Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 187 - Chương 187. Phiên Ngoại – Kiếp Trước 15

Chương 187. Phiên ngoại – Kiếp trước 15 Chương 187. Phiên ngoại – Kiếp trước 15

#Share_by_CandyFamily

vipTruyenGG.com

Mặt Triệu Lan Hương giống như bị đặt trên giàn thiêu, nhanh chóng rụt tay lại, biểu cảm trên mặt cô cứng đờ, khiếp sợ che kín đôi mắt long lanh xinh đẹp.

“Anh... Anh nói gì?”

Hạ Tùng Bách bình tĩnh thản nhiên lặp lại lần nữa: “Anh muốn theo đuổi em.”

Lần này không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Những lời này giống như một đạo thiên lôi nổ mạnh bên tai Triệu Lan Hương, khoảnh khắc này, cô cảm thấy cực kỳ hoang đường.

Mấy năm qua cô buồn bực trong cuộc hôn nhân bị tan thành mảnh nhỏ, tâm trạng nặng nề, cảm giác thất bại tràn ngập nửa đời trước của cô. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, khi cô nghèo túng chật vật như vậy, lại có người theo đuổi.

Trong khoảnh khắc hoang đường này, xuất hiện một người hoang đường, nói ra những lời nói hoang đường.

Triệu Lan Hương không biết rõ về bối cảnh của người đàn ông trước mặt, nhưng cô vẫn biết anh rất giàu có, tài sản của anh đủ để cho anh lựa chọn những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp khác.

Vậy mà lúc này anh lại đứng chắn trước mặt cô, nói muốn theo đuổi cô.

Nếu không phải trên mặt anh mang theo vẻ nghiêm túc, thì Triệu Lan Hương sẽ cho rằng anh đang trêu đùa người khác, tìm kiếm niềm vui.

Hạ Tùng Bách thu hết cảm xúc phức tạp trên mặt cô vào trong đáy mắt.

Anh nghiêm túc nói rõ ràng từng chữ: “Anh không còn trẻ nữa, đã qua độ tuổi tự tin vào tình cảm mãnh liệt có thể thắp sáng tình yêu trong lòng em. Không biết nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành em vui vẻ, thậm chí khả năng không có nhiều thời gian làm bạn bên cạnh em, theo đuổi em, nhưng anh dùng nhân cách của anh đảm bảo...”

“Anh sẽ dùng hết khả năng của mình, để quãng đời còn lại của em suôn sẻ vô ưu.”

Hạ Tùng Bách nói được một nửa, đối phương đã tức giận đẩy anh ra, xoay người rời khỏi chỗ này.

Anh cực kỳ bất đắc dĩ, lại đưa khăn tay dính đầy máu tươi trong tay lau máu vừa thấm ra trán. Anh mang khuôn mặt đầy máu này thông báo cho cô, địa điểm tùy tiện như vậy, bầu không khí cũng không xong như vậy, là do bị Tưởng Kiến Quân kích thích, mới giống như cậu thanh niên chưa lớn, vội vàng bày tỏ cõi lòng với cô.

Ấu trĩ đến mức anh không nhịn được bật cười.

Hạ Tùng Bách nhấc đôi chân dài lên, bước hai ba bước đuổi kịp cô, theo cô lên xe buýt, mãi cho đến khi về tới cửa hàng quần áo, anh mới buồn bực hé răng: “Anh có thể vào trong xử lý miệng vết thương không?”

“Anh chảy rất nhiều máu.”

Triệu Lan Hương không đồng ý, nhưng nhìn vết thương trên trán anh không ngừng chảy ra máu, lại cảm thấy khó nói với chị Hạ.

Cô nói: “Anh bị thương thì đến bệnh viện, tới cửa hàng của tôi có ích lợi gì?”

Trợ lý của Hạ Tùng Bách yên lặng vào trong cửa hàng quần áo, cung kính mang hòm thuốc ra.

Triệu Lan Hương không nói một lời ngồi xuống bàn làm việc của mình ở bên cạnh, bắt đầu sửa sang lại vải vóc.

Hạ Tùng Bách thong thả ung dung rửa vết thương trên trán, dáng vẻ thâm thúy mang theo sức hút riêng của đàn ông tuổi trung niên, tuy rằng chật vật nhưng không ảnh hưởng đến khí độ của anh chút nào, vẫn nho nhã khiêm tốn, ngay cả khi bị thương, vẫn anh tuấn bức người như cũ.

Anh nới lỏng cà vạt, cởi hai cúc áo cổ ra, chiếc đồng hồ nổi tiếng có giá trị xa xỉ bị anh tiện tay ném sang một bên, cúc tay áo, mắt kính vỡ vụn của anh, đặt trên vị trí Triệu Lan Hương thường ngồi.

Sau khi tháo mắt kính, cặp mắt thâm thúy như vực sâu không thấy đáy của người đàn ông lộ ra, dịu dàng đầy nguy hiểm, có thể hút chặt ánh mắt của người khác, khiến người ta vô tình đắm chìm trong đó mà không hay biết.

Anh thoải mái giống như ở nhà mình, hồn nhiên quên mất nơi này là địa bàn của người khác.

Sau khi nhìn vài giây, Triệu Lan Hương bình tĩnh sắp xếp vải vóc, sau đó cúi đầu đạp máy may lộc cộc. Dư quang nơi khóe mắt đụng phải ánh mắt anh, cô lập tức cúi đầu, ngón cái hơi chệc hương... Kim khâu lệch một đường, đường may thẳng tắp đột nhiên có tì vết.

Triệu Lan Hương nhíu mày, cúi đầu may lại lần nữa.

...

Sau khi băng bó miệng vết thương xong, Hạ Tùng Bách mỉm cười tạm biệt, biết tiến biết lùi, không ham chiến chút nào, giống như câu nói xúc động trong con hẻm tiêu điều kia chỉ là ảo giác.

Nhưng mà trong lòng Hạ Tùng Bách lại không hề bình tĩnh giống những gì anh thể hiện ra bên ngoài, bởi vì người anh đang đối mặt là cô. Hạ Tùng Bách luôn luôn không nhịn được thầm nghĩ cho cô, cô là một người phụ nữ đã ly hôn, cuộc sống không dễ dàng, nếu anh có hành vi cử chỉ nào đó không ổn, chọc cô không vui, kết quả bước tiếp theo sẽ càng gian nan hơn.

Nhưng Hạ Tùng Bách nghĩ lại, năm đó khi ở nông thôn cô ép sát anh từng bước, hoạt bát đáng yêu như vậy, khiến anh không thể không khuất phục. Nhớ đến điều ấy Hạ Tùng Bách lại không nhịn được bật cười.

Tình yêu là xằng bậy, cũng là khắc chế.

Anh bắt đầu chuẩn bị ra tay, đầu tiên là tặng hoa cho cô. Thứ hai tặng hoa sơn trà, thứ ba tặng hoa sơn chi, thứ tư, thứ năm, thứ sáu... MỖi ngày anh đều ôm một bó hoa tươi nhất đến đón cô tan làm. Bởi vì lo sợ cô sẽ bối rối, Hạ Tùng Bách vô cùng tự giác đứng ở góc đường, yên lặng, cam tâm tình nguyện chờ người.

Bởi vậy Triệu Lan Hương từng thay đổi tuyến đường về nhà, hoặc kéo dài thời gian tan làm tới đêm khuyên, muốn tránh mặt anh, nhưng mà sau vài lần, Hạ Tùng Bách vẫn chặn được cô.

Anh rất tự nhiên đưa bó hoa sơn chi nhỏ màu trắng tinh tới trước mặt cô, hơi mỉm cười, nói: “Sau này đừng về nhà muộn như vậy, em tan làm muộn, không an toàn.”

“Anh đưa em một đoạn đường nhé, có người đi cùng sẽ yên tâm hơn.”

Gió xuân se lạnh, giữa đêm khuya có một câu nói quan tâm ấm áp như vậy, khiến người ta không nhịn được cũng thấy ấm lòng,

Nhưng đêm khuya để người đàn ông có ý đồ đi theo mình, càng không an toàn hơn. Nhưng mà con người Hạ Tùng Bách lại mang khí chất ấm áp như vậy, sâu trong ánh mắt còn mang theo sự dịu dàng, Triệu Lan Hương không có cách nào gắn anh và hai chữ nguy hiểm lại với nhau.

Khi nhìn thấy anh, cô nhớ tới có một ngày sau giờ ngọ, anh từng ngâm câu thơ kia để an ủi cô. Anh khiêm tốn, anh bao dung, giống một người đàn ông lớn tuổi dùng kiên nhẫn và dịu dàng vô tận để theo đuổi cô.

Không nhanh không chậm, kiên nhẫn mười phần, ấm áp giống như mưa xuân tháng ba, gột rửa trái tim người khác.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Triệu Lan Hương dần phai nhạt, một lúc lâu sau giọng nói cứng rắn trở nên dịu dàng hơn, cô nói: “Xin lỗi.”

Hạ Tùng Bách chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, khẽ mỉm cười.

“Anh chỉ muốn đối xử tốt với em thôi, không phải đòi hỏi thứ gì từ em, nếu em cảm thấy anh tốt vậy thì ở bên nhau. Nếu cảm thấy không tốt, em cứ việc không để ý đến anh, thậm chí nổi giận với anh, chỉ là... Anh hy vọng em có thể suy xét đến anh.”

Lời tốt lời xấu tất cả đều do một mình anh nói, Triệu Lan Hương chỉ cảm thấy vô thố và mê mang.

Bình Luận (0)
Comment