Triệu Lan Hương vuốt nước mắt bên má đã khô lại, một chiếc khăn tay trắng tinh lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô.
Mùi hoa Sơn Chi thoang thoảng tỏa ra, giống như đang bay múa giữa mùa hè. Mùi hương đậm hơn, vị ngọt càng dày đặc. Hương thơm không khiến người ta khó chịu, dưới ánh đèn một chữ “Bách” cực nhạt lộ ra.
Triệu Lan Hương hoảng hốt như chưa kịp lấy lại tinh thần, bên tai cô vẫn còn văng vẳng lời nói ấm áp mà người đàn ông xa lạ ấy lưu lại.
Ngôn ngữ như mang theo lực lượng, lọt vào tai cô, nhẹ nhàng gõ tan gông xiềng trong lòng cô, hai hàng nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
Triệu Lan Hương nắm chặt khăn tay, cơ thể khẽ run rẩy, tiếng khóc nức nở biến thành tiếng khóc thảm thiết, giống như trút ra tất cả ấm ức đã ẩn nhân thời gian qua, khóc hết nước mắt có trong cơ thể...
……
Ngày hôm sau khi gặp lại Triệu Lan Hương, Hạ Tùng Bách phát hiện ra cảm xúc suy sụp trên người cô đã biến mất, quay về với dáng vẻ ban đầu, vẫn gọn gàng ngay ngắn như mọi ngày, bận rộn vùi đầu vào công việc.
Nhưng chỉ có người ở bên gối lâu năm như Hạ Tùng Bách biết được, có thứ gì đó đã yên lặng thay đổi.
Trong mắt cô có thêm chút tinh thần, nụ cười sáng hơn nhiều, tuy rằng vẻ ngoài vẫn yếu ớt như cũ, nhưng lại mang theo sự dẻo dai. Mềm mại như sợi Bồ Vĩ, mặc cho bão táp mưa sa vẫn không lay động.
Hạ Tùng Bách ở bên tiệm cơm nhỏ đối diện nhìn thấy thế, khóe môi vô thức cong lên, là một thương nhân quen với thủ đoạn nham hiểm, anh không nhân cơ hội tâm trạng cô yếu ớt nhất xâm nhập vào, đã coi như hao hết tự chủ của bản thân rồi.
Không biết trước đây cô mang theo tâm trạng thế nào khi xuống nông thôn tìm anh, nhưng Hạ Tùng Bách biết, cho dù ôm mục đích gì, thì tình cảm cô dành cho anh đều trong sáng, nóng bỏng, không hề có một tia tính kế nào.
Anh hy vọng bản thân cũng như vậy.
Nhưng mà nụ cười trên môi anh chỉ duy trì một lát, sau đó đã hạ xuống.
Trong cửa hàng Lan Hương có thêm một bóng dáng đàn ông cao ráo, người vừa tới chính là Tưởng Kiến Quân.
Nhưng lần này đầu óc Tưởng Kiến Quân rất tỉnh táo, vào trong vài phút vẫn chưa làm ra hành động quá đáng nào, cũng không xảy ra tranh chấp trong cửa hàng.
Hạ Tùng Bách kiên nhẫn rót hết ly trà này đến ly trà khác, thời gian dần trôi qua, anh bắt đầu không uống nổi nữa, mông cũng nhấp nhổm không yên.
Anh vội vàng ra ngoài đuổi theo, tới cửa hàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện trên vị trí Triệu Lan Hương thường ngồi không một bóng người.
Ghế dựa đã lạnh từ lâu, Hạ Tùng Bách vội vàng hỏi: “Cô chủ nhà cô đâu rồi?”
Nhân viên trông cửa hàng nói: “Không có trong tiệm, thì đi ra ngoài rồi.”
Hạ Tùng Bách chui vào nhà kho chật chội, phát hiện phía sau cửa hàng còn một cánh cửa khác, mặt anh lập tức trở nên u ám.
Hạ Tùng Bách xuyên qua con phố, bước nhanh chân đến chỗ xe mình đang đỗ ven đường, tiếng ô tô khởi động vang lên ầm ầm, anh lái xe đi thẳng tới khu tập thể gia đình quân nhân.
……
Triệu Lan Hương đi theo sau Tưởng Kiến Quân, chân thấp chân cao bước vào tổ ấm tình yêu ngày xưa.
Nơi từng ở mười mấy năm, nói không có tình cảm là giả, từ khi mua đến giờ căn phòng đã từng tu sửa hai lần, năm đó khi mới vào ở, nó chính là khu nhà mới nhất khu tập thể, tường được quét sơn trắng như tuyết, cửa sổ mới tinh, phòng mới, người thân mới, cuộc sống mới, tất cả đều tốt đẹp như vậy,
Căn phòng rộng lớn dần dần được cô trang trí thêm gia cụ, và cả hương vị gia đình, mười mấy năm sau, hôn nhân tan vỡ, tình cảm chấm dứt. Triệu Lan Hương bước vào căn phòng ấy, bắt đầu thu dọn đồ đạc, suýt chút nữa không nhịn được đã bật khóc.
Tưởng Kiến Quân không làm gì cả, chỉ lặng lặng nhìn cô cầm thùng giấy lớn, bỏ từng món đồ vào, có hộp trang sức của cô, có đồ mỹ nghệ do cô tự tay làm, có tranh do cô vẽ, có sách vở cô tích cóp nhiều năm... Nhiều vô số kể, sau khi thu dọn xong gần như đã dọn trống nửa căn nhà.
Một nửa còn dư lại đều là gia cụ cồng kềnh không thể mang đi, còn đồ đạc của Tưởng Kiến Quân, thật ra ít đến mức đáng thương. Trong căn nhà này tràn đầy dấu vết của cô, đã đâm sâu cắm rễ từ lâu, nếu nhổ tận gốc, nhà cũng không giống nhà nữa. Tưởng Kiến Quân nhìn thấy cảnh ấy, ngực nghẹn ngào, vừa đau vừa buồn, không thở nổi.
Tình yêu giống như uy hiếp, khiến người dũng cảm trở nên nhút nhát.
Tình yêu giống như dao nhỏ đâm sâu trong lòng, rút dao thấy máu, để lại miệng vết thương rất sâu.
Tưởng Kiến Quân ngồi trong bóng tối, trầm mặc đến mức gần như không tồn tại, nhìn rất rất lâu cuối cùng anh ta mới mở miệng: “Đừng đi, có được không?”
“Em đi rồi, cái nhà này cũng không giống nhà nữa.”
Triệu Lan Hương hành động rất nhanh nhẹn, chưa đến nửa tiếng, cô đã thu dọn đầy ba cái hộp đựng dồ đạc. Cô bình tĩnh nói: “Trên đời không có thuốc hối hận.”
“Tôi đã dọn xong rồi, nếu còn sót thứ gì, tôi cũng không cần nữa, anh ném đi giúp tôi. Số đồ đạc này, nếu anh có rảnh thì gửi qua cho tôi. Tôi đi đây...”
“Nhưng mà…”
Tưởng Kiến Quân nhìn qua căn phòng lộn xộn, khi cô chưa thu dọn, anh ta không biết trong căn phòng nho nhỏ lại có thể chứa nhiều đồ thuộc về cô như vậy. Tự nhiên cô lật tung lên, rồi phủi tay nhẹ nhàng ra đi, để lại cục diện rối rắm cho anh ta thu dọn, không còn Triệu Lan Hương làm bạn, những năm tháng sau này cũng không nhìn thấy điểm cuối.
Loại cảm giác này rất không xong...
Triệu Lan Hương nhờ Tưởng Kiến Quân mang đồ xuống dưới cho mình, Tưởng Kiến Quân ôm thùng giấy xuống lầu, lòng nặng trĩu, khi anh ta quay lại phòng, Triệu Lan Hương đang dọn dẹp lại một đống đồ đạc bỏ đi, cô tìm ra được một quyển nhật ký bìa da hơi mỏng, ánh mắt đông cứng vài giây, cô tùy tiện xé bỏ, sau đó quăng vào trong thùng giác cùng với đống giấy bỏ.
“Bịch”
Tiếng động nhẹ nhàng vang lên, từng tờ giấy bị xé tan nát rơi xuống.
Triệu Lan Hương ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ, ra khỏi nhà.
Tưởng Kiến Quân nhặt quyển sổ bị xé nát trong thùng rác lên, cẩn thật ôm từng tờ trong lòng bàn tay, khi dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp kia đập vào mắt, mắt Tưởng Kiến Quân lập tức đỏ lên.
“Ngày 12 tháng 3 năm 1976, ngày đẹp trời. Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn của anh ngoài thao trường, hy vọng mơ ước của anh sẽ có ngày trở thành sự thật, anh là đồng chí đáng giá được người khác sùng kính, học tập.”
“Ngày 5 tháng 10 năm 1979, vẫn nhớ rõ câu đầu tiên anh nói với em là: Em muốn đi đâu?, bây giờ em chỉ muốn đi đến nơi có anh, anh ở nơi nào em ở nơi đó. Mong anh bình an, em ở nhà chờ anh chiến thắng trở về.”
“Ngày 3 tháng 2 năm 1984, mùa đông ở phương bắc rất lạnh, gửi quần áo cho anh không biết anh đã nhận được chưa, hôm nay anh phải ăn nhiều sủi cảo vào, phúc khí sẽ dài lâu không dứt, mong anh vĩnh viễn bình an, khỏe mạnh, còn nữa, năm mới vui vẻ.”
Tưởng Kiến Quân càng xem càng nghẹn ngào, suýt nữa nước mắt đã rơi xuống.
Anh ta đuổi theo, đuổi tới tận con phố bến ngoài, mãi cho đến khi ôm Triệu Lan Hương vào lòng.
Triệu Lan Hương bị dọa, sắc mặt trắng nhợt: “Anh làm gì thế, mau thả tôi ra.”
Tưởng Kiến Quân mạnh mẽ ôm lấy cô, nói: “Đến chỗ thủ trưởng của anh, lại lần nữa đánh báo cáo kết hôn.”
“Em không được đi.”
Nói xong anh ta cúi đầu, ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ hôn.
Tưởng Kiến Quân vừa chạm vào môi cô, cảm giác ngọt ngào dũng mãnh tràn vào trong lòng, giống như uống mật ngọt, khiến trái tim đang đóng băng vì mùa đông lập tức tan rã, giống như hoa nở xuân về.
Nhưng anh ta còn chưa hôn được bao lâu, một quả đấm như nồi lẩu đã lao đến từ bên cạnh.
Nắm đấm dày đặc như mưa, mang theo sự tàn nhẫn dùng sức đánh mạnh. Tưởng Kiến Quân quấn lấy người đang ông kia, bắt đầu đánh nhau.
Người vừa tới chính là Hạ Tùng Bách, anh giống như con sói bị chọc giận, hận không thể cắn nát thịt đối phương, anh sử dụng tất cả quyền cước từng học được trong tù đánh nhau với đối phương, chuyên môn nhằm vào vết thương cũ của Tưởng Kiến Quân đánh xuống.
Vết thương trên người Tưởng Kiến Quân hình như đã nứt ra, chảy máu, nhưng Hạ Tùng Bách vãn không phải đối thủ của tướng tài trong quân như Tưởng Kiến Quân.
Hạ Tùng Bách bị Tưởng Kiến Quân đánh phun ra vài ngụm máu, khi anh cảm thấy trời đất quay cuồng, đám vệ sĩ đi theo sau mới cuống quýt xông lên, giúp đỡ một tay.
Bảy tám tên đàn ông lực lưỡng vây quanh Tưởng Kiến Quân, kéo anh ta vào ngõ nhỏ hẻo lánh, lúc này trong lòng Tưởng Kiến Quân cũng mang đầy lửa giận, nóng lòng phát tiết, trong con ngõ nhỏ một trận đánh nhau vô thanh vô thức bắt đầu...
Cuối cùng, Tưởng Kiến Quân bị thương trên người, gian nan thua trận, Hạ Tùng Bách dẫm lên tay anh ta dùng sức di qua di lại, anh cúi thấp người, hung ác nói: “Tất cả nhược điểm của nhà họ Tưởng các anh đều nằm trong tay tôi.”
“Còn quấy rầy cô ấy nữa, nhà họ Tưởng... Không có cũng được.”
……
Hạ Tùng Bách lau khô vết máu trên mặt, quay lại chỗ cũ, tìm kiếm bóng dáng Triệu Lan Hương khắp nơi, cuối cùng tìm thấy cô trong con ngõ tắt rất sâu.
Trong khoảnh khắc cô ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh dường như tỏa sáng.
Hạ Tùng Bách lại lau máu vừa chảy ra trên mặt, nở nụ cười hiền hòa, ý cười cực nhạt: “Bị dọa rồi à?”
“Cô không sao chứ?”
Triệu Lan Hương lắc đầu, “Không sao.”
Tuy rằng trong khảnh khắc ấy cô rất khiếp sợ, cũng rất phản cảm, nhưng cuối cùng Tưởng Kiến Quân đã bị trừng phạt, phải trả giá đắt, trong lòng Triệu Lan Hương cũng đã hả giận, cảm giác ghê tởm trong lòng phai nhạt đi rất nhiều.
Chỉ là phần kinh hách lớn hơn nhiều phần hả giận, bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần. Trong khoảnh khắc ấy, Triệu Lan Hương thật sự cảm nhận được chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ, bị Tưởng Kiến Quân cưỡng ép, cô không hề có sức phản kháng.
Hạ Tùng Bách lại móc khăn tay ra, cúi người lau môi cho cô, cẩn thận nói, vẻ mặt không cho cô từ chối: “Nơi này không thể để người khác tùy tiện hôn.”
“Hơn nữa, đã ly hôn rồi.”
Lúc này dường như anh không còn là người đàn ông trầm mặc hiền hòa trước kia nữa, mặt dính đầy máu, lột bỏ vỏ bọc nho nhã của anh, trở thành người cực kỳ có tính xâm lược.
Anh có chút hung dữ hôn cô một cái, nụ hôn dừng trên tay cô.
Giọng nói trầm thấp ấm áp của anh mang theo ý cười mơ hồ, giống như rượu ngon đậm đà: “Triệu Lan Hương, tôi có thể theo đuổi em không?”