Triệu Lan Hương cứ đứng từ đằng xa nhìn anh như vậy, nhìn Hạ Tùng Bách cạo lông heo thế nào, lại nhìn anh dùng dao chia thịt heo, xương heo ra sao. Từng nhát dao rơi xuống bổ thẳng vào xương cốt rắn chắc, vừa nhanh vừa mạnh, có đôi khi còn bắn ra từng đốm lửa nhỏ.
Hạ Tùng Bách chặt thịt heo hơn một giờ, mới mổ xong bốn con heo.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sau, Hà sư phó chọn cho anh ba mươi cân thịt heo nửa nạc nửa mỡ rất được ưa chuộng bán cho anh.
Hạ Tùng Bách hỏi: “Tôi có thể lấy một ít nội tạng heo không?”
Bạn gái anh thích ăn nội tạng heo, so với thịt heo còn thích ăn hơn nhiều, móng giò heo trong mắt cô khả năng còn đáng yêu hơn cả thịt mỡ.
Hà sư phó sảng khoái vẫy tay: “Tùy tiện nhặt đi.”
Dù sao nội tạng heo cũng không bán được bao nhiêu tiền.
Thợ mổ heo vừa mệt lại vừa vất vả, mỗi ngày sau khi làm xong việc ông tôi đều cho phép bọn họ mang chút thịt heo về bồi bổ thân mình, nội tạng heo thì tính gì chứ. Hà sư phó nghĩ một chút lại bỏ thêm cho anh hai cân thịt mỡ nữa, coi như tiền công vất vả ngày hôm nay của Hạ Tùng Bách.
“Xương đầu chặt ra rồi nếu cậu muốn cũng nhặt chút mang về đi.” Hà sư phó nói thêm một câu, giống như cảm thấy thằng nhóc Hạ Tùng Bách này vừa nghèo vừa keo kiệt, không vừa lòng lắm.
Xương đầu heo và xương sườn hoàn toàn khác nhau, xương đầu không có chút thịt nào, chỉ cần bỏ chút tiền ra là có thể mua được cả đống, bọn họ thường tặng kèm cho nhà buôn, còn người trong nhà muốn lấy về nấu canh thì tùy tiện lấy.
Sau khi Hạ Tùng Bách hỏi xong, anh nghiêng đầu theo bản năng, ngay lập tức cả người cứng đờ tại chỗ.
Bạn gái anh lẽ ra giờ này đang ở trong nhà chìm trong giấc mộng thơm ngào ngạt, lúc này lại đang dùng ánh mắt đẫm lệ nhìn anh, không biết cô đã đứng ở đó bao lâu rồi.
Vừa rồi Hạ Tùng Bách còn đang cảm thấy vui mừng vì chiếm được món hời nhỏ, tâm trạng vui vẻ ấy lập tức không cánh mà bay.
Giọng nói khàn khàn của anh lộ ra chút căng thẳng.
“Sao…… Sao em lại tới đây?”
Triệu Lan Hương lau khô nước mắt, vừa đau lòng lại vừa tức giận nói: “Em không tới, sao có thể biết mỗi ngày anh đều tới nơi này ‘ mua thịt heo ’.”
Hạ Tùng Bách lui lại vài bước theo bản năng: “Trên người tôi vừa bẩn vừa thối.”
Vừa nói trên đầu ngón tay anh vừa chảy ra vài giọt máu heo.
Triệu Lan Hương lấy khăn tay ra, đưa cho anh lau mặt.
“Em đâu có chê, vừa bẩn vừa thối thì không phải người đàn ông của em sao?”
Hạ Tùng Bách nhanh chân xoay người chạy đến ao rửa sạch tay, dùng khăn tay lau mặt. Anh vừa rửa mặt, vừa nói chuyện với Triệu Lan Hương. Trong giọng nói trầm thấp ấy lộ ra vẻ kiên định: “Tôi biết em định nói gì, chắc chắn là do Thiết Trụ lại nói linh tinh với em.”
“Công việc này tôi vẫn làm tiếp, hết năm nay sẽ không thay đổi. Được rồi, lau nước mắt của em đi, có phải bị cảnh giết heo quá kinh khủng dọa rồi hay không?”
Thật ra khi cô gái xinh đẹp sạch sẽ này xuất hiện trong lò sát sinh vừa bẩn vừa thối kia, khoảnh khắc ấy khiến người tôi cảm thấy cả căn nhà đều sáng hơn vài phần.
Đám thợ làm công vất vả kia vừa ghen tị vừa hâm mộ, khiến Hạ Tùng Bách lần nữa cảm nhận được sự khác biệt giữa mây và bùn, anh là bùn đất tanh hôi, đã chú định cả đời sẽ lăn lộn dưới bùn. Còn cô là đám mây sạch sẽ tinh khiết, tự do tự tại, lúc nào cũng có thể bay đi.
Trong khoảnh khắc khi Cô đột nhiên xuất hiện ở nơi này, khiến Hạ Tùng Bách vừa bẩn vừa thối kia cảm thấy rất quẫn bách.
Triệu Lan Hương nín khóc mỉm cười: “Anh đúng là chán ghét, anh biết vì sao em khóc mà.”
Hạ Tùng Bách rửa tay sạch sẽ sau đó xoa đầu cô: “Đi chọn chút đồ em thích ăn đi.”
Triệu Lan Hương phát hiện ra cô không có cách nào thay đổi suy nghĩ của Hạ Tùng Bách, trong lòng thở dài, đồng thời cũng bị nghị lực của anh thuyết phục.
Đó là cảm giác kính nể thuần túy đối với kẻ mạnh, rõ ràng có công việc an nhàn hơn rất nhiều, nhưng anh lại lựa chọn con đường đầu cơ trục lợi mạo hiểm. Làm chuyện này còn chưa tính, anh còn chọn nghề bán thịt tươi. Tuy rằng vừa khổ vừa mệt, nhưng Triệu Lan Hương biết, lựa chọn của anh không sai. Mỗi người dân một tháng được cung ứng ba lạng thịt, điều ấy đã nuôi béo chợ đen. Ngay cả cha mẹ cô, cuối tuần đều không thể thiếu việc chạy đến “Chiếu cố” việc làm ăn ở chợ đen, chỉ vì có thể ăn một bữa cơm có thịt.
Tuy rằng lò sát sinh này không lớn, Triệu Lan Hương chỉ nhìn lướt qua, đã đếm được có khoảng mười mấy con heo, mỗi ngày có thể bán ra hai ba nghìn cân thịt, chỉ sợ thịt heo ở chợ đen trong mấy huyện quanh vùng này đều chảy ra từ nơi đây.
“Được rồi.” Cô trả lời một tiếng.
Triệu Lan Hương xoay người đi nhặt một đống xương, chỉ vào chúng nó nói: “Bách Ca Nhi, anh xem có thể bổ ra được không? Bên trong có óc heo, ăn rất bổ, lát về em sẽ nấu canh cho anh ăn.”
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, lại nhặt dao lên bổ năm miếng xương đầu heo ra.
“Đủ chưa? Bên này còn rất nhiều.”
“Đủ rồi đủ rồi, mỗi người ăn một bộ, vừa đủ.”
Triệu Lan Hương chạy ra ngoài hái một chiếc lá khoai to, bọc óc heo vào. Hạ Tùng Bách tước một đoạn lạt tre xuyên nội tạng heo, xách trong tay.
Anh giao hết ba mươi cân thịt heo cho Thiết Trụ.
“Lúc cậu đi giao lương thực, thì đưa nó cho Cẩu Thặng giúp tôi.”
Lương Thiết Trụ ừ một tiếng, nhìn sắc trời thấy không còn sớm nữa, anh tôi vội vàng xách theo thịt heo biến mất trong bóng đêm.
Hạ Tùng Bách đưa nội tạng heo và hai cân thịt heo còn dư lại cho Triệu Lan Hương, trầm giọng nói: “Em cầm về làm món gì ngon đi, tôi đi tắm rửa một cái, lát nữa còn phải mang xe đạp trả cho người tôi, em về ngủ trước đi.”
Triệu Lan Hương gật đầu đồng ý, nhưng không đi ngay. Cô đi theo sau lưng Hạ Tùng Bách, rất nhiều người đi đi lại lại trong lò sát sinh nhìn thấy cô gái đi sau lưng Hạ Tùng Bách đều trêu ghẹo một câu: “Vợ cậu à?”
Hạ Tùng Bách hàm hồ gật đầu, bước chân càng nhanh hơn.
Anh chạy thẳng một mạch tới khe núi tắm rửa, tắm rửa xong còn thuận tay giặt qua quần áo vừa bẩn vừa thối của mình. Đợi đến khi anh mặc quần áo ướt ra ngoài, Triệu Lan Hương vẫn đứng chờ bên ngoài.
Cô nói: “Em đi cùng với anh, đợi anh trả xe xong hai chúng tôi cùng nhau đạp xe về nhà, anh không cần đi bộ nữa.”
Ánh mắt cố chấp của cô gái nhìn chằm chằm vào Hạ Tùng Bách.
Khiến Hạ Tùng Bách không biết bản thân trúng phải tà gì, mà nhìn thấy ánh mắt đó, anh lại phá lệ không đuổi người đi, ngược lại còn ngậm miệng đồng ý.
Anh đạp xe chậm lại, vừa đạp vừa nói: “Trời vừa mưa đường rất trơn, em cẩn thận chút.”
“Chỗ rẽ này, đợt trước tôi còn ngã một cái.”
Triệu Lan Hương nghe xong không nhịn được cong môi cười, nhưng câu tiếp theo lại khiến cô nhíu mày.
Rất nhanh hai người đã đi tới khu dân cư kia, Hạ Tùng Bách trả lại xe cho Lý Trung.
Lý Trung nói: “A, đây không phải cô gái bán bánh đậu sao? Bánh đậu que ăn vô cùng ngon, chỗ tôi vừa đem ra đã bán hết hàng, cô có rảnh thì làm thêm chút nhé.”
Triệu Lan Hương gật đầu.
“Có mua cá chạch chiên giòn không?”
Lý Trung không biết cá chạch chiên giòn là món gì, nhưng anh tôi vẫn trả lời: “Cứ ăn ngon thì mang đến đây, yêm bán giúp cho cô, đều là anh em nhà mình cả, sẽ không ép giá cô đâu.”
Nói xong, trong lòng anh ta có chút chột dạ.
Lần trước khi mua bánh củ mài của người tôi, anh ta keo kiệt bủn xỉn ép giá xuống bảy mao, còn hắn kiếm lời lớn. Sau khi nếm được quả ngọt này, Lý Trung vô cùng muốn làm ăn lâu dài với Triệu Lan Hương, cô có tay nghề, anh ta bán hàng, có tiền mọi người cùng nhau kiếm.
Triệu Lan Hương gật đầu: “Được.”
Sau khi trả xe xong, Triệu Lan Hương đẩy chiếc xe Phượng Hoàng đến trước mặt Hạ Tùng Bách, còn bản thân thì chủ động ngồi ghế sau xe anh.
“Bách Ca Nhi phải nhanh lên chút, trời sắp sáng rồi, để người khác thấy em ngồi sau xe anh, dù có mười cái miệng cũng không nói rõ được đâu.”
Cô vươn tay bám chặt vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh, mặt dán chặt vào lưng Hạ Tùng Bách.
Lúc trên núi quần áo anh vẫn còn ướt sũng, sau khi đi một quãng gió đã thổi khô. Vải dệt thô ráp mang theo mùi bồ kết thoang thoảng, khá tươi mát, giống như mùi hương trên người anh vậy. Triệu Lan Hương ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng ngâm nga khúc hát.
“Em nguyện ngược dòng bước đến, tiến lại gần anh. Nhưng phía trước đầy nguy hiểm, con đường vừa dài vừa xa……”