Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 185 - Chương 185. Phiên Ngoại – Kiếp Trước 13

Chương 185. Phiên ngoại – Kiếp trước 13 Chương 185. Phiên ngoại – Kiếp trước 13

Hạ Tùng Bách nấu xong vài món ăn, rửa sạch tay, bảo hai người ra ngoài ăn cơm.

Trên môi anh chứa đầy ý cười, dòng nước máy trong veo chảy xuống, lướt qua ngón tay anh, vô cùng xinh đẹp. Trên người anh mang theo khí chất ưu nhã không nhanh không chậm lắng đọng qua năm tháng, mất đi vẻ ngây ngô của thanh niên, sáng lên vẻ ổn trọng và trưởng thành của đàn ông trung niên.

Ngay cả chị Hạ cũng cảm thấy, lúc này em trai mình rất mê người, vừa săn sóc vừa chu đáo. Nhưng mà chị nhìn Triệu Lan Hương trước mắt, ánh mắt không hề dừng trên người anh nửa phần, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc.

Ánh mắt chị Hạ không nhịn được lóe lên, nhìn về phía Hạ Tùng Bách cười bỡn cợt.

Triệu Lan Hương khiếp sợ trước tay nghề tuyệt diệu Hạ Tùng Bách để lộ ra, món ăn anh làm ra rất tinh xảo, đẹp đến mức cô không nỡ ăn, là một người đàn ông, có khả năng nấu nướng như vậy đúng là khiến người khác rất giật mình.

Cô cũng biết thật ra xuất thân của chị em nhà họ Hạ rất bất phàm, dù sao mấy con phố mặt sau cửa hàng Lan Hương đều là sản nghiệp của Hương Bách.

“Được rồi, ăn cơm.” Chị Hạ hưng phấn khoa tay múa chân nói.

Trên bàn ăn, một nửa trong số sáu món ăn chính xuất phát từ tay Hạ Tùng Bách, một nửa khác xuất phát từ tay Triệu Lan Hương. Chị Hạ nếm món ngon trên bàn, thỏa mãn nheo mắt lại, trong ánh mắt tỏa ra niềm vui sướng không hề che giấu chú nào.

Chị Hạ sống nửa đời trong tình trạng đói khổ lạnh lẽo, sở thích lớn nhất chính là đồ ăn, mỗi khi nếm được món ăn ngon, trên mặt chị sẽ vô thức lộ ra ánh sáng hạnh phúc, so với việc cho chị rất nhiều tiền còn khiến chị vui vẻ hơn.

Chị rót đầy rượu cho hai người, khoa tay múa chân nói rất nhiều, Hạ Tùng Bách hiểu ý phiên dịch lại: “Cụng ly, chúc làm ăn phát đạt.”

Anh nhìn chị cả khoa tay múa chân ra dấu, dừng một chút, vẻ mặt dịu dàng nói tiếp: “Lan Hương, chúng tôi hy vọng cô sẽ vui vẻ, thuận lợi.”

Anh nhẹ nhàng nói: “Bắt đầu cuộc sống mới, cũng buông tha cho bản thân.”

Anh dùng danh nghĩa chị cả, trộm thêm vào những lời này. Sau khi nói xong Hạ Tùng Bách dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào Triệu Lan Hương, trong đôi mắt lạnh lùng đã được phủ lên một tầng ấm áp.

Giọng anh giống như hàm chứa độ ấm vậy, vừa ấm vừa trầm ổn, lan trong không khí truyền thẳng vào tai Triệu Lan Hương.

Nghe thấy câu “Buông tha cho bản thân”, cánh mũi cô lập tức chua xót, thiếu chút nữa nước mắt đã tuôn rơi. Trên mặt cô vẫn mang nụ cười như trước, trong lòng đã bắt đầu cố nén khóc.

Ba chiếc cốc pha lê khẽ chạm vào nhau, bầu không khí được đẩy lên đến cực điểm. Rất lâu rồi Triệu Lan Hương chưa được ăn bữa cơm nào náo nhiệt như vậy, tuy rằng mới quen biết hai người chưa lâu, nhưng khoảnh khắc này lại rất ăn ý giống như bạn bè nhiều năm rồi.

Hạ Tùng Bách lẳng lặng nhấp rượu trắng, di chuyển ánh mắt.

Triệu Lan Hương vùi đầu ăn cơm nóng hổi, hơi ấm bốc lên từ bát cơm dường như làm mờ đôi mắt cô.

“Buông tha cho bản thân” câu nói này nhẹ nhàng biết bao, nhưng Triệu Lan Hương lại không làm được, cô vẫn luôn sống trong bóng ma. Vô số đêm khuya trong giấc mộng, cô đều mơ thấy Kiệt Kiệt, ban ngày cô cắn răng kiên cường nén nước mắt vào trong, không để nó tuôn rơi.

Cô nhớ thằng bé, từ khi mất đi cô vẫn luôn tự trách.

Sau khi ly hôn, cô không chỉ mở cửa hàng của riêng mình, còn bắt đầu phát triển, công việc kinh doanh không ngừng tăng trưởng. Tương lai dựa vào nó để nuôi sống bản thân không thành vấn đề, dùng nó để dưỡng lão cũng dư dả, nhưng trong lòng Triệu Lan Hương vẫn một mảnh u ám.

Cô thử khiến bản thân trở nên bận rộn, khiến cơ thể trở nên mệt mỏi tới cực điểm, không có thời gian nhàn rỗi để đau buồn.

Nhân viên trong cửa hàng đã ra về từ lâu, cô vẫn ngồi dưới ánh đèn vội vàng may quần áo, mỗi ngày đều tới sớm nhất, về muộn nhất.

Khi cô nghe thấy câu nói nhẹ nhàng “Buông tha cho bản thân” từ miệng Hạ Tùng Bách, dường như cảm giác chua xót trong lòng bị kích thích, cô cố lấy lại tinh thần, cười nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát, hai người cứ tự nhiên nhé.”

Thấy cảm xúc đau khổ trong mắt cô, trong lòng Hạ Tùng Bách sinh ra xúc động, hận không thể ôm lấy cô, an ủi cô như kiếp trước.

Nhưng anh không đi theo, chỉ đứng bên cửa sổ trong phòng khách, châm một điếu thuốc chậm rãi rít một hơi. Anh mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nhỏ truyền đến từ trong nhà vệ sinh, anh cau mày chỉ muốn hút thuốc.

Chị Hạ vẫn không tim không phổi ngồi ăn bàn tiệc phong phú đầy món ngon, Hạ Tùng Bách hút xong một điếu thuốc, thì đi về phía nhà vệ sinh.

Anh đẩy cửa nhà vệ sinh ra, Triệu Lan Hương hoảng loạn quay người đi lau sạch nước mắt.

Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào, nước mắt long lanh.

Hạ Tùng Bách lích sự đưa qua một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng nói: “Tất cả đều sẽ qua.”

Nước mắt cô khiến anh nhớ lại năm đó, cô mang theo hơi ấm đến bên cạnh anh, nhìn anh hèn mọn giãy giụa trong cuộc sống, có phải khi ấy cô cũng đau lòng giống như anh lúc này không?

Trong khoảng thời gian gánh nặng cuộc sống ép người ta không thở nổi, những ngày tháng không nhìn thấy một tia hy vọng ấy, cô đã dịu dàng an ủi anh như vậy. Hết lần này tới lần khác, vừa kiên nhẫn vừa tinh tế, cổ vũ anh vượt qua thung lung đi tới đỉnh cao.

Triệu Lan Hương ngẩng đầu lên nhìn chiếc khăn trắng tinh trước mặt, nhìn vẻ mặt dịu dàng bình tĩnh an ủi của anh, nước mắt lại tuôn rơi.

Cô khẽ lắc đầu, vừa đau lòng vừa có chút quẫn bách bảo Hạ Tùng Bách ra ngoài ăn cơm tiếp đi.

Nhưng Hạ Tùng Bách vẫn không nhúc nhích.

……

Chị Hạ không tim không phổi ăn một lúc lâu mới phát hiện ra không thấy em trai đâu, cũng không thấy Triệu Lan Hương đâu, sau đó không nhịn được cũng đi tới nhà về sinh liếc mắt vào xem thử.

Xuyên qua cánh cửa khép hờ, chị nhìn thấy em trai nhà mình đang ngồi xổm dưới đất, eo hơn cong về phía trước, tay dường như đang chạm vào mặt cô gái, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm tuấn tú lộ ra.

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp pha lẫn ấm áp chưa bao giờ có. Không cần nhìn chị cũng đoán được, chắc chắn lúc này ánh mắt Hạ Tùng Bách vô cùng dịu dàng.

Anh nhẹ nhàng thì thầm: “Nếu cuộc sống lừa gạt cô, đừng bi thương, đừng nóng vội, ngày tháng u buồn vẫn phải trấn tĩnh... Tất cả đều là nhất thời, tất cả rồi sẽ qua...”

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh, nghe thấy tiếng khong đầy áp lực của Triệu Lan Hương, và cả tiếng thở dài nhẹ nhàng, chị Hạ cực kỳ kinh ngạc, chị chưa bao giờ biết em trai mình cũng có một mặt dịu dàng như vậy.

Dịu dàng khiến người ta cảm thấy ấm áp, kiên định, cũng đau lòng.

Chị Hạ vừa buồn bã vừa chua xót, lại vui vẻ... Đủ loại cảm xúc phức tạp dâng lên trong lòng. Chị nhẹ nhàng giả vờ như không nhìn thấy, quay người về bàn tiếp tục ăn cơm.

Bữa cơm ấy chị ăn rất vui vẻ cũng rấ lo lắng, vui là vui thay cho em trai, vì cuối cùng Hạ Tùng Bách cũng thông suốt. Lo lắng là lo cho hai người bọn họ, vừa lo cho Hạ Tùng Bách vừa lo cho Triệu Lan Hương, bi lớn hơn hỉ.

Hai chị em ăn cơm xong thì tạm biệt, ra khỏi nhà xuống dưới lầu chui vào trong xe. Chị Hạ thở dài một hơi, ưu sầu khoa tay múa chân nói với em trai: “Cô ấy, không thích hợp, em.”

Hạ Tùng Bách cũng ủ rũ, lúc này tâm trạng không được tốt lắm, bởi vì vừa trông thấy dáng vẻ đau khổ của Triệu lan Hương, trong lòng anh như tắm nước đắng vậy, vừa đắng vừa chát.

Cả đời này ngoài đau lòng cho chị cả, tất cả còn lại đều dành cho Triệu Lan Hương, thấy cô thống khổ rơi nước mắt, anh hận không thể khiến thời gian quay ngược lại một lần nữa, để anh quay lại năm cô mười bảy tuổi.

Nhất định anh sẽ không để cô phải sống trong ấm ức như vậy.

Hạ Tùng Bách nhìn chị gái khóa tay múa chân, lắc đầu, kiên định nói: “Không có ai thích hợp với em hơn cô ấy.”

“Em chỉ cần cô ấy.”

Chị Hạ vừa rầu rĩ vừa chua xót, chị cố gắng lắc đầu, khoa tay múa chân đầy lo lắng: “Nhưng mà, em sẽ vất vả.”

Chị nghĩ một chút, nhớ lại nhiều năm khổ sở cũng có chua xót cuẩ nh, nước mắt sắp tuôn rơi.

Chị hiểu mình làm vậy là sai, không nên ủng hộ anh theo đuổi Triệu Lan Hương, anh nên được người con gái ấm áp hơn che chở chăm sóc, chứ không phải giống như hiện tại, muốn yêu đương cũng tốn công tốn sức, đau lòng khổ sở.

Trong lòng chị Hạ dâng lên chua xót vô tận, cảm thấy rất có lỗi với em trai.

Từ nhỏ Hạ Tùng Bách đã không được hưởng phúc, chịu khổ chịu tội theo bọn họ. Vất vả lớn lên, có tương lại, lại bị chị liên lụy vướng kiếp tù ngục, khoảng thời gian đẹp nhất trong đời đều lãng phí ở nơi đó.

Sau khi ra tù anh lại phải gánh vác trách nhiệm gia đình, lao lực bôn ba bao năm qua, chưa có ngày nào nhàn nhã. Hiện giờ điều kiện đã tốt hơn một chút, gia cảnh dư dả, anh lại sa vào cái hố nơi Triệu Lan Hương.

Chị Hạ từng cảm thấy, mình chính là kiếp nạn của em trai, nếu không sao hết lần này đến lần khác đều khiến Hạ Tùng Bách càng ngày càng khổ.

Chị không ngờ em trai mình lại thích Triệu Lan Hương như vậy, dùng tình cảm vô cùng sâu sắc. Còn Triệu Lan Hương lại không hề kiên cường, tích cực như ánh mặt trời giống thứ cô ấy thể hiện ra ngoài.

Chị đau lòng đến mức nước mắt tuôn rơi, chị khuyên em trai: “Cô ấy, sẽ không, dễ dàng, tiếp nhận em.”

Hạ Tùng Bách nắm chặt tay chị gái, an ủi: “Chị đừng lo lắng, sẽ có ngày cô ấy tiếp nhận.”

“Nhiều năm như vậy vẫn chờ được, em không sốt ruột.”

“Ngược lại, em còn sốt ruột thay cho chị hơn đó, khi nào chị mới suy xét đến chuyện lớn cả đời?”

Chị Hạ vừa khóc vừa cười, miệng vẫn không đổi chủ đề khác, kiên trì khuyên: “Từ bỏ.”

Hạ Tùng Bách lắc đầu: “Nếu từ bỏ, đời này của em còn ý nghĩa gì nữa?”

“Em vì cô ấy mà sống, chúng em đã được định trước sẽ là vợ chồng, đây là sự thật không thể thay đổi được. Bây giờ cô ấy đang rất đau lòng, khó tiếp nhận em, nhưng một năm, hai năm, ba năm... Tám năm, mười năm sau cũng không sao, chỉ cần em ở bên cô ấy là được, có kết hôn hay không cũng không sao cả.”

“Sau này nếu có rảnh chị cũng giúp đỡ cô ấy một phen, cô ấy là em dâu chị, là người nhà chúng ta.”

Chị Hạ nghe thấy thế, nước mắt rơi ào ào, đau lòng muốn chết.

Trong lòng chị vẫn luôn đau đớn nói thầm “Bách Ca Nhi đáng thương của chị”. Đầu vùi giữa gối, vừa cảm động vừa chua xót.

“Chị thật sự vui thay cho cô ấy, cùng đau lòng cho em.”

Hạ Tùng Bách đeo dây an toàn giúp chị gái, không nhịn được cười: “Em có gì đáng để đau lòng?”

Chị Hạ nói: “Em khiến chị, đau lòng.”

“Bách Ca Nhi, sống quá vất vả.”

Bản thân Hạ Tùng Bách không hề có cảm giác ấy, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ nhà Triệu Lan Hương, thấy bóng người mơ hồ, nhưng cũng có thể do quá sa, ánh mắt nhìn sao tưởng trăng nghĩ bồn hoa là cô. Thị lực của anh bị giảm sút rất nhiều khi ở trong tù, do thời gian dài không đủ chất dinh dưỡng, vắt óc đọc sách tìm mưu kế, khiến đôi mắt hỏng mất.

Anh liếc mắt nhìn màn đêm dần dần buông xuống, thoải mái nói: “Có lẽ là do đời trước em sống quá thuận lợi, nên đời này tới đây để trả nợ.”

“Em không cảm thấy khổ sợ, ngược lại rất thỏa mãn, ngược lại là chị đó, em không biết trong lòng chị em đã trở thành gánh nặng như vậy đâu, chị mau buông gánh nặng ấy xuống đi.”

“Như vậy có thể khiến em càng vui sướng hơn một chút.”

Đã từng có được cuộc sống hạnh phúc, cũng từng được hưởng tư vị tốt đẹp nhất. Cả đời này Hạ Tùng Bách không có gì tiếc nuối, nếu có thì đó chính là cuộc sống quá ngăn ngủi, rất nhiều chuyện muốn làm đều chưa kịp làm, rất nhiều nơi muốn đi, người muốn ở bên, rất rất nhiều. Nhưng may mắn ngoài đời trước ra, anh còn đời này, anh cảm thấy rất thỏa mãn.

“Em có gì là không tốt? Cuộc sống ổn định, kinh tế cũng dư dả, ngoại trừ thi thoảng phải tăng ca, còn chưa theo đuổi được vợ mình, đâu còn phiền não nào khác?”

Anh khởi động xe, chạy ra khỏi khu tập thể, rồi mỉm cười nói với chị gái nhà mình: “Em sẽ cố gắng thêm một chút, sớm ngày cưới cô ấy về nhà, như vậy nhà chúng ta sẽ náo nhiệt hơn.”

Bình Luận (0)
Comment