ Tùng Bách thành thạt cầm chậu rau xanh tới vòi nước rửa sạch, sau khi rửa xong lại bắt đầu xử lý cá. Dáng vẻ quay lựng lại với cô chỉ biết cúi đầu làm việc, không khiến Triệu Lan Hương nghĩ nhiều đến chuyện khác, chỉ khiến cô cảm thấy ngượng ngùng, liên tục nói: “Không cần không cần.”
“Soa có thể bắt khách tới nhà làm việc.”
Lúc này chị Hạ cũng đã vào trong phòng bếp, chị ấy thái rau giúp Triệu Lan Hương.
Hạ Tùng Bách sung sướng nói: “Không sao, lao động khiến người ta cảm thấy vui hơn.”
“Ăn cơm càng ngon.”
Anh chỉ vào con cá trên thớt, nói: “Để tôi lọc cho, đảm bảo làm tốt nhiệm vụ.”
Anh cầm lấy con dao mỏng, tốc độ nhanh kinh người, chỉ nghe thấy tiếng dao soạt soạt soạt, ánh dao lạnh lẽo lóe lên, thịt cá đã được lọc ra thành từng miếng mỏng như cánh ve. Anh biết cô định nấu món gì, nhìn thấy nguyên liệu đi kèm cô chuẩn bị, anh lập tức hiểu rõ.
Những thứ này gợi lên hồi ức trong lòng Hạ Tùng Bách, có một năm vào tết âm lịch, cả gia đình bị bao phủ trong khói mù ảm đạm, cô ở lại nhà anh, nấu một nồi gỏi cá như vậy. Tỉ mỉ chuẩn bị, cố gắng mang đến ấm áp cho người nhà anh trong hoàn cảnh khó khăn. Hạ Tùng Bách xếp thịt cá đã lọc chỉnh tề vào một chiếc đĩa sứ trắng, thịt cá nõn nà trong suốt giống như đóa hoa băng tuyết.
Đời trước là cô cố gắng để anh được sống hạnh phúc, tích cực, nhiệt tình như vầng mặt trời, xua tan khói mù trong sinh mệnh anh. Anh tự ti, nhát gan, nhỏ yếu, cho dù nghèo khổ hay phú quý, đều có cô ở bên làm bạn.
Đời này, đổi lại thành anh bảo vệ cô, mang lại hơi ấm cho cô.
Hạ Tùng Bách cảm thấy vận mệnh an bài rất kỳ diệu, có thể để anh gặp cô kiếp trước, báo đáp cho cô ở kiếp sau. Tuy rằng tình cảm dành cho nhau trong từng khoảng thời gian có nhiều chỗ trống, nhiều chỗ không công bằng, nhưng cô từng có dũng khí yêu anh khi anh hai bàn tay trắng, anh cũng có kiên nhẫn chờ cô năm năm.
Bảo vệ cô, yêu quý cô, theo đuổi cô.
Triệu Lan Hương đang đun nước bên cạnh, nghe thấy tiếng dao thớt vang lên có quy luật thì nghiêng đầu nhìn lại, sau đó không khỏi kinh sợ, đến mức cô quên cả việc muốn người đàn ông quá nhiệt tình này dừng tay.