Đúng như Triệu Lan Hương dự kiến trước, khi đeo găng tay nhổ cỏ cô không bị lá ngô cứa vào tay, nhưng làm việc lại rất chậm. Đời này Triệu Lan Hương chưa làm công việc nặng nhọc nào, đến tận giữa trưa mặt trời đã nhô lên cao nắng nóng chói chang, cô vẫn còn chưa làm xong phần của mình, nhưng lưng đã mỏi đến mức sắp gãy rồi
Những người khác đều tốp năm tốp ba đã tan việc, còn Triệu Lan Hương vẫn ngồi xổm dưới ruộng ngô nhổ cỏ.
Cô tháo khẩu trang xuống, hơi xắn tay áo lên, để lộ ra một đoạn cánh tay trắng như củ sắn. Từng giọt mồ hôi lăn xuống dưới, làm quần áo cô ướt đẫm dán chặt vào người.
Lúc này trên bờ ruộng ngô có tiếng bước chân rất nhẹ truyền đến, một người đàn ông đang vác quang gánh, hai bên để hai xô nước. Sức nặng khiến đòn gánh cong xuống, nhưng anh vẫn vững vàng gánh nước đi qua cánh đồng, ngay cả một giọt nước cũng không sánh ra ngoài.
Triệu Lan Hương đang lấy khẩu trang quạt gió bỗng dừng một chút, là ông chồng già nhà cô Hạ Tùng Bách!
Cô nhanh chóng chui ra khỏi ruộng ngô xanh biếc, cười rồi gọi Hạ Tùng Bách: “Đồng chí, anh chờ một chút, tôi có chút khó khăn, anh có thể giúp tôi một chút được không?”
Giọng nói trong trẻo ngọt lành, giống như chim sơn ca trên núi vậy.
Đáng tiếc người đàn ông lại mắt điếc tai ngơ, vẫn nhanh chân gánh nước bước qua người cô, mãi cho đến khi bóng dáng anh dần dần thu nhỏ rồi biến mất. Triệu Lan Hương nhìn theo vệt nước chảy dọc theo đường anh đi, đôi mắt hạnh trong veo hơi tối lại. Cần phải thế sao…… Đi còn nhanh hơn so với chạy trốn.
Nhưng cô cũng không chán nản, lại tiếp tục đeo găng tay lên rồi ngồi xổm xuống đất bắt đầu nhổ có từng chút từng chút một.
Khoảng mười phút sau đó, trên ruộng ngô truyền đến những tiếng động sột soạt. Triệu Lan Hương cong môi, vẫn giữ nguyên tư thế đang ngồi xổm trên mặt đất, vừa lặng lẽ liếc nhìn bóng dáng ở phía sau kia.
Trên cánh đồng đầy màu xanh biếc, bóng dáng đen nhẻm vừa cao vừa gầy kia, cực kỳ gầy yếu giống như cây trúc vậy.
Người đàn ông xuống ruộng ngô rồi cũng không hé răng, yên lặng khom lưng dơ tay ra nhổ cỏ, đôi mày đen thẫm không nhăn nhó chút nào, làm thẳng một hơi nhổ sạch sẽ cỏ dại bên cạnh Triệu Lan Hương. Ngay cả những bụi cỏ ngoan cố khó nhổ cũng chỉ dùng hai ba nhát xẻng đã giải quyết xong.
Anh làm xong hai phần rồi, thì ngồi xuống tạm nghỉ, sau đó cất giọng ồm ồm hỏi: “Ruộng nào là phần của cô?”
Triệu Lan Hương dùng lá ngô để che đi cái nắng nóng, nghỉ ngơi một lúc lâu vô cùng thích thú. Cô dùng ngón tay chỉ vào một mảnh ruộng, rồi vẽ một vòng: “Từ chỗ này đến bên kia, hai mảnh này đều là phần tôi phải làm.”
Da thịt trắng nõn mịn màng của con gái thấp thoáng trong lá ngô xanh tươi, bị ánh nắng chiếu vào rất thu hút ánh mắt người khác, đôi mắt cô thì trong veo cực kỳ dịu dàng, giống như đã thu hết ánh sáng vào trong mắt, vừa rực rỡ lại vừa ấm áp.
Hạ Tùng Bách yên lặng xoay người đi qua đó, cúi đầu vung cái cuốc lên làm thêm nửa tiếng nữa, làm xong hết tất cả công việc còn lại mà Triệu Lan Hương phải làm.
Hạ Tùng Bách không dám nhìn thẳng vào Triệu Lan Hương, nhưng mà Triệu Lan Hương lại nhìn anh rất kỹ càng, nhìn ngắm từ đầu đến chân vài lần. Hôm nay anh mặc quần áo rách nát không thể nát hơn nữa, chiếc quần vừa ngắn vừa chật chỉ che được đến ngang bắp chân, hai bắp đùi thon dài mạnh mẽ. Làm việc khiến anh nóng nực, anh muốn cởi trần ra, nhưng cuối cùng nhớ đến còn có con gái ở đây, nên chỉ xắn tay áo lên cao cao, để lộ ra cơ bắp rắn chắc màu lúa mạch. Cơ bắp hơi mỏng nhưng rắn chắc và mạnh mẽ.
Đúng là có hơi gầy, nhưng sức lực thì không nhỏ chút nào. Nếu ăn đồ ăn bồi bổ, thì cơ bắp trên người sẽ lấy lại rất nhanh.
Triệu Lan Hương móc một chiếc bánh bao bằng bột mì tinh khiết từ trong túi ra, giống như đang nghĩ đến điều gì đó.
“Nguyện vọng lớn nhất của anh chính là được ăn một bữa bánh bao bằng bột mì.” Trong đêm khuya khi ông chồng già nhà cô ôm cô, đã vô số lần thở dài cảm khái.
Khi có thanh niên trí thức của đội hai đi lên huyện mua sắm nông cụ, cô đã nhờ bọn họ tiện thể mua giúp cô một túi bột mì Phú Cường. Cô dùng tám cân bột mì Phú Cường này trao đổi với đầu bếp trong nhà ăn yêu cầu mỗi ngày đều ăn một bữa bánh bao.
Một cân bột mì có thể làm được mười cái bánh bao lớn, tám cân có thể làm 80 cái, mỗi ngày cô chỉ ăn hai cái. Còn thừa lại hai cân bột mì Phú Cường coi như phí vất vả cho đầu bếp.
Triệu Lan Hương đưa một chiếc bánh bao qua, giơ đến cằm Hạ Tùng Bách.
Sự chú ý của Hạ Tùng Bách rất nhanh đã dừng trên chiếc bánh bao trắng nõn mà cô đang cầm kia.
Chiếc bánh trắng phau bề ngoài mềm mại nhẵn mịn, nhìn mượt mà rất đáng yêu. Bánh bao này chắc hẳn được làm từ loại bột mì tốt nhất, không pha trộn chút tạp chất nào, trắng giống như tuyết mùa đông vậy. Ngửi thôi đã biết vừa mềm xốp lại ngọt ngào, có thể gợi lên cơn đói chôn sâu dưới đáy lòng người khác, là hương vị mà Hạ Tùng Bách chưa từng được nếm thử bao giò.
Nhưng mà bàn tay trắng nõn của cô nhìn còn mềm hơn chiếc bánh bao này, ngón cái trắng bóng vừa mới tháo găng tay ra, nhìn trắng như tuyết, trên đầu ngón tay có chút bột phấn, nắm lấy chiếc bánh bao trắng như tuyết lại có vẻ mê người khó diễn tả.
Hạ Tùng Bách chuyển ánh mắt đen sẫm của mình khỏi người cô, dừng trên bùn đất đen sì trong ruộng.
“Không cần.” Trên mặt anh đầy vẻ lạnh nhạt, mặt mày còn có vẻ hung ác.
Anh hỏi: “Kẹo của cô bao nhiêu tiền?”
Triệu Lan Hương: “Cái gì?”
Người đàn càng mất kiên nhẫn, nói luôn: “Tam Nha lấy kẹo của cô, số tiền này để đổi kẹo, cầm đi.”
Anh rũ 5 mao tiền từ trong túi ra, rồi nhét tờ tiền nhăn dúm đó vào tay Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương bị động tác thô lỗ này của anh, ép cho lui lại vài bước.
Triệu Lan Hương nhẹ giọng nói: “Mấy viên kẹo thôi mà, cần gì tiền chứ? Anh làm việc giúp tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh nữa, anh mau ngồi xuống đây ăn miếng cơm đi.”
Người đàn ông thấy cô gái trước mắt yên lặng chặn đường đi, trên mặt cô đầy ý cười. Đôi mày anh nhíu lại, không kiên nhẫn đẩy người sang một bên, rồi vung xẻng sắt lên xoay người đi luôn.
Ánh mắt xa lạ kia của Hạ Tùng Bách, vừa lạnh lùng vừa hoang dại, giống như một cây gai sắc nhọn.
Triệu Lan Hương từng này tuổi rồi, mà chưa từng gặp ánh mắt nào lạnh lùng như thế.
Không thể tưởng được khi ông chồng già nhà cô trẻ tuồi lại lạnh lùng hung ác đến vậy, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Lúc già còn giả vờ lịch sự dịu dàng biết bao nhiêu, bây giờ tuổi trẻ phiên bản 1.0 này thì sắc bén bấy nhiêu. Triệu Lan Hương nặng nề gặm mấy miếng bánh bao, dùng hết sức mà nhai, nhìn vào điểm đen đang dần dần thu nhỏ lại giống như suy nghĩ điều gì đó.
Một ngày nào đó sẽ khiến anh đẹp mặt!
……