Bánh bao nhân nước người ta làm cho, bây giờ vẫn đang tản ra mùi hương trên bàn.
Tưởng Mỹ Lệ đã đồng ý rồi, không có mặt mũi nào nuốt lời, cô ta đành phải cầm bút máy lên dựa theo lá thư kia viết lại một lần, Triệu Lan Hương nhíu mày: “Không được, quá tinh tế, vừa đọc đã thấy không thích hợp. Bình thường cô viết thế nào bây giờ cứ viết như thế đi.”
Tưởng Mỹ Lệ có chút khó chịu, thiếu chút nữa đã ném bút đi không viết nữa.
Miệng cô ta thòm thèm nhìn hộp sắt trong tay Triệu Lan Hương, nói: “Cho tôi ăn một chút, tôi sẽ viết theo ý cô.”
Triệu Lan Hương gõ ngón cái lên bàn, không khách khí nói: “Bảo cô viết thì cô viết đi, chẳng lẽ ăn bánh bao nhân nước vẫn chưa no sao?”
“Viết đây!”
Tưởng Mỹ Lệ cảm thấy hôm nay Triệu Lan Hương rất hung dữ, không nói lý chút nào.
“Nhưng tôi muốn ăn.”
Triệu Lan Hương nói: “Đừng cò kè mặc cả với tôi.”
Tưởng Mỹ Lệ căng da đầu viết lại thư nhà “Qua loa” một lần.
Triệu Lan Hương này cũng kỳ quái thật, còn không cho cô ta nói với anh mình, món đặc sản làm từ xoài này là do cô ấy tự tay làm.
Triệu Lan Hương vừa lòng cầm lấy lá thư, bỏ vào trong phong bì. Sau đó mới chịu lấy một miếng xoài cuốn từ trong hộp sắt ra đưa cho Tưởng Mỹ Lệ ăn.
Tuy rằng chỉ đầu thừa đuôi thẹo còn sót lại, nhưng mà lớp vỏ ngoài giòn xốp bọc lấy tương xoài thơm lừng, ăn vô cùng ngon, Tưởng Mỹ Lệ nhai rộp rộp, ngọt đến mức cô ta cảm thấy cả người lâng lâng. Đây đâu chỉ là đặc sản, rõ ràng còn ngon hơn nhiều so với quà vặt đặc chế của tiệm cơm quốc doanh.
Khó trách ở cuối thư Triệu Lan Hương còn muốn cô ta viết thêm một câu đã hết tiền tiêu, mua món ăn vặt ngon như vậy, tiền tiêu vặt có thể không hết sao. Còn thêm một câu giá rẻ nữa, đúng là như đi guốc trong bụng cô ta vậy, từ trước đến giờ cô ta mua đồ chưa bao giờ kêu đắt, dù sao anh trai cô ta cũng biết cô ta lúc nào cũng thiếu tiền tiêu.
Cô ta lại cắn thêm một miếng nữa, ăn sạch cả miếng xoài cuốn, đồ ngọt mang đến cho người ta cảm giác sung sướng, khiến cô ta không nhịn được nheo mắt lại, đầu lưỡi còn liếm vụn bánh, mùi sữa tươi tràn ngập trong miệng.
“Ngon quá, món này làm thế nào vậy, sao có thể làm được ngon như vậy, chiên giòn mà vẫn ngon như thế.”
Triệu Lan Hương thản nhiên nói: “Cô không học được đâu. Thôi tôi về đây, lần sau khi anh ta trả lời nhớ phải mang qua cho tôi xem đó.”
Tưởng Mỹ Lệ quay đầu sang một bên đồng ý.
Ánh mắt cô ta thèm thuồng nhìn hộp sắt bị Triệu Lan Hương dán kín mít. Cô ta không nhịn được nói: “Tôi đâu có thèm vụng, việc gì cô phải bọc kín mít như phòng cướp thế?”
Thật ra là do Triệu Lan Hương sợ món xoài cuốn chảy nước làm ướt lá thư, cô nghĩ nếu thật sự như vậy, khả năng ngay cả thư Tưởng Kiến Quân cũng không thèm mở ra xem.
Cô ho khan một tiếng, lại lấy ra hai miếng nữa từ trong hộp đưa cho Tưởng Mỹ Lệ: “Mai mang gửi đi cho tôi, biết chưa?”
Tưởng Mỹ Lệ cắn miếng xoài cuốn vội vàng ậm ừ không ngừng đồng ý.
…
Tối hôm đó Triệu Lan Hương nấu ruột già kho tàu, phổi heo xào ớt, canh thịt cộng với mấy món rau xào, tuy rằng đơn giản, nhưng đối với mọi người mà nói còn phong phú hơn so với bữa cơm đêm giao thừa rồi. Chị Hạ có chút “thụ sủng nhược kinh”, Triệu Lan Hương chỉ cười không nói gì. Khả năng nếu để chị ấy biết, tất cả những thứ này đều do em trai ngoan của chị ấy kiếm về, chị ấy sẽ còn kinh ngạc hơn nữa.
Tối hôm đó khi đại gia đình tụ lại ăn cơm cùng nhau, Hạ Tùng Bách vẫn còn chưa dậy.
Đến khi chị Hạ đi gọi, anh mới chậm rì rì đánh răng rửa mặt, ngồi xuống trước bàn ăn cơm.
Anh ăn một hơi hết sạch hai bát cơm đầy, nước ruột già kho tàu trộn với cơm gạo bóng nhẫy thơm ngào ngạt, Hạ Tùng Bách ăn vô cùng ngon miệng, anh cảm giác dạ dày mình giống như cái động không đáy vậy.
Nếu không phải do Triệu Lan Hương ngăn cản, có lẽ anh còn tiếp tục ăn thêm bát nữa.
“Buổi tối đừng ăn nhiều cơm như vậy.”
Trước mặt mọi người, Triệu Lan Hương đều cố gắng không giao lưu với Hạ Tùng Bách. Cô nhìn anh ăn nhiều như vậy thì vô cùng vui vẻ. Cô rất thích nhìn anh ăn ngon miệng giống như con heo nhỏ vậy, tốt nhất là bữa nào cũng ăn no căng, nửa năm sau sẽ trở nên cao lớn khỏe mạnh hơn. Lão chồng già kiếp trước nhà cô hồi trẻ chịu khổ nhiều, sau này dù tẩm bổ thế nào cũng không béo lên được. Người khác đến tuổi trung niên đều có nguy cơ béo phì, bụng bia, nhưng anh vẫn gầy gò như cũ, gầy nhưng rắn chắc, nhìn rất nho nhã anh tuấn, có vẻ rất khỏe mạnh.
Nhưng thật ra chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Đợi anh ăn cơm chiều xong, cô mới đưa món xoài cuốn chiều nay làm được cho anh, coi như đồ ăn vặt.
Hạ Tùng Bách nghe thấy cô nói thế, thì hờ hững không để lại dấu vết ậm ừ một tiếng.
Chị Hạ buông bát cơm, ra dấu: “Mai có muốn đi đỡ đẻ cho trâu với chị không?”
Hạ Tùng Bách hỏi: “Bao giờ thì đẻ?”
Chị Hạ nói: “Vẫn chưa rõ.”
Hạ Tùng Bách mỉm cười, dáng vẻ cà lơ phất phơ nói: “Vậy thì không được rồi, ngày mai em đã hẹn lên huyện chơi với mấy người bạn, chị bảo chú Đức đi cùng đi, chú ấy có kinh nghiệm.”
Chị Hạ định đấm cho anh vài quả, ánh mắt tức tối trừng mắt lườm em trai mình một cái.
“Được rồi, em đi chơi đi.”
Hạ Tùng Bách ăn cơm chiều xong, thì đến phòng bà nội anh hàn huyên với bà ấy vài câu, tiện thể bón cơm cho bà ấy luôn.
Anh móc hạt đậu vàng ra trả lại cho bà nội: “Hạt đậu vàng này là di vật của ông nội phải không, sao không nói với cháu một tiếng, thiếu chút nữa cháu đã bán đi rồi. Không chừng đêm nay ông nội lại báo mộng mắng cháu bất hiếu mất.”
Bà nội anh cầm lấy bát cơm không cần anh bón, tức giận nói: “Ngay cả sống chết của con cháu cũng không quan tâm được, đâu có thời gian quan tâm có phải di vật của ông ấy hay không?”
Hạ Tùng Bách móc một hộp thuốc màu trắng từ trong lòng ngực ra, tay nhẹ nhàng lắc lư vài cái, từng tiếng lạch cạch lập tức vang lên bên trong: “Đây là canxi, nghe nói uống vào có thể khiến tay chân bà đỡ đau một chút, bà uống một viên đi.”
Anh mở nắp lọ thuốc, đổ ra một viên vào trong lòng bàn tay mình.
Bà Lý nhìn lòng bàn tay đang xòe ra của cháu trai mình, trên lòng bàn tay khô ráp ấy có những chỗ đỏ lên, còn có chỗ rách cả da.
Bàn tay khô gầy của bà nhẹ nhàng vuốt ve vết xước trong lòng bàn tay anh, một lúc lâu sau mới hỏi: “Vất vả không?”
“Bà nội vô dụng, nếu như trước đây bảo mẹ cháu để cháu ở lại nước ngoài, cháu sẽ không cần đi theo chúng ta chịu khổ như vậy.”
Bà nghẹn ngào một chút, rồi nói tiếp: “Tốt xấu gì chị gái cháu vẫn được sống vài năm phú quý, cháu từ nhỏ sinh ra đã phải chịu khổ rồi. Bách Ca Nhi của bà…”
Hạ Tùng Bách ghét nhất phải nghe mấy lời cảm thán này của bà nội, anh nhét viên thuốc vào miệng bà, nói: “Uống đi, dù cháu liều cái mạng này cũng không có cách nào khiến bà sống trong cảnh nhung lụa như xưa, nhưng cháu có thể khiến bà ăn no mặc ấm, tâm trạng của bà như vậy là không được, phải điều chỉnh một chút.”
“Lúc nào cũng chìm đắm trong bi thương, cả đời đều không được yên vui.”
Bà nội hôn lên bàn tay anh, ánh mắt rưng rưng cười nói: “Bà vẫn luôn nhìn về tương lai mà, còn trông chờ đến này chăm con cho Bách Ca nữa, bà vẫn còn hi vọng!”
“Bà sẽ dạy cho nó giống như dạy cháu vậy, dạy quốc văn, dạy vẽ tranh, dạy toán học. Tuy rằng bà nội là gánh nặng, vừa già lại vừa vướng bận, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn!”
“Nhưng mà Bách Ca Nhi cháu phải nhanh lên, bà nội già quá rồi…”
Trong giọng nói già nua của bà Lý lộ re vẻ bất đắc dĩ, bà ngẩng cổ uống một ngụm canh, nuốt viên canxi kia vào bụng.