Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 53 - Chương 53. Nuôi Con Bé Vì Bách Ca Nhi

Chương 53. Nuôi con bé vì Bách Ca Nhi Chương 53. Nuôi con bé vì Bách Ca Nhi

Trong không khí tràn ngập hương vị tươi mát sau cơn mưa, nhưng mà tất cả những gì Hạ Tùng Bách ngửi được đều là hương vị ngọt ngào, giống mùi hoa sơn chi trên người cô, hương thơm thoang thoảng bao trùm cả người anh, cách một lớp vải dệt anh vẫn cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô.

Hạ Tùng Bách đột nhiên cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.

Anh ho khan một tiếng: “Đừng ôm chặt như vậy.”

“Tôi thấy khó thở.”

Triệu Lan Hương không nhịn được bật cười.

“Anh đang xấu hổ sao?”

Triệu Lan Hương đặt tay bên hông anh, tay cầm đèn pin soi sáng con đường núi đen nhánh.

Cả đường đi hai người đều yên lặng không nói gì, từng vết bánh xe in sâu xuống con đường đất.

Nhân lúc trời còn chưa sáng, hai người đã thuận lợi an toàn về đến nhà,

Hạ Tùng Bách dừng xe ở chuồng bò, gỡ thịt heo treo trên xe đạp xuống, đột nhiên anh hỏi: “Hôm nay Thiết Trụ đưa em tới đó à?”

Triệu Lan Hương lắc đầu, hàm hồ nói: “Tự em tìm tới đó.”

Tuy rằng cô có dùng chút thủ đoạn qua được chỗ đó, người bình thường sẽ không “Dụng tâm lương khổ” giống như cô, nhưng cô vẫn hy vọng sau này Hạ Tùng Bách có thể cẩn thận hơn một chút, bởi vậy cô mới cố ý che giấu không nói rõ ràng.

Sắc mặt thả lỏng của Hạ Tùng Bách lập tức trở nên ngưng trọng.

Một lúc lâu sau anh mới nói: “Tôi biết rồi, em quay về ngủ đi.”

Triệu Lan Hương gật đầu.

Lúc này trong chuồng bò lại phát ra chút động tĩnh, Hạ Tùng Bách đột nhiên nói: “Từ từ, đi đánh thức chị cả dậy.”

Nói xong anh vén tay áo lên, đi về phía chuồng bò.

Lúc này Triệu Lan Hương mới nhớ tới hôm qua chị Hạ đã nói hôm nay sẽ đỡ đẻ cho trâu, không ngờ nó lại đau đẻ nhanh như vậy. Cô đem thịt heo cất vào phòng chứa củi trước, sau đó mới đi đánh thức chị Hạ.

Chị Hạ dậy rất nhanh, sau đó đi vào chuồng bò nhìn thoáng qua nói: “Thai đầu, sinh sản khó khăn, còn phải chờ rất lâu nữa.”

Đột nhiên nhìn thấy em trai mình trong chuồng bò, chị Hạ nhìn về phía thanh niên trí thức Triệu, khẽ cau mày lại, giống như đang suy nghĩ sao hai người này đều bị đánh thức vậy.

Hạ Tùng Bách khẽ ho một tiếng, xoay người về phòng ngủ.

Triệu Lan Hương vội vàng nói: “Vừa rồi nó rất ồn ào, em rất tỉnh ngủ, bị đánh thức lập tức tới tìm chị luôn.”

Cô ngồi canh chừng với chị Hạ một lát, nhìn chị ấy lấy cỏ khô đã được cắt gọn trộn với thức ăn chăn nuôi cho trâu ăn.

Chị Hạ nhìn trời vẫn còn tối om, ra hiệu: “Cô về ngủ đi, mai, lại xem.”

Triệu Lan Hương ngồi chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy trâu be ra đời, hứng thú vừa sinh ra rất nhanh đã tiêu tán. Cơn buồn ngủ do nửa đêm thức giấc đánh úp lại, cô ngáp một cái, rất nhanh cũng quay về phòng ngủ.

Khi Triệu Lan Hương thức giấc mặt trời đã lên rất cao, rửa mặt xong cô lập tức chạy đến chuồng bò, lúc này trâu đã sinh xong rồi, nó đang dịu dàng liếm láp con mình.

Một người đàn ông trung niên lạ mặt đang thu dọn đống hỗn độn, khuôn mặt chữ điền của ông tôi rất nghiêm túc, khớp xương ngón tay vừa thô vừa cứng, thu dọn nhau thai trâu vương vãi không hề cẩu thả chút nào.

Ông tôi nói: “Diệp Tỷ Nhi, cháu cầm cái này về nấu ăn đi.”

Nhau thai trâu ăn không khác gì thịt châu cả, trong thời kỳ khó có thể ăn nổi một miếng thịt này, nó rất đáng giá, đặc biệt khi nhà nước cấm giết trâu bò, trên thị trường gần như không ai bán cả, khiến hương vị thịt trâu bò càng trở nên hấp dẫn hơn.

Chị Hạ lắc đầu: “Chú cầm về đi.”

Đột nhiên trông thấy có người xa lạ đi tới, chú Đức cảnh giác nhìn Triệu Lan Hương một cái.

Bởi vì chị Hạ không nói chuyện được, cho nên cũng không giới thiệu hai người với nhau.

Chị ấy kéo tay áo chú Đức ra dấu: “Cô ấy không phải người xấu.”

Triệu Lan Hương đành phải mở lời: “Tôi thanh niên trí thức họ Triệu đang ở trong nhà họ Hạ.”

Chú Đức ậm ừ một tiếng, sau đó nói với Chị Hạ: “Tôi đi chào hỏi bà nội cháu một tiếng.”

Chị Hạ gật đầu.

Chú Đức đi đến cửa phòng bà Lý, không bước vào, ngược lại cung kính cúi đầu vái mấy cái.

Tam Nha mở cửa ra, thấy người đàn ông dập đầu ngoài cửa lập tức bị dọa sợ.

Bà Lý ngồi trên ghế xoay đầu nhìn thoáng qua, mặt bà lập tức trầm xuống tức giận nói: “Vái cái gì mà vái.”

“Còn nhớ tới chế độ cũ, chê mệnh tôi quá dài có phải không?”

Chú Đức lau mồ hôi, nói: “Bà chủ vui là được, yêm không vái nữa.”

Ông ta đứng dậy, lấy thịt và gạo mình cất trong túi ra, nhanh chóng chui vào trong phòng chất củi định nấu một bữa trưa phong phú cho bà chủ mà ông ta nhận định sẽ “Hầu hạ” cả đời. Nhưng rất nhanh ông ta đã phát hiện ra có mấy xâu thịt heo đang đặt trên bàn, lại thấy lu gạo phủ đầy, tầm mắt ông ta xoay vài vòng quan sát.

Một túi bột mì Phú Cường trắng bóng đầy tràn, dầu muối tương dấm tất cả mọi thứ đều có đủ, phòng chưa củi ngày thường đơn sơ nghèo đói đến mức chuột không thèm đến, lúc này lại cho người ta cảm giác dù nhỏ nhưng mọi thứ đều đầy đủ.

Không thể nghi ngờ ánh mắt chú Đức lúc này đã tràn đầy chấn kinh rồi.

Nhớ tới người thanh niên trí thức đang ở lại nhà họ Hạ kia, rất nhanh ông ta đã không còn khiếp sợ, cúi đầu vo gạo, sau đó ra bãi đất trồng rau hái chút rau khoai lang, xào một đĩa thịt heo, một đĩa rau xanh. Sau khi nấu xong bữa cơm ngon lành, ông ta gọi to một tiếng bảo mọi người đến ăn cơm.

Trưa hôm ấy, hiếm khi Triệu Lan Hương mới được “Nghỉ việc”, cô yên lặng không dấu vết liếc mắt quan sát chú Đức kia. Phát hiện ra thái độ của ông ta vô cùng cung kính đối với người nhà họ Hạ, sau khi nấu cơm xong, ông ta cũng không ăn, chỉ nhìn bọn họ ăn.

Cô gắp một miếng thịt heo cho vào miệng, hương vị tạm được, ăn vào trong miệng có cảm giác nghèn nghẹn, không giống thịt heo do Hạ Tùng Bách mang về, số thịt heo hôm qua ăn không hết, cô đã tẩm ướp để làm thịt kho, số thịt trên bàn này chắc là do người đàn ông trung niên kia mang đến.

Triệu Lan Hương nhìn ông ta một chút, bản thân ông ta cũng đang mặc quần áo cũ nát đầy miếng vá, nghèo kiết hủ lậu, có thể thấy hoàn cảnh gia đình cũng không được tốt lắm.

Hạ Tùng Bách nói: “Ăn cùng đi, không thiếu chút cơm này, lát nữa ăn no rồi thì mang chút thịt heo về.”

Chú Đức kích động kêu lên một tiếng, sau đó mới và từng miếng cơm vào miệng.

Sau khi ăn cơm trưa xong, chú Đức chủ động bắt tay vào làm việc nhà, làm xong công việc ông ta lau mồ hôi trên trán rồi đi đến phòng bà Lý.

Người đàn ông cao lớn trung thực gục đầu xuống nói: “Bà chủ, lần này yêm tới là vì chuyện Tứ Nha nhà yêm.”

“Năm trước yêm đã đưa con bé tới chào hỏi bà chủ rồi, bà chủ còn nhớ rõ không? Tuy rằng bề ngoài nó không lanh lợi lắm, nhìn giống yêm, nhưng sức khỏe cũng giống yêm, cần mẫn thành thật. Vợ yêm thương nhất con bé, trong nhà có gì ngon đều cho con bé ăn, dáng người mập mạp khỏe mạnh dễ sinh nở, năm nay cũng đến tuổi rồi…”

“Nếu như Bách Ca Nhi có thể nhìn trúng Tứ Nha, cuối năm yêm sẽ đưa con bé đến chỗ bà chủ, lễ hỏi, xính lễ gì đó tôi đều không cần.”

Bà Lý yên lặng một lúc lâu.

Sau đó mới nói: “Đâu có chuyện lấy vợ lại không cần lễ hỏi, cậu đùa cái gì vậy?”

Đầu chú Đức càng cúi thấp hơn, ông ta nói tiếp: “Trên Tứ Nha phía đã có ba đứa con trai rồi, vốn dĩ không định nuôi thêm một đứa con gái nữa, nhưng yêm giữ lại, nuôi con bé vì Bách Ca Nhi.”

Trước đây chú Đức là con ở nhà họ Hạ, nuôi trâu nuôi ngựa cho nhà này, người trung hậu lại thành thật. Hồi nhỏ khi mất mùa thiếu chút nữa đã bị chết đói, được bà Lý dùng mấy túi gạo kê mua về nhà, trở thành con ở cho nhà họ Hạ.

Bà Lý thở dài nói: “Cậu đúng là kẻ cứng đầu.”

“Xã hội hiện tại đã không còn bà chủ người làm gì đó nữa rồi, cậu là người tự do, chỉ sống vì bản thân. Sau này đừng đến nhà họ Hạ nữa…”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hương Hương lạnh lùng mỉm cười: Ta cũng mắn đẻ.

Không chỉ mắn đẻ, còn có tiền :)

Bình Luận (0)
Comment