Cô nhét lại bó hoa vào trong tay anh, lắc đầu.
Triệu Lan Hương nói: “Anh là người tốt, nhưng tôi không có ý định kết hôn nữa, anh có thể tìm được người bạn gái khác càng tốt hơn.”
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị phát “Thẻ người tốt”, Hạ Tùng Bách không nhịn được bật cười, anh nhấc đôi chân dài bước nhanh về phía trước, đuổi kịp cô, giọng nói vô cùng chắc chắn: “Vậy thì có ích gì, người anh thích chính là em.”
Hạ Tùng Bách đưa cô đến dưới lầu, lời anh nói bị gió đêm lạnh lẽo thổi qua có chút trầm thấp, nghe như tiếng nước chảy róc rách của băng tan khi mùa xuân ấm áp tràn về, ấm áp ngoài ý muốn.
“Nếu đời này anh có thể gặp em sớm hơn một chút, anh nhất định sẽ quý trọng em, sẽ mạnh hơn Tưởng Kiến Quân trăm lần. Không khiến em chịu khổ, bị liên lụy. Em thích làm gì cứ việc làm, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, việc nhà anh làm hết, quyết không để em nhọc lòng, em nhìn anh, nói chuyện với anh là được rồi. Anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em, em thích cắm hoa nhiều hơn thiết kế, thích xuống bếp, thích ăn, anh sẽ cố gắng ủng hộ sở thích của em. Ở nhà anh đều nghe lời em, ra bên ngoài chúng ta cùng nhau thương lượng. hiện giờ anh còn đang tuổi tráng niên, vẫn còn chút sức lực quản lý công ty thêm vài năm nữa, đợi sau khi về hưu chúng ta có thể cùng đi du lịch, ngắm trọn thế giới này.”
“Mặc dù chúng ta đều đã không còn trẻ, nhưng chúng ta còn nửa đời sau rất dài, nửa đời trước anh lạc đường không tìm được em, bây giờ anh đã tới, xin em cẩn thận suy xét anh một chút có được không?”
Triệu Lan Hương nghe xong lời nói rất dài này, không thể không nói tương lai anh miêu tả rất mê người, khiến người ta khao khát, cũng khiến cô có chút cảm động.
Cô nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh đã nói những lời này với tôi.”
“Nhưng mà... Tôi không được, tôi không tốt, anh đi đi...”
Triệu Lan Hương nói xong nước mắt đột nhiên chảy xuống ào ào, nước mắt trong suốt rớt trên mặt Hạ Tùng Bách, rơi trên mặt đất, giống như dung nham rót vào trái tim anh.
Ngọn lửa thiêu đốt, nóng đến mức khó chịu.
Hạ Tùng Bách duỗi tay ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về cô, dịu dàng dỗ dành: “Đừng khóc.”
“Nếu những lời anh nói khiến em khổ sở, anh xin lỗi em, xin lỗi em Lan Hương.”
Xin lỗi, anh tới muộn như vậy, khiến em chịu nhiều đau khổ.
...
Qua thêm vài tháng, mỗi ngày như một, ngày nào Hạ Tùng Bách cũng ôm một bó hoa tươi chờ cô tan làm.
Rất ít khi Triệu Lan Hương nhận hoa của anh, nhưng anh không hề nhụt chí. Người đàn ông này giống như không biết bị từ chối có nghĩa là gì, cho dù phải nhận đãi ngộ lạnh lùng cỡ nào, anh vẫn tốt tính nhận lấy toàn bộ, sau đó vẫn có thể tươi cười mang cơm trưa đến cửa hàng cho cô.
Anh dùng tư thái mạnh mẽ xâm nhập vào cuộc sống của Triệu Lan Hương, giống như từng giọt nước dần dần lấp kín không còn kẽ hở.
Hôm nay Hạ Tùng Bách lại tới, anh rửa sạch đũa đưa tới trước mặt Triệu Lan Hương: “Mau ăn đi, nhìn anh làm gì?”
Triệu Lan Hương nhìn anh, đôi mắt mỉm cười, lời từ chối dừng bên miệng, không nuốt xuống được cũng không phun ra được.
Hạ Tùng Bách nói: “Anh nghe chị Hứa trong cửa hàng nói, buổi trưa em thường xuyên ăn bánh bao đã nguội lạnh, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu, nào nếm thử bánh bao nhân nước anh làm xem, vừa mới làm xong lập tức mang tới đây, bây giờ ăn vẫn còn rất nóng.”
Triệu Lan Hương nếm thử cơm gạo thơm mềm nhà anh nấu, ăn thử bánh bao nhân nước anh nói, còn nghe lời anh dịu dàng dặn dò.
“Đợi lát nữa mệt nhọc thì ngủ một giấc, đừng quá liều mạng, may quần áo nhiều quá dễ hỏng mắt.”
Triệu Lan Hương không nói gì cả, đợi cô ăn xong, Hạ Tùng Bách thu dọn hộp cơm dứt khoát ra về. Chị Hứa trong cửa hàng không nhịn được hâm mộ nói: “Tốt thật đó, ngày nào cũng đưa cơm đến.”
“Khi nào hai người kết hôn?”
Triệu Lan Hương đang uống nước, suýt nữa đã bị sặc.
Cô thở dài, nói với chị Hứa lại giống như đang tự nhủ: “Loại người như em sao có thể lại kết hôn.”
Cô nhớ tới sự thật mình không thể sinh con, mày nhăn lại, rất hiếm người đàn ông nào có thể chấp nhận chuyện không có con nối dõi, thật ra Triệu Lan Hương đã nói thẳng về hoàn cảnh của mình với Hạ Tùng Bách từ rất lâu rồi.
Khi ấy Hạ Tùng Bách rất khiếp sợ, cũng rất đau khổ, tuy rằng hôm sau anh vẫn tới đón cô như cũ, nhưng sau lần đó lại bắt đầu quan tâm tới sức khỏe của cô.
Chị Hứa nói: “Vẻ ngoài của cậu ta rất giống người trên báo kia... A, là ông chủ công ty địa ốc, nhưng là không nhiều tiền bằng người ta.”
“Có điều dẫn theo ra ngoài cũng rất có thể diện, tuy rằng điều kiện kinh tế của cậu ta không tốt bằng chồng trước em, nhưng hơn ở điểm biết quan tâm. Phụ nữa ấy mà, phải tìm được người tri kỉ biết củi gạo dầu muối, biết ấm biết lạnh là tốt nhất. Nếu cậu ta có lòng đưa cơm tròn một năm, em thử chấp nhận cậu ta đi. Thời buổi này đàn ông tốt không dễ tìm lắm.”
“Hiện giờ đâu còn giống niên đại của chúng ta ngày xưa, cuộc sống nghèo khổ thật nhưng vẫn vui vẻ, ăn no mặc ấm là chuyện quan trọng nhất. Bây giờ người có tiền, tậm địa cũng nhiều gian xảo. Cách vách nhà chị có cô bé, suốt ngày trang điểm xinh đẹp làm bồ nhí của người khác, bị vợ người ta tìm tới tận cửa còn không biết xấu hổ, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Chị nói em đó, nhân lúc tuổi còn chưa lớn, gặp được người tốt thì gả cho người ta, cậu ta đối xử với em khá tốt.”
Ngón tay Triệu Lan Hương nhẹ nhàng vuốt ve bồn hoa sơn chi trên bàn, nụ hoa tinh xảo mỹ lệ giống cô gái nhỏ ngượng ngùng, duyên dáng yêu kiều, tản ra mùi hương thoang thoảng.
Thấy cô cúi đầu, trầm mặc không nói gì, chị Hứa âm thầm vui vẻ.
Hạ Tùng Bách đưa cơm tròn một năm, vào ngày sinh nhật cô, anh thuê trọn tòa nhà chọc trời cao nhất thành phố G, bắn pháo hoa lộng lẫy đầy trời để chúc mừng. Pháo hoa rất đẹp, nhưng ngắn ngủi mau tan, vội vàng giống như cuộc đời cô. Triệu Lan Hương nhớ tới đoạn hôn nhân mười mấy năm của mình, không có gì đáng để khen, hiện giờ nghĩ lại thế mà cũng không kể ra được kỉ niệm nào đáng nhớ.
Cô không hy vọng nửa đời sau bị chôn vùi trong hôn nhân nhạt nhẽo như vậy, nhưng mà nếu đối tượng là Hạ Tùng Bách, cô cảm thấy cô nguyện ý nếm thử một lần nữa, Đúng lúc, anh cũng đã đưa cơm tròn một năm.
Hạ Tùng Bách vẫn chuẩn bị hoa hồng như cũ, đưa cho Triệu Lan Hương, không nhịn được cười nói: “Anh luôn tặng hoa cho em, khả năng em cũng chán rồi, nhưng mà ngày đặc biệt thế này không thể thiếu nó được, em nhận lấy nó đi.”
Anh dịu dàng chăm chú nhìn vào khuôn mặt trắng như tuyết của cô, tuy rằng tuổi xuân đã qua đi, nhưng trong mắt anh, cô vẫn xinh đẹp như cũ, ngay cả sợi tóc cũng mang theo hương vị ngọt ngào.
Hạ Tùng Bách nói: “Anh hy vọng nửa đời sau mỗi năm đều như hôm nay, đều đón sinh nhật cùng em.”
Triệu Lan Hương lấy ra chiếc nhẫn kim cương tinh xảo từ trong bó hoa hồng, chậm rãi vươn tay ra, chiếc nhẫn lạnh lẽo từ từ đeo lên ngón áp út trên tay cô.
Hạ Tùng Bách nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, trái tim như sắp tan chảy, ấm áp đến mức hốc mắt có chút ướt át, anh ôm cô nói: “Cảm ơn em, vẫn bằng lòng tin tưởng anh.”
“Anh sẽ cố gắng để em sống hạnh phúc.”
...
Triệu Lan Hương nhận lời cầu hôn của Hạ Tùng Bách, hai người bắt đầu thương lượng việc kết hôn.
Hôn lễ của hai người được xác định vào sau tết âm lịch, xuân hàn se lạnh, thời tiết này mặc váy cưới vẫn hơi sợ lạnh, nhưng trái tim Triệu Lan Hương lại nóng hầm hập, không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào. Hai người gặp nhau vào mùa xuân, vào mùa xuân hai năm sau, hai người lại lựa chọn ký kết nhân duyên.
Triệu Lan Hương chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ lại kết hôn, tuy rằng không phải lần đầu cô kết hôn, đã từng nghĩ tới chuyện tổ chức hôn lễ nhỏ, nhưng vì đối tượng là Hạ Tùng Bách, cô không muốn anh phải chịu ấm ức, anh là người đàn ông nhiệt tình đáng yêu như vậy, rất khiêm tốn trong cuộc sống, nhưng hôn nhân lại thích khoa trương, đến nỗi hôn lễ của bọn họ rất long trọng, trong khoảng thời gian ngắn đã lan truyền khắp thành phố.
Từ trước khi hôn lễ bắt đầu, tivi, truyền thông, báo chí,,, đã bắt đầu theo dõi tin tức, viết đủ lời ba hoa chích chòe, công bố toàn bộ chi tiết về hôn lễ, như váy cưới, nhẫn kim cương, rượu cưới, siêu xe đưa đón dâu, thậm chí cả người chứng hôn.
Khoa trương đến nối thậm chí còn khen là hôn lễ thế kỷ, trong khoảng thời gian ngắn, cả nước đều biết nhân tài mới xuất hiện trong giới tài chính đã tuyên cáo kết thúc cuộc sống độc thân.
Ngày cưới, Triệu Lan Hương mặc váy trắng như tuyết, nắm tay Triệu Vĩnh Khánh chậm rãi bước vào giáo đường, mục sư ôn hòa lễ độ hỏi trước mặt toàn thể mọi người:
“Cậu có nguyện ý cưới cô gái này không? Yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, cho dù nghèo khó, bệnh tật, hay tàn phế, cho đến khi cái chết chia lìa?”
Chú rể anh tuấn nho nhã đáp ngay không cần nghĩ ngợi: “Tôi nguyện ý.”
“Cô có nguyện gí gả cho người đàn ông này không? Yêu anh ấy, trung thành với anh ấy, cho dù nghèo khó, bệnh tật, hay tàn phế, cho đến khi cái chết chia lìa?”
Triệu Lan Hương gật đầu tuyên thệ: “Tôi nguyện ý.”