Hạ Tùng Bách cho bà nội uống thuốc xong, còn đấm lưng xoa chân cho bà, khiến cơ bắp cứng đờ của bà giãn ra.
Cuối cùng vẻ đau buồn trên mặt bà nội đã biến mất, thay vào đó là nụ cười tủm tỉm, bà nói với cháu ngoan của mình: “Cháu còn chuyện gì giấu bà phải không?”
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà nở một nụ cười khe khẽ: “Nhà chúng ta vẫn còn chút vàng nữa, nếu cháu cần, cứ mang đi đổi thành tiền. Thứ này sống không dùng, chết cũng không mang đi được.”
“Nhân lúc còn sớm tiêu sạch sẽ đi, số tiền này vốn dĩ định tích cóp lại để cháu lấy vợ, tính ra thì cháu cũng sắp đến cái tuổi ấy rồi, chuyện của Diệp Tỷ Nhi vẫn chưa có tin tức……”
Bà thở dài, nắm chặt hạt đậu vàng trong tay, rồi nhét vào tay Hạ Tùng Bách.
“Đã mua được xe đạp chưa?”
Hạ Tùng Bách lắc đầu,nhưng không nói tới chuyện vẫn chưa đủ tiền.
“Không có hàng, vẫn phải chờ.”
Nói xong anh cõng bà nội mình ra ngoài, để bà hít thở không khí và ngắm cảnh đêm.
Chị Hạ ăn cơm chiều xong lập tức đến đây làm thay cho em trai mình, việc dọn phân lau nước tiểu cho bà đều do một tay chị ấy làm. Chị ấy nhanh nhẹn nấu nước tắm rửa, chải lại đầu cho bà, sửa sang cho bà rất sạch sẽ.
Hạ Tùng Bách nhìn sắc trời một chút, trời mới tối chưa lâu, anh không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng anh biết mình phải đi ngủ ngay lập tức, nếu không ngày mai sẽ không dậy được.
Anh lại đi tắm qua một lần, sau đó rất nhanh đã quay về phòng ngủ say sưa.
Triệu Lan Hương thong thả ung dung ăn xong cơm chiều, gói gọn số xoài cuốn bơ trong phòng chứa củi cô vừa chiên xong, mang vào trong phòng Hạ Tùng Bách, lại bất đắc dĩ phát hiện ra anh đã ngủ rồi.
Cô nắm lấy tai anh nói nhỏ.
Tai anh rất đẹp, vành tai dày rộng có thịt, nhìn qua rất có phúc tướng. Nhưng mà không biết tại sao, từ khi cô xuống nông thôn đến nay toàn trông thấy dáng vẻ chịu khổ đáng thương của anh.
Nhéo lỗ tai cũng không có cách nào đánh thức anh dậy, Triệu Lan Hương lấy một miếng xoài cuốn nhét vào trong miệng anh, tay chọc chọc vào ngực Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách ho khan một tiếng, sau đó mới tỉnh táo lại, anh vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay đang nghịch loạn trên ngực mình của người kia.
Sau đó ăn hai ba ngụm đã nuốt cả miếng xoài cuốn vào trong bụng, màu mắt đen nhánh long lanh, giống như có thể nhỏ ra nước.
Cảm giác yên lặng bao trùm cả căn phòng, giọng nói được đè thấp hết mức vẫn không thể che giấu được cảm xúc trong lòng: “Không thể tùy tiện sờ vào người đàn ông, rất nguy hiểm đó, em không biết sao?”
Triệu Lan Hương lại bón cho anh một miếng nữa, cười tủm tỉm hỏi: “Nguy hiểm chỗ nào?”
Đối với cô gái hồn nhiên không hề phòng bị lại to gan lớn mật như vậy, Hạ Tùng Bách cảm thấy hít thở khó khăn, nếu đổi lại là ngày thường anh sẽ cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng lúc này cả người anh đang nóng bừng lên, không nhịn được túm chặt lấy người kia ấn lên giường.
Bàn tay thô ráp táo bạo xoa lên da thịt mềm mại của của cô.
Không ai nói gì.
Không gian trở nên tĩnh lặng, thi thoảng có tiếng ếch kêu truyền đến từ hồ nước bên ngoài cửa sổ.
Tiếng tim đập càng ngày càng dồn dập, dồn dập đến mức gần như che giấu hết mọi âm thanh khác.
Triệu Lan Hương ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh: “Được rồi, đừng tức giận.”
“Em gọi anh dậy để xem một thứ.”
Cô nhăn mày lại, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Tròng mắt đen nhánh của Hạ Tùng Bách trở nên u ám, anh nói: “Bây giờ tôi đang có ý nghĩ rất bỉ ổi đê tiện, em đừng lúc nào cũng nghĩ tôi tốt như vậy.”
“Luôn tốt như vậy ——”
Trong giọng nói có chút tức giận của anh lộ ra một tia bất đắc dĩ.
“Đừng dụ dỗ tôi.”
Hơi thở nặng nề gấp gáp của người đàn ông ập đến, từng tiếng hít thở đầy hỗn loạn kia không cách nào che giấu dáng vẻ chật vật của anh.
Triệu Lan Hương vuốt mái tóc ngắn ngủn của Hạ Tùng Bách, lách người bò ra khỏi người anh.
“Xin lỗi.”
“Mặc xong quần áo thì ra ngoài, em sẽ không khiến anh thất vọng đâu.”
Hạ Tùng Bách hít sâu vài hơi, xoay người đứng dậy sờ soạng cầm lấy một cái áo khoác, nhanh chóng mặc vào.
Triệu Lan Hương cầm theo đèn dầu, dẫn anh đi tới chuồng bò.
Cô đặt chiếc dầu đang sáng yếu ớt lên ghế sau xe đạp, chiếu sáng thứ mới tới trong căn chuồng bò này.
Chiếc xe đạp nhãn hiệu “Phượng Hoàng” đen bóng khí thế đứng đó, thân xe được người ta cẩn thận lau chùi bóng loáng không dính một hạt bụi nào, nước sơn màu đen trơn bóng phủ lên kim loại mới sáng long lanh, giữa tay lái còn kẹp một bông hoa bìm bịp màu tím nhạt.
Nó giống như một vị tướng quân kiêu ngạo, ngẩng đầu chờ đợi kiểm duyệt.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy chiếc xe đạp kia, trong lòng Hạ Tùng Bách cảm thấy vô cùng ấm áp, giống như dung nham nóng chảy đang phun trào vậy.
Anh cố nén cảm xúc, bước đến chạm vào nó.
“Em có ý gì?”
Cô từng nói cô có thể kiếm được một chiếc xe đạp, nhưng Hạ Tùng Bách không để trong lòng.
Triệu Lan Hương cong mi, hai mắt sáng như sao, vừa nóng bỏng vừa thâm tình, cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên ý là tặng cho anh rồi.”
“Dùng chiếc xe đạp này, cầu chúc anh thuận lợi, bình an.”
Hạ Tùng Bách nghe thấy lời chúc phúc của bạn gái mình, trong lòng vừa ấm áp vừa xúc động, anh rất muốn ôm chặt cô vào trong lòng hôn cô thắm thiết.
Thực tế tay chân anh không tự chủ được cũng bắt đầu làm như vậy, anh hung hăng hôn lên mái tóc cô.
“Mẹ nó… Sao ông đây lại yêu em như vậy chứ.”
Triệu Lan Hương nhéo thịt bên eo anh, không nói gì.
Một lúc lâu sau, cô mới thấp giọng nói: “Kiếm nhiều tiền, ít đánh nhau, yên lặng phát tài, hai năm sau khi tích cóp đủ sính lễ rồi thì lớn mật tới cửa nhà em.”
“Đến lúc đó sẽ không còn ai ghét bỏ thành phần địa chủ của anh nữa.”
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, vừa kích động lại không dám tin tưởng.
Anh không trả lời cô, nhưng sâu trong lòng anh đã lớn tiếng đáp lại yêu cầu nóng bỏng ấy.
Anh sờ lên mặt cô, vừa mềm vừa trơn bóng, vô cùng mịn màng, từ trước đến giờ cô chưa từng chịu khổ, chưa phải chịu cảnh đói nghèo, anh phải cố gắng hơn mới được, phải cố gắng hơn nữa mới có tư cách có được cô.
Hạ Tùng Bách ôm cô thêm một lúc lâu nữa mới buông tay, anh nói: “Quay về ngủ đi.”
Ánh sao dần dần trở nên ảm đạm, chợt lóe chợt tắt, ánh trăng ngày càng sáng tỏ, nhìn là biết đã không còn sớm.
“Con gái ngủ quá muộn không tốt đâu.”
Triệu Lan Hương nghĩ một chút, rồi tháo chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay mình xuống, đeo vào tay anh.
“Bây giờ anh phải ra ngoài làm ăn buôn bán, không có đồng hồ để xem giờ, rất không tiện. Em chỉ ở nhà không làm gì cả, không cần dùng đến nó lắm.”
Hạ Tùng Bách xoay chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay mình một cái, là nhãn hiệu Longines, anh không biết nó giá bao nhiêu nhưng lại biết nó rất quý.
Anh tháo đồng hồ ra trả lại, kiên quyết nói: “Không cần, em nấu cơm cần dùng nó để tính giờ.”
Triệu Lan Hương không nhịn được bật cười: “Ngốc, tay nghề nấu cơm thuần thục sao còn cần phải xem đồng hồ, em không biết mở nồi ra xem thử sao?”
“Cho anh mượn tạm, đợi đến khi anh có tiền rồi, thì mua cho em một chiếc đẹp hơn.”
Hạ Tùng Bách không đẩy lại nữa, anh trân trọng đeo chiếc đồng hồ ấy lên cổ tay trái của mình.
…
Hai giờ sáng, nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ một lúc lâu, tâm trạng vẫn không thể nào áp chế được, cuối cùng Hạ Tùng Bách cũng rời giường.
Anh nhanh chóng rửa mặt xong lập tức lái xe xuất phát.
Anh vẫn đạp chiếc xe mình mượn của bạn trên huyện ngày hôm trước, anh định sau khi làm xong việc tiện đường sẽ mang trả, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, anh rất vội vàng, chỉ sợ sẽ sai giờ hẹn.
Ba giờ sáng Thiết Trụ mới bò dậy, anh ta nghĩ tốt xấu gì cũng nên đến giúp anh Bách một chút, cho nên cũng nhanh nhẹn cưỡi Đại Kim Lộc chạy qua đó.
Không ngờ khi đi đến chân núi, anh ta lại gặp phải một người khiến bản thân kinh ngạc.
Triệu Lan Hương phanh xe lại, hỏi: “Anh ấy dậy sớm như vậy, đến bên này làm gì?”
Cô rất thính ngủ, vừa nghe thấy tiếng động là có thể tỉnh giấc.
Đêm qua cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện dậy sớm để nấu ăn sáng cho Hạ Tùng Bách, để anh ăn xong rồi mới đi làm, không ngờ anh lại xuất phát sớm như vậy!
Ngay cả mặt Triệu Lan Hương cũng không kịp rửa, đã nhanh chân đạp xe đuổi theo anh. Cô không dám đi quá gần, chỉ đứng xa xa quan sát.
Bởi vì đêm qua trời đổ mưa, đất trên đường rất mềm, cô là giơ đèn pin soi theo vết bánh xe là có thể phán đoán được đường đi. Dựa vào chiều cao cân nặng của một người có thể biết được vết bánh xe sâu hay nông, đó là những điều do người em trai cảnh sát của cô tự tay chỉ dạy ở kiếp trước.
Thiết Trụ không nói gì, khiếp sợ đến mức không nói thành lời.
“Vậy mà anh Bách lại không phát hiện ra cô.”
“Anh ấy quá bất cẩn!”
Triệu Lan Hương mím môi không nói.
Thiết Trụ nhìn thấy vẻ mặt “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” của cô, đành phải dẫn cô theo. Anh ta phí hết sức chín trâu hai hổ mới có thể giải thích xong với lính gác, để bọn họ cho anh ta đưa “Vợ của Hạ Tùng Bách” lên núi.
Để cô nhìn xem anh Bách vất vả đến mức nào, không chừng cô còn có thể khuyên anh ấy đổi nghề.
Triệu Lan Hương bò theo đường núi rất lâu, mới đi đến một căn nhà lụp xụp. Đẩy cửa ra, từng tiếng heo kêu bén nhọn lập tức ập vào trong tai.
“Bịt kín miệng chúng nó vào!”
“Sao không đánh ngất rồi mới giết? Để heo kêu to như vậy, mày muốn mọi người đều vào tù ngồi xổm sao?”
Hà sư phó quát.
Một người giết heo khác hoảng sợ dùng tay bịt kín miệng heo lại, hai tay dùng sức kẹp chặt mồm bọn chúng, tay bị heo gặm rách cũng không để bụng.
Ánh mắt Triệu Lan Hương rơi vào một góc khuất, cuối cùng đã tìm thấy Hạ Tùng Bách.
Anh cũng giống như những người khác, đeo tạp dề, thân trên cởi trần, ngồi xổm cánh tay vung lên dùng sức chặt thịt heo. Từng nhát dao rơi xuống, xương cốt văng khắp nơi, mặc dù có dùng tạp dề bảo hộ, nhưng lông mày, tóc… những nơi lộ ra ngoài đều bị máu heo bắn vào, cả người giống như vừa vớt ra từ trong bể máu vậy. Từng giọt mồ hôi rơi xuống, thi thoảng anh lại dừng tay dùng khăn lau đi, đống xương cốt, đầu heo chất bên cạnh còn cao hơn cả người anh rồi.
Cô cảm thấy cánh mũi cay cay, đột nhiên hiểu ra được xâu thịt heo chiều hôm qua lấy được bằng cách nào.
Cô dùng tay che miệng lại, nước mắt không nhịn được rơi xuống.