Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 191 - Chương 191. Phiên Ngoại: Đường Đường Và Đại Hải - 1

Chương 191. Phiên ngoại: Đường Đường và Đại Hải - 1 Chương 191. Phiên ngoại: Đường Đường và Đại Hải - 1

*Phiên ngoại Đường Đường và Đại Hải do nhóm dịch YooAhin thực hiện

Lúc Triệu Lan Hương mang thai được năm tháng, vợ chồng bọn họ khẩn cầu bà Lý đặt tên con cho, bà cụ suy nghĩ cẩn thận mấy ngày liền, rồi lấy ra vài cái tên hay cho bọn họ lựa chọn.

Triệu Lan Hương xem qua mấy cái tên, lập tức nhìn trúng hai cái tên “Gia Thụ” và “Gia Nguyệt”. Tên Gia Thụ bắt nguồn từ “Cửu chương quất tụng”, có nghĩa là một cái cây tốt đẹp. Nếu là một bé trai, cô ấy mong thằng bé sẽ giống cha nó, là một người kiên định, dũng cảm, vừa vặn hai từ “Tùng Bách” trong tên “Hạ Tùng Bách” của anh cũng có nghĩa là cây cối.

Tên Gia Nguyệt thì lấy từ “Cửu hoài nguy tuấn”, quý giá, tốt đẹp, Gia Nguyệt mang nghĩa tốt lành. Giống hệt với cái tên Gia Thụ, cảm giác như hai đường giao nhau. Triệu Lan Hương cảm thấy bà Lý lấy hai cái tên này vô cùng có ý nghĩa.

Sau này cô sinh được một cặp song sinh, có thể dùng đến cả hai cái tên, không thể nói là không vui được. Gia Nguyệt và Gia Thụ cũng trở thành tên của Đường Đường và Đại Hải.

Một ngày nào đó khi sinh con xong, hai vợ chồng liền bàn bạc về chuyện đặt tên, Triệu Lan Hương phàn nàn với Hạ Tùng Bách.

“Chẳng hiểu sao năm đó anh lại đỗ trạng nguyên được nhỉ, lấy tên cho đứa nhỏ thôi cũng tùy tiện như vậy, khiến Đại Hải nhà chúng ta suýt chút nữa đã không có tên rồi.”

Nhớ trước đây Hạ Tùng Bách từng vỗ ngực thề thốt, chuyện tên của mấy đứa nhỏ cứ để anh lo.

Nhưng chẳng ai ngờ được cô ấy không chỉ sinh được một đứa con gái, còn sinh thêm đứa con trai nữa.

Triệu Lan Hương vui vẻ nói: “Cũng may không nhờ anh đặt tên, nếu không Đại Hải sẽ giận chúng ta suốt đời mất.”

Hạ Tùng Bách phản đối: “Cái tên Đại Hải này có xấu không, nếu không phải sau này sức khỏe của thằng bé tốt lên, anh còn đặt nhũ danh cho nó là “Cẩu Thặng” đấy. Em không biết đặt tên xấu mới dễ nuôi sao?”

Triệu Lan Hương tức giận nhéo thịt anh ta: “Anh còn dám cãi lại hả?”

Hạ Tùng Bách bị vợ nhéo toàn thân nhũn ra, không còn chút nóng nảy nào nữa. Hô hấp anh ta bỗng trở nên dồn dập, thở hổn hà hổn hển, bàn tay nóng rực của anh ta liền nắm lấy bàn tay trắng nõn đang nhéo loạn trên người mình.

Hạ Tùng Bách khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề nói sang chuyện khác: “Tên của anh được ông nội cố ý tìm một đại sư đặt cho, từng được cầu phúc.”

Lúc nói chuyện với cô, anh không khỏi nhớ tới cuộn thư pháp mà bà nội trân quý. Không phải vì nó là đồ cổ, cũng không phải được tạo nên bởi học giả tiếng tăm, mà là bởi vì chính tay ông nội đã viết nó, không đáng giá, nên mới yên ổn thoát được một kiếp. Qua nhiều năm, giấy Tuyên Thành trắng như tuyết giờ đã ố vàng, nhưng nó vẫn được treo trên tường nhà bọn họ.

Anh vẫn nhớ rõ những nét chữ khỏe khoắn trên cuốn bức thư pháp đó: “Hạ xuống nơi cao nhất, cây tùng bách khởi đầu.”

Bức thư pháp ấy vẫn luốn khích lệ anh phải giữ gìn tâm tính thiện lành, không oán giận, không nản lòng.

Triệu Lan Hương nằm trong chăn nghe chồng mình không kìm nổi lòng mà đọc câu thơ trên bức thư pháp, thanh âm của đàn ông vừa mơ hồ vừa trầm thấp, dường như dang nói khẽ, nhẹ nhàng tới mức khiến trái tim cô ấy như muốn tê dại.

Sau khi tâm tình trở nên bình thường trở lại, cô liền ghé sát vào người anh ta, mỉm cười nói: “Anh có biết em lại lấy cái tên “Tùng Lan” như thế nào không?”

Cô không nhanh không chậm thì thầm: “Coi lan là cỏ, coi tùng là cây. Lan thu thơm làn gió xa, tùng đông không thay đổi mình.”

Hạ Tùng Bách nghe xong cảm thấy lòng mình nóng lên, vô cùng xúc động, ôm chặt vợ vào trong lòng ngực mà cúi đầu cười.

“Em thấy không, kể cả trong thơ ca thì chúng ta cũng là một đôi.”

......

Cái tên chính là hy vọng mà cha mẹ gửi gắm cho con cái, Hạ Tùng Bách và Triệu Lan Hương đều mong Đường Đường và Đại Hải sẽ giống như cái tên của mình, luôn tốt đẹp và sống vui vẻ.

Đường Đường và Đại Hải cũng không khiến người khác thất vọng, lúc học lẫy, học nói, học đi đều nhanh hơn những đứa trẻ khác.

Đặc biệt là Đại Hải có một bộ dáng rất im lặng, có lúc Triệu Lan Hương nhìn đứa trẻ yên tĩnh này, còn lo có phải năm đó sinh con trai này ra vì hít thở không thông mà làm ảnh hưởng tới trí lực của thằng bé không.

Nhưng ngày ngày cô ở bên cạnh hai cục cưng và bà Lý, bà ấy vẫn luôn khẳng định rằng: “Đại Hải không có vấn đề gì hết.”

Cô cũng cười đáp: “Thằng bé rất tinh khôn.”

Triệu Lan Hương ôm nhóc con này vào lòng, bàn tay thô ráp nhưng ấm ấp vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của cậu: “Chỉ cần thằng bé ngoan ngoãn không khóc, cháu sẽ ôm thằng bé nhiều hơn chút.”

“Cũng cho thằng bé uống thêm ít sữa đi.”

Hai đứa trẻ đều cai sữa rồi, có khóc cũng không kìm lại được. Thời gian này Triệu Lan Hương căn bản không dám bế con, hai đứa trẻ cứ dính lấy cô, bọn họ cứ như hai con lợn con mà chui vào trong lòng ngực cô, lúc cô cho con bú sữa, liền bị cái răng nhỏ mọc dài của bọn họ cắn cho phát đau.

Triệu Lan Hương nghe lời bà Lý, không nghĩ Đại Hải nhỏ xíu kia sẽ hiểu được chuyện gì, chẳng qua tâm tình cũng buông lỏng hơn rồi.

Mỗi đứa trẻ sẽ có một tính cách khác nhau, chẳng qua là thằng bé có tính cách an tĩnh hơn chút mà thôi.

Nhưng từ rất sớm, Đại Hải đã biểu hiện ra trí lực hơn người.

Bà nội Lý tỏ ra rất bình tĩnh, bởi vì trong suy nghĩ của bà, trí lực của trẻ nhỏ phát triển rất mạnh mẽ. Đứa cháu ngốc năm đó tuy có ngốc nghếch hơn chút, nhưng lúc học thuộc lòng và học toán cũng không hề thua kém ai.

Đại Hải chỉ tốn mấy ngày để ghép lại hoàn chỉnh bảng chữ cái bị tách chữ ra mà bà nội tốn năm trăm đồng để mua, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Bách.

Triệu Lan Hương ngạc nhiên mừng rỡ ôm Đại Hải từ dưới đất vào trong lòng, thơm thằng bé mấy cái: “Đại Hải của chúng ta thông minh quá.”

Cô nói xong, bà nội Lý liền để cô tự mình nhận ra, nghiêm túc nói: “Lần sau không được khen thằng bé thông minh nữa.”

Triệu Lan Hương ghi nhớ vào trong lòng, sau này Hạ Đại Hải tự mình lắp ráp linh kiện mà cha mang về thành một mô hình phi cơ, đọc làu làu sách giáo khoa mà không bị vấp váp gì, ra ngoài có thể nhớ rõ rành mạch tuyến xe buýt cạnh nhà, hai vợ chồng thấy vậy nhưng cũng không ngạc nhiên, không biểu lộ ra vẻ kỳ lạ gì.

Thân làm mẹ, Triệu Lan Hương bắt đầu thương con gái hơn.

Đường Đường là chị của Đại Hải, từ lúc còn ở nhà trẻ đã bị trí thông minh của em trai lấn át.

Lúc ở nhà trẻ Đường Đường vô cùng ủ rũ, Đường Đường luôn tự hỏi sao bản thân chẳng bao giờ thi được tới nửa số điểm tối đa, chẳng bao giờ ghép lại được hoàn chỉnh bảng chữ cái.

Đại Hải chơi trò chơi, con bé chỉ chơi một nửa là không chơi nổi nữa, Đường Đường luôn cảm thấy bản thân rất kém cỏi.

Thời gian trôi qua, cha mẹ như bọn họ vẫn luôn dịu dàng thân thiết không hỏi tới thành tích thi cuối kỳ của các con, cũng không biến thành tích đó thành tiêu chuẩn để so sánh các con.

Hạ Tùng Bách thường hay dẫn con gái đi chơi, tới công viên, sở thú, vườn bách thảo trong thành phố chơi... Chỉ cần cuối tuần anh không bận mà lại được ở nhà, đều sẽ dẫn hai cục cưng đi chơi, Đại Hải thích ngồi trầm ngâm ở mấy chỗ an tĩnh, Đường Đường lại thích nơi vui chơi náo nhiệt.

Hạ Tùng Bách thường dẫn con bé đi chơi đá bóng, mua cho con bé một bộ quần áo đá bóng nhỏ, một lớn một nhỏ chạy quanh sân đá bóng.

Lúc đó Triệu Lan Hương cũng sẽ dẫn Đại Hải ra ngoài, để thằng bé phân định tỉ số, Triệu Lan Hương thì ở một bên reo hò, cổ vũ con cái. Cậu Tiểu Hổ Tử cũng thường hay dẫn Đường Đường đi chơi bóng bàn, chơi vui đến nỗi Đường Đường cũng mau chóng quên đi những tổn thương mà em trai mang tới.

Bình an vô sự mà lên đến tiểu học.

Đường Đường càng ngày càng hoạt bát, rất có phong thái chị cả. Còn Đại Hải thì vẫn thích yên tĩnh, luôn ngồi một mình trong góc phòng. Đường Đường đại diện cho trường đi tham gia thi đấu bóng bàn, cầu lông, còn Đại Hải thì luốn đứng nhất lớp trong các kỳ kiểm tra.

Năm Đường Đường học lớp sáu chỉ còn thấp hơn Triệu Lan Hương nửa cái đầu, làn da căng mịn cùng mặt vừa tròn vừa đáng yêu, thích chạy nhảy lại thích ăn uống, khiến mẹ con bé mỗi bữa phải cho ăn đến no.

Đại Hải thì đáng thương hơn chút, con trai thường dậy thì muộn hơn, thằng bé chưa kịp biểu lộ ra sự thừa hưởng gien tốt từ cha, nên vẫn thấp hơn chị gái nửa cái đầu. Bởi vì chênh lệch về chiều cao, nếu có ai gặp bọn họ lần đầu tiên chắc chắn sẽ không nghĩ bọn họ là sinh đôi.

Hơn nữa da Đại Hải rất trắng, trông vô cùng thanh tú, thường bị chị mình trêu là con gái.

Lên tới trung học cơ sở phải học quân sự, Đại Hải từ trước tới nay toàn ngồi ở một góc an tĩnh lúc học quân sự phải phơi mình dưới ánh mặt trời liền bị té xíu tại chỗ, khiến cho cha mẹ một phen sợ hãi.

Phùng Liên kêu các con tới nhà, nói với bọn họ: “Lúc trước thân thể của Tiểu Hổ Tử cũng không tốt, không thường xuyên vận động được.”

“Về sau ông nội liền dẫn Tiểu Hổ Tử tới đại viện, sau đó mỗi dịp cuối tuần của kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Tiểu Hổ Tử đều đi tới chỗ ông nội huấn luyện. Nhiều năm trở lại đây, thân thể tố chất của Tiểu Hổ Tử đều khỏe mạnh hơn người khác rất nhiều.”

Quay trở về Hạ Tùng Bách liền kêu vợ chuẩn bị hành lý cho con, đưa cậu tới chỗ ông nội Triệu mấy ngày. Anh nói với con trai: “Vì để rèn luyện cho thể chất của con, sau này cứ mỗi cuối tuần cha đều sẽ dẫn con tới chỗ của ông cố ngoại để con được huấn luyện.”

Hạ Đại Hải nghe xong khóe miệng giật giật, cậu lớn lên nhìn trắng như một cây bạch dương, tự ái vô cùng.

Lúc này bị cha nhắc tới chuyện huấn luyện, sắc mặt nhịn không được mà đen lại.

Đại Hải nói: “Đó là vì lúc trước thầy dạy quân sự đã phạt con chạy mười lăm vòng.”

Hạ Tùng Bách cười ha hả: “Mới mười lằm vòng mà đã không chịu nổi, con có biết xấu hổ là gì không vậy?”

Bình Luận (0)
Comment