Tâm tư của Đường Đường xoay chuyển liên tục, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ trấn tĩnh. Cô cắn răng gằn từng tiếng một: “Đúng, ờ, hiện tại tôi trở thành thục nữ rồi đó.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Chi Lễ hiện lên một ý cười nhàn nhạt, khóe môi hơi hé ra.
“Ừ, tôi biết rồi, thục nữ mau thu đồ lại đi. Tôi đói rồi.”
Cố Chi Lễ hỏi về việc học của cô, Đường Đường cũng giống như em gái cậu ta vậy, một năm một mười mà nói thật với cậu ta.
Nói xong, cô liền hỏi về bảng dán giấy kết quả thi của tháng trước: “Tiếng Anh của anh ngay từ đầu đã tốt như vậy rồi sao?”
Cố Chi Lễ trầm mặc một lát, khẽ ho một tiếng nói: “Cũng bình thường thôi.”
“Nếu thành tích tốt, thì cần gì tìm cô để học hỏi nữa chứ?”
Cậu ta bình tĩnh hỏi ngược lại, khẩu khí vững vàng, không nhanh không chậm.
Ngữ khí bình thường như mọi khi, trong nháy mắt khiến Đường Đường thắc mắc liệu có phải cô chọc đúng chỗ nhạy cảm của người ta rồi không.
Đường Đường đánh trống lảng mà nói: “Anh có thể không ngại học hỏi người kém hơn mình, lại vừa khiêm tốn vừa nỗ lực như vậy. Đại Hải lại kiêu ngạo vô cùng, đối với những gì không biết thằng bé thà giấu kín trong lòng chứ không chịu thừa nhận là mình không biết.”
Cố Chi Lễ nghe vậy, vô cùng trầm mặc.
Không cần quay đầu lại xem cũng có thể đoán được biểu tình hiện tại trên mặt cậu ta, cậu ta thậm chí còn lấy tai nghe ra nghe tiếng Anh.
A...a.
Đi cả đoạn đường không nói gì, Cố Chi Lễ ngồi sau để Đường Đường chở mình, sau đó lại an tĩnh tiễn cô về nhà.
Cậu ta nói với Đường Đường: “Cô vẫn còn nhỏ, không cần nghĩ nhiều chuyện linh tinh như vậy.”
“Cố học cho tốt là được rồi.”
Đường Đường nghe mà không hiểu nổi, cô không nhịn được hỏi: “Chuyện linh tinh là sao?”
Cố Chi Lễ nhớ lại bức thư không biết là của ai kẹp trong sách tiếng Anh của mình, thái độ từ đó về sau liền thay đổi.
Cậu ta chỉ nói cô lúc thông minh thì vô cùng chậm chạp, lúc ngốc nghếch thì lại trở nên vô cùng nhạy cảm lanh lợi.
Cố Chi Lễ giống như một người anh trai mà dạy dỗ cô: “Chuyện tốt nhất phải làm ở cấp ba chính là học hành cho tốt.”
“Cả tôi lẫn Đại Hải đều sẽ không nói tới chuyện yêu đương sớm, sau này không cần giúp chúng tôi nhận thư nữa, tiện tay cầm hộ cũng không cần.”
“Nhớ chưa hả?”
Đường Đường gật đầu, nhớ kỹ hai điều cần nhớ. Sau này không cần nhận thư hộ nữa, cũng sẽ nhớ chính miệng Cố Chi Lễ đã nói rằng sẽ không yêu sớm.
Trước khi lên lầu, cô quay đầu lại nhìn cậu ta một cái: “Cũng chưa chắc đâu, Đại Hải từ trước tới giờ chưa từng nói như vậy, anh không thể nói thay em ấy được.”
Cố Chi Lễ chỉ vẫy vẫy tay về phía cô, không nói gì hết.
Rất nhiều năm sau, Hạ Gia Thụ hỏi Cố Chi Lễ tại sao năm cấp ba ấy có thể nói ra một câu chắc nịch như vậy.
Cố Chi Lễ trả lời cô: “Với tính cách như vậy của Đại Hải thì rất khó có người yêu được. Cậu ta mà tán được cô nào, anh sẽ theo họ của cậu ta luôn. Ha ha...”
Tiếng ha ha khi đó chưa biểu lộ hết được ý cười bên trong, nhưng khuôn mặt lạnh lùng của Cố Chi Lễ lại có thể biểu lộ ra rõ được ý cười ấy.
.....
Đông đến, Cố Chi Lễ và Đại Hải đang khẩn trương chuẩn bị cho cuộc chiến thi vào đại học, bài thi học kỳ gom lại dày đến mức có thể đem làm củi đốt được luôn rồi.
Triệu Lan Hương nói với Đại Hải về tình cảnh thi đại học của cha mẹ cậu năm đó.
Cô ấy ngẩng đầu lên, tràn đầy xúc cảm nói: “Thi vào đại học có thể thay đổi vận mệnh của cả một thế hệ. Cha con ngày trước là nông dân nghèo tới nỗi còn không có đủ cơm để ăn, cứ đói rồi lại no, cơm ăn đều là phụ thuộc vào ông trời cho bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
“Đột nhiên việc thi vào đại học được khôi phục lại, ông ấy mới ý thức được đây là cơ hội duy nhất của mình, ông ấy liền dành hết tâm trí để học hành, học thâu đêm không ngủ. Phải biết rằng, trước đó một ngày đi học tử tế của cha các con đều không có. Nhưng sau đó ông ấy liền trở thành thủ khoa, nếu năm đó ông ấy không trở thành thủ khoa, những người như ông ấy chắc chắn sẽ không có cơ hội để học tập. Cũng trải qua nhiều đau khổ rồi, có thể nhận ra được. Vậy nên...”
“Đại Hải, Đường Đường, nửa đời các con trải qua yên ổn đều là thành quả phấn đấu của che mẹ. Nhất định phải đề cao việc thi vào được trường đại học, không được coi thường nó, nó đối với cả thế hệ của cha mẹ chính là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh cuộc đời.” Triệu Lan Hương bùi ngùi nói.
Đại Hải ghi nhớ thật kỹ những lời này của mẹ.
Cậu chuẩn bị thật kỹ cho kỳ thi, dù đông đến khiến ngón tay cứng ngắc, nhưng mà cậu vẫn đặt lên miệng thổi thổi rồi tiếp tục cầm bút làm bài.
Cha mẹ cậu năm đó đều là những người tài giỏi mà vượt qua gian nan, nhất là cha cậu còn là thủ khoa, Đại Hải ý thức bản thân không nên làm ô uế thanh danh của cha mẹ.
Đêm trước năm mới, người nhà đại viện phát một đống phúc lợi trợ cấp, phiếu mua đồ, phiếu dùng tiền thay thế còn có cả phiếu xem phim, Cố Chi Lễ đều đưa đống phiếu này đưa cho Đại Hải.
Đại Hải đem đống phiếu đó vứt không ở một góc, Cố Chi Lễ dùng đống phiếu đó để lừa Đường Đường đi xem phim cùng.
Cậu ta thản nhiên nói: “Thi thoảng đi giải trí một chút, mới có tinh thần học tập.”
Điện ảnh của thập niên chín mươi đã rất có quy mô rồi, ít nhất cũng không phải rạp chiếu phim trắng đen chiếu trên tấm vải to ngoài trời giống như thế hệ của cha mẹ.
Dựa vào chiếc ghế ngồi mềm mại mới tinh của rạp chiếu phim, Đường Đường mệt nhoài ngáp một cái.
Cố Chi Lễ lặng lẽ ngồi xem hết cả bộ phim, đến hết phim mới đánh thức Đường Đường dậy.
Lúc Đường Đường tỉnh dậy mới phát hiện mình đang tựa đầu vào vai Cố Chi Lễ, thân cao một thước chín của cậu ta bị ép đến phải khụy sâu xuống ghế, cô nhẹ nhàng dán đầu vào cổ anh, tỏa ra khí nóng trong phim trường.
Nóng đến nỗi tai cậu ta cũng đỏ cả lên.
Đường Đường sau khi tỉnh lại liền nhảy dựng lên, chẳng còn biết tối nay năm nào liền hỏi: “Xin lỗi, ngủ quên mất, phim chiếu xong rồi à?”
Cố Chi Lễ gật đầu, sắc mặt dịu dàng không chút hờn giận.
Đường Đường biết cậu ta từ trước đến nay là người rất hẹp hòi, bình thường tức giận, sẽ lạnh lùng ừ một tiếng.
Nhưng cậu ta chỉ lặng lẽ sờ tóc của cô, ấm áp nói: “Không sao, cũng không phải phim hay gì.”
“Sau này ngủ sớm chút.”
Đường Đường đã quen với mấy lời nói cay độc của cậu ta, đột nhiên thấy bộ dáng ấm áp của cậu ta như vậy, cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng.
Cô theo sau Cố Chi Lễ, giẫm chân lên bóng cậu ta, bỗng nhiên muốn hỏi cậu ta thích mẫu con gái như thế nào.
Cơ bản thì cô cuối cùng cũng hỏi rồi.
Cố Chi Lễ tự suy xét một hồi rồi nói: “Thích người cao một chút, con gái ở miền nam thấp quá.”
Đường Đường nhìn đôi chân thon dài thẳng tắp của cậu ta, nhìn rồi lại nhìn đôi chân ngắn ngủn của mình, khẽ thở dài một tiếng.
Nhiều năm về sau, cô lén đọc nhật ký của Cố Chi Lễ mới nhận ra Thiết Đản độc mồm độc miệng khi ấy có được sự ôn nhu hiếm thấy như vậy, là vì muốn che dấu cảm xúc chột dạ của mình lúc đó.
Ngày đó trong bóng tối của rạp chiếu phim, cậu ta nhịn không được mà xấu hổ lén hôn cô một cái.
Vậy nên sau đó bị cô hỏi về vấn đề kia, khiến cậu ta chột dạ nên mới kiên quyết mà phủ nhận.
......
Đông đi xuân đến, xuân qua hạ tới.
Cố Chi Lễ và Đại Hải cùng tới địa điểm thi ở trường đại học, hàng ngàn vạn người cùng báo danh thi vào trường đại học cũng giống như vậy, Hạ Tùng Bách và Triệu Lan Hương cũng ngừng làm việc một lần, tới tiễn con trai đi thi tiện thể tiễn cả Cố Chi Lễ.
Trước khi công bố thành tích, Đại Hải cũng rất tin tưởng vào trường đại học cũ của cha mình, Đường Đường hỏi Cố Chi Lễ sẽ báo danh vào trường nào. Cố Chi Lễ nói sẽ báo danh vào một trường quân đội, theo lý thì đã có dự kiến từ trước rồi. Vì năm lớp mười một cậu ta đã phải tạm nghỉ học một năm, theo bố tham gia đặc huấn.
Bởi vì lúc trước đã từng lớn lên trong gia đình bộ đội ở đại viện, Đường Đường cũng biết nếu cậu ta báo danh vào trường quân đội sẽ phải học trong môi trường khép kín, chỉ có vài ngày nghỉ ít ỏi vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
Cô cũng nói với Cố Chi Lễ: “Chúc may mắn.”
“Ai kêu anh báo danh vào trường này.”
Ánh mắt Cố Chi Lễ trở nên xa xăm, hàm chứa ý cười nhàn nhạt, nhưng lời nói lại rất nghiêm túc: “Đó là ước mơ của tôi.”
“Giữ gìn tổ quốc được an yên, người bảo vệ tài sản nhân dân được yên ổn.”
Đường Đường và Đại Hải đều cười lên, bởi vì ông cố ngoại của bọn họ cũng thường hay nói như vậy.
Đại Hải nói: “Cậu đi đi, đi bảo vệ sự ổn định của đất nước, tôi sẽ đi phát triển kinh tế của đất nước.”
Kết quả sau đó Đại Hải đã giành được vinh hiển trở thành thủ khoa tỉnh, Cố Chi Lễ cũng theo sau đó. Trường học một lúc có hai thành tích lớn, cao hứng trao băng biểu ngữ cho bọn họ, còn thưởng cả tiền cho hai người. Đại Hải cầm tiền thưởng của mình, góp cả vào cùng tiền tiêu vặt mà đãi bạn bè cùng lớp tới quán rượu mới mở để liên hoan.
Cậu vui vẻ mà uống rượu, còn kéo cả Cố Chi Lễ tới cùng uống. Cố Chi Lễ dùng điện thoại di động gọi cho nhà họ Hạ, nói sẽ tự mình đưa Đại Hải về.
Đường Đường nhận được điện thoại xong liền cùng bố mẹ đi xe tới quán rượu, rất nhanh sau đó bọn họ liền về được tới nhà.
Cố Chi Lễ ném thiếu niên đang say tới không biết gì lên giường, lấy khăn lạnh đắp lên đầu cậu, kích động đến nỗi khiến cậu phải nhéo cái thân đang ngủ của Đại Hải.
Quần áo của Cố Chi Lễ từ trước đến nay luôn sạch sẽ đến mức khiến người khác phát hờn, giờ thì dính đầy bãi nôn của Đại Hải, Đường Đường xấu hổ đưa một chiếc áo sơ mi mới tinh cho cậu ta: “Thay đi, Đại Hải chưa từng mặc qua đâu, là tôi, là dì của tôi mới mua đó.”
Cô cũng biết Cố Chi Lễ không có thói quen mặc đồ mà người khác đã mặc qua.
Cố Chi Lễ thản nhiên nhìn Đường Đường một cái, cầm quần áo xuống phòng tắm thay, tiện tắm rửa luôn.
Mái tóc của Cố Chi Lễ vì mới từ phòng tắm đi ra nên vẫn còn ướt, khuôn mặt lạnh lùng của thường ngày giờ đang phủ kín một tầng hồng nhạt, từng giọt nước chầm chậm chảy xuống dính trên mặt, cũng dính vào cả chiếc áo sơ mi mùa hè mỏng dính của cậu ta.
Chất liệu mỏng của áo mơ hồ dính quanh làm lộ ra đường nét trong khuôn ngực cậu, người con trai cao lớn lạnh lùng bỗng trở nên vô cùng cuốn hút rung động lòng người.
Trẻ trung đàng hoàng lại nghiêm túc.
Cố Chi Lễ ở trước mặt cô như muốn bày ra vẻ sắp muốn đi ngủ luôn rồi.
Đường Đường liếc một cái: “Tôi đi ngủ trước đây.”
Có Chi Lễ lấy chiếc khăn bông lau đi nước trên tóc, thản nhiên ừ một tiếng.
Trong lúc đang định đóng cửa, cậu ta gọi Đường Đường một tiếng.
Đường Đường liền trả lời lại, nghi hoặc mà lên giọng âm cuối.
Cô Chi Lễ nói: “Tuy rằng tôi không còn biện pháp nào để giám sát cô trên lớp nữa, nhưng cô nhớ rõ không được yêu sớm đó.”
“Bị tôi phát hiện, ha ha...”
Đường Đường không đáp lại gì, chỉ mơ hồ mà ừ một tiếng, xoay người chạy trối chết.
Có một số người rất đáng giận, khiến người ta điên đảo xong quay ra nghiêm túc giáo huấn, thoải mái vung tay áo không đem theo đám mây nào.
Thực sự đáng giận đến cực điểm.
Nhiều năm sau Đường Đường hỏi Cố Chi Lễ có xấu hổ hay không, chỉ cho phép quan huyện phóng hỏa chứ không cho người dân đốt đèn, đúng là tiêu chuẩn kép.
Cố Chi Lễ không hề áy náy mà thản nhiên nói: “Khi đó anh trưởng thành rồi, còn em thì chưa, đó là sự khác biệt.”
“Hiểu chưa?”
......
Tháng chín thu vàng.
Tân sinh lần lượt đưa tin, Cố Chi Lễ sau khi vào đại học lại càng bận hơn so với việc học quân đội mà người ta hay nói, cả kỳ nghỉ đông và nghỉ hè anh ta cũng không có thời gian quay về nhà, Đường Đường và Đại Hải còn tưởng mất liên lạc với người bạn cũ này rồi.
Nếu không phải thường xuyên nhận được thư của anh ta, sợ rằng bọn họ cũng quên mất anh ta luôn rồi.
Đại Hải nói như thế này: “Lúc nhỏ chạy cũng chạy rất vội vàng, lớn hơn chút trở lại, khiến chúng ta lại nhớ tới cậu ta rồi, cậu ta lại thực sự hoàn toàn biến mất..”
“Đúng là người bận rộn có khác... so với cha chúng ta còn bận hơn.”
Đại Hải vô cùng khinh thường hai câu chúc viết ngoáy cho có lệ của Cố Chi Lễ, gì mà chúc thuận lợi, mong đoàn tụ....
Nếu không phải vì tình bạn cấp ba năm ấy, Đại Hải sớm đã cho anh ta là người không quen biết rồi.
“Nhưng thấy cậu ta đẹp trai như vậy, tôi vẫn nên bình thường mà giữ quan hệ với cậu ta đi.”
Ngón cái Đại Hải gẩy gẩy quân phục mà Cố Chi Lễ gửi tới, trong lòng mỗi người đàn ông đều có một giấc mộng riêng, anh vứt bỏ rồi nhưng người khác vẫn nắm chặt trong tay.
Tuy rằng Cố Chi Lễ không giỏi viết lách, nhưng ít nhất cũng là người bạn mà Đại Hải kính trọng.
Anh ta nén giận, cầm bút viết cho Đại Hải về một cuộc sống hay ho đầy cỏ cây sông nước hoa lá: “Khiến cậu ta phải ghen tị ghen tị đi!”
Đường Đường lặng lẽ không lên tiếng mà nhìn em trai viết thư, mềm yếu nhịn không được mà cất lá thứ Cố Chi Lễ viết lan man gửi cho mình vào trong tủ.
Cô quyết định không nói cho Đại Hải biết, để anh tiếp tục lạc quan như vậy.
Xuân đi thu đến, Đường Đường cuối cùng cũng học đến lớp mười hai rồi, cũng chuẩn bị bước vào trận chiến đại học mà em trai từng bước vào năm đó.
Cô bình tĩnh cầm bút, cẩn thận kiên nhẫn kiểm tra đi kiểm tra lại bài thi của mình, ngoài cửa sổ ve sầu kêu râm ran, mùi hoa sơn chi ngày càng nồng đậm say lòng người, gió mát thổi làm lòng người càng nôn nóng.
Đường Đường nhớ tới em trai nhớ tới Cố Chi Lễ, thành tích đáng kiêu hãnh mà bọn họ tạo nên, trái tim bỗng trở nên ấm áp.
Lúc đặt bút viết xuống dòng chữ cuối cùng của môn thi cuối, bút lông đen của cô đột nhiên cong lại, lưu loát vẽ một trái tim nhỏ trên phần giấy trống.
Cố Chi Lễ, em yêu anh.
......
Thi đại học xong, Đường Đường lại giành lấy vị trí thứ hai toàn thành phố khiến trường cũ lại thêm vinh dự. Cô không chút do dự báo danh vào trường của Đại Hải, cũng là nơi mà ông nội Cố nhậm chức.
Bắt đầu khai giảng không lâu sau, cô liền đón lễ trưởng thành của cô và Đại Hải.
Sinh nhật mười tám tuổi của Đường Đường và Đại Hải là vào mùa thu, người ta kể rằng mùa thu mười tám năm trước, cô và em trai ở trong phòng sinh ép bức mẹ mình đến suýt không sống nổi.
Năm mười tám tuổi này, Đại Hải và cô tự tay làm cơm cho mẹ ăn, bánh ga tô cũng là bọn họ cùng làm.
Công chúa nhỏ mặc váy tầng tầng lớp lớp bồng bềnh uốn lượn đứng cạnh hai người nhỏ nhỏ, vì để vẽ cho đẹp mấy đường kim tuyến óng ánh trên váy của công chúa mà Đường Đường phải tốn thêm tiền mua mấy miếng bánh ngọt nữa.
Đại Hải dùng sở trường mà mình đã học khổ luyện đã lâu, cuối cùng cũng có cơ hội để phát huy. Cậu làm món phật nhảy tường(*), mở vung ra hương thơm tỏa ra khắp phòng, khiến vị giác của người khác phải kích thích.
Triệu Lan Hương nhìn hai đứa con hiếu thuận của mình, xúc động đến hốc mắt ngập nước.