Trong mắt bà Lý đương nhiên cháu trai mình điểm nào cũng tốt, vừa thông minh lại vừa lương thiện. Nhưng hiện thực trước mắt không thể không khiến bà Lý cúi đầu.
Bà thấy Diệp Tỷ Nhi mọi thứ đều tốt nhưng chậm chạp mãi vẫn không có ai hỏi thăm, vẻ ngoài Diệp Tỷ Nhi giống mẹ mình, dáng người cao gầy thanh tú, đáng tiếc thính lực không tốt, người bình thường chướng mắt chị ấy, người tới làm mai không phải tuổi cao không có tiền cưới vợ, thì chính là ma ốm cả năm đều triền miên trên giường bệnh. Bà Lý không nỡ để chị ấy chịu khổ, vẫn giữ lại đến hơn hai mươi tuổi.
Kéo dài mãi cuối cùng đã trở thành tâm bệnh của bà Lý.
Bách Ca Nhi… Trên người bị đóng dấu thành phần địa chủ, sợ là cũng không dễ làm mai.
Bà Lý yên lặng bất thường.
Loại trầm mặc này không phải trầm mặc cam chịu, mà là trầm mặc vì đau khổ.
Chú Đức nói: “Coi như yêm da mặt dày một lần, đợi lát nữa yêm sẽ mang Tứ Nha tới đây, để người trẻ tuổi tiếp xúc với nhau.”
Chú Đức cũng đã tiếp nhận sự thật nhà chủ nhân trở nên nghèo túng rồi, từ người bề trên trước đây lưu lạc thành người hạ đẳng như hiện giờ, nhưng trong lòng ông ta, bà chủ và Bách Ca Nhi vẫn là ân nhân của ông ta như cũ. Nếu không ông ta sẽ không cố ý đưa con gái lớn nhà mình đến đây để kết thân.
Chiều hôm đó, chú Đức Tứ Nha, hòn ngọc quý trên tay tới.
Cô gái nhỏ để tóc mái bằng, nhìn có chút ngây thơ. Cũng không trắng trẻo mập mạp như cha cô miêu tả, nhưng diện mạo cũng không giống cha mình. Tuy rằng không được coi là xinh đẹp, được cái trắng nõn, cười rộ lên nhìn rất đáng yêu.
Bà Lý nhìn vài lần, có vẻ rất vừa lòng.
Bà vỗ tay Tứ Nha bảo: “Đi ăn cơm đi.”
Tứ Nha nheo lại mắt, đồng ý.
Cô cũng biết loáng thoáng ý định của cha mình, nên vẫn luôn tránh né không chịu tới nhà họ Hạ. Kéo dài tới năm nay, cuối cùng cũng không thể tránh nổi nữa, phải tới dập đầu cho “Chủ nhân” thời trước này.
Lần đầu tiên trông thấy Bách Ca trong truyền thuyết, vẻ ngoài rất tuấn tú, vốn dĩ Hướng Tứ Nha bảy phần không muốn lúc này đã biến thành bảy phần nguyện ý.
Đầu tiên cô bổ hết củi trong nhà, sau đó còn giặt sạch tất cả quần áo của bà Lý, chị Hạ, và Tam Nha, cần mẫn phơi chúng lên sào trúc.
Cô nhìn Hạ Tùng Bách, cúi đầu gọi anh một tiếng “Bách Ca Nhi”.
Sau khi ăn cơm trưa xong Hạ Tùng Bách đạp xe lên huyện một chuyến, buổi chiều về nhà đã trông thấy con gái chú Đức đang thu dọn trong nhà anh, còn bổ sạch số củi mà mỗi ngày anh phải bổ.
Trước khi gả chồng con gái phải học việc “Kim chỉ”, thời này việc kim chỉ không phải thêu thùa như thời cổ đại, mà là thu dọn nhà cửa, rửa rau nấu cơm. Vốn dĩ chị Hạ đã từng bàn chuyện cưới hỏi một lần, Hạ Tùng Bách tự mình đưa chị gái đến cửa, nhìn chị Hạ thu xếp việc nhà trong ngoài, chứng tỏ cho nhà trai thấy bản lĩnh nội trợ mà mình học được ở nhà.
Bây giờ nhìn thấy cảnh này, còn gì không rõ nữa.
Chị Hạ cùng nhau phơi quần áo với Tứ Nha, phơi xong còn cười tủm tỉm sờ đầu cô ấy, giống như đối đãi với em dâu mình vậy.
Chắc hẳn chị ấy đã nghe được từ chỗ bà nội, biết Tứ Nha tới làm gì.
Huyệt Thái Dương của Hạ Tùng Bách co giật đau đớn.
Anh kéo chị gái mình sang bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng hung dữ nhìn cô gái kia.
……
Triệu Lan Hương biết chú Đức trung thực kia dẫn con gái theo tới nhà họ Hạ, cô gái kia quét tước từ trong ra ngoài còn giặt quần áo, thậm chí muốn nấu cơm nữa, ban đầu cô còn có chút kinh ngạc.
Nhưng thấy thái độ của chị Hạ, thì đã hiểu.
Tứ Nha đúng là rất chăm chỉ, thu dọn bên ngoài xong lại vào thu dọn phòng chứa củi, nếu không phải Triệu Lan Hương tỏ vẻ cô sẽ nấu cơm, chỉ sợ Tứ Nha đã “Thi triển tay nghề” từ lâu rồi.
Cô mặt dày đuổi người ra ngoài.
Đêm nay Đường Thanh sẽ tới nhà họ Hạ ăn cơm, Triệu Lan Hương chiếm phòng chứa củi, bình tĩnh nấu một bữa cơm với thịt kho.
Thịt kho dùng thịt ba chỉ, thịt mỡ trong suốt được hầm đến mức mềm mại, gia vị đặc chế thơm nồng mê người, bỏ ra khỏi nồi, mùi hương hòa tan vào từng thớ thịt kia tràn ra ngoài, khiến người ta không nhịn nổi nước miếng chảy ròng ròng.
Sau khi nấu xong, cô để Đường Thanh ăn trong phòng chứa củi, lần này Đường Thanh nói rất nhiều, anh ta còn lấy cuốn sổ nhỏ ra khiêm tốn thỉnh giáo Triệu Lan Hương cách làm thịt kho như thế nào.
“Cho người ta cá không bằng dạy người ta bắt cá, nếu tôi học được, sau này đâu phải thường xuyên đến làm phiền cô nữa?” Đường Thanh trêu ghẹo.
Anh ta dừng một chút rồi nói thêm: “Lần trước cô dạy tôi cách nấu mì, khi về tôi đã làm thử vài lần, vẫn không thể nào làm ra được hương vị như cô làm, nhưng so với trước kia coi như đã tiến bộ rất nhiều rồi. Tốt xấu gì cũng có thể tự mình chăm lo ăn uống cho bản thân.”
Triệu Lan Hương nể tình chiếc xe đạp kia, hôm nay cô dùng thịt heo mới mua về, cầm tay chỉ dạy anh ta cách nấu món thịt kho, sau khi nấu xong, cô đặt bát thịt kho trước mặt Đường Thanh nói:
“Ướp một ngày, ngày mai lấy ra hầm lên là ăn được.”
Đường Thanh cảm ơn cô, lập tức chiếm làm của riêng không hề khách khí chút nào.
Sau khi ăn no, Triệu Lan Hương còn tặng anh ta vài miếng xoài cuốn bơ để làm đồ ăn tráng miệng.
Đường Thanh thật sự rất vui mừng, anh ta ăn hết sạch ngay tại chỗ, khóe miệng còn liếm vụn bánh giòn tan sót lại, sau đó cười khổ nói: “Cô giỏi thật đấy, chồng cô sau này chắc chắn rất hạnh phúc.”
Triệu Lan Hương hào phóng nhận lời khen của anh ta: “Cảm ơn.”
Sau khi Đường Thanh ra ngoài, trông thấy cô gái lạ mặt đang phơi quần áo, anh ta cười hỏi: “Đây là bà con thân thích nhà họ Hạ sao? Trước đây tôi chưa từng gặp qua.”
Ánh mắt Triệu Lan Hương lạnh lùng nói: “Chắc thế.”
Cô tỏ ra không quan tâm: “Đi thôi, tôi tiễn anh ra ngoài.”
Sau đó cô đưa Đường Thanh ra ngoài.
Hôm nay Đường Thanh mặc một bộ quần áo rất cơ bản, sơ mi trắng và quần dài tối màu, nhìn qua rất lịch sự tao nhã. Trong lòng Triệu Lan Hương cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Bởi vì cô biết bản thân Đường Thanh là người thích sạch sẽ và để ý đến vẻ bề ngoài.
Nhưng trong mắt Hạ Tùng Bách lại giống như một cái gai nhọn vậy, cô đứng chung với nam thanh niên trí thức kia nhìn giống như một đôi bích nhân vậy, bọn họ có thể ở bên nhau tâm tình lý tưởng nhân sinh, trò chuyện hợp nhau.
Quay đầu nhìn lại bản thân, trên người vẫn còn xám xịt giãy giụa trong củi gạo mắm muối.
Tứ Nha cúi đầu thẹn thùng cười.
Cô ta thấy Hạ Tùng Bách đứng sững sờ một lúc lâu vẫn không nói gì, thì nóng nảy kéo tay áo anh.
“Anh nói một lời chắc chắn xem nào, rốt cuộc có nhìn trúng hay không.”
Hạ Tùng Bách xin lỗi nói: “Không.”
Chị Hạ bước đến đánh cho em trai mình một trận, trách anh không biết “Nắm chắc cơ hội”.
Vợ tốt còn không cần lễ hỏi kiểu này, đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, anh còn không biết quý trọng.
Chị Hạ vừa vội lại vừa tức vì anh không biết cố gắng.
Chị ấy cầm chiếc tram hoa do mẹ mình để lại, đưa cho Tứ Nha. Tứ Nha cười đẩy lại, không nhận.
…
Sau khi tiễn người đi, Triệu Lan Hương cười như không cười liếc mắt nhìn Hạ Tùng Bách một cái, rồi đi qua người anh về phòng.
Hạ Tùng Bách biết chắc chắn bạn gái mình lại giận rồi, anh nhanh tay nhanh mắt giữ cô lại, nói: “Chuyện này không cần em phải ra mặt.”
“Tôi có thể giải quyết.”
Dừng một chút, anh lại áy náy nói: “Sau này khả năng phải nhờ chị cả đến làm việc giúp em, tôi không có cách nào giúp em rồi.”
Việc Hạ Tùng Bách nói tới chính là việcđào mương máng.
Triệu Lan Hương đang ghen tuông, ánh mắt lạnh lùng.
Cô lườm Hạ Tùng Bách một cái: “Anh cứ làm tốt việc của mình đã không tồi rồi, tối không được ngủ phải làm việc nặng, em còn dám bảo anh giúp sao?”
Hạ Tùng Bách nhéo tay cô, không nói gì.
Tối hôm đó, Tứ Nha ăn xong cơm, thì theo cha mình về nhà.
Chị Hạ kéo tay cô ta tỏ vẻ: “Sau này thường xuyên tới chơi nhé”.
Tứ Nha lắc đầu, sau đó do dự lại gật đầu.
Hạ Tùng Bách dùng sa sầm mặt xuống nhìn chằm chằm chị cả nhà mình, ở dưới bàn chị Hạ đang dùng sức véo em trai một cái.
Cơm nước xong xuôi Hạ Tùng Bách tiễn chú Đức ra khỏi phòng, anh nghiêm túc nói: “Tôi coi Tứ Nha như em gái mình.”
Một câu này, chú Đức lập tức hiểu rõ.
Ông ta thầm than một tiếng, liên tục lắc đầu, cực kỳ thất vọng.
Ngày hôm sau, Hạ Tùng Bách mổ heo xong rồi thì vội vàng ngủ một giấc, khi mặt trời lên cao anh mới lên núi đào mương máng.
Rất nhanh anh đã làm xong phần việc của mình, nhân lúc nghỉ ngơi còn tranh thủ ngủ nướng, làm xong việc rồi, ngủ cũng no rồi mới quay về nhà.
Chị Hạ đi theo em trai mình về nhà, chị cầm chăn bông hoàn toàn mới và một phích nước do mình tích cóp mang đến phòng em trai, định bảo em trai cầm mấy thứ này đi tặng cho Tứ Nha.
Hạ Tùng Bách lau mồ hôi, đi đến phòng tắm, xách một cái thùng đến cạnh giếng bắt đầu giặt quần áo.
Trong đống quần áo bằng vải dệt thủ công thô ráp của đàn ông có lẫn vài món quần áo màu sắc rực rỡ của phụ nữ, anh cúi đầu cẩn thận giặt đồ, khi giặt đến đồ lót sắc mặt anh cũng không thay đổi.
Chị Hạ bỏ đồ vào phòng xong thì nhìn thoáng qua khe cửa, ngay lập tức sắc mặt tái nhợt, đầu óc giống như bị một tia sét đánh qua vậy.
Chị vội vàng chạy tới, khiếp sợ kêu ê ê a a. Chị vội vàng cướp lấy chậu quần áo ngồi xổm xuống tự mình giặt giống như phát điên vậy.
Hạ Tùng Bách không dao động, tiếp tục cúi đầu giặt, anh vò mạnh bồ kết tạo bọt, nội y màu da gần như bị anh vò đến mức biến hình.
Anh thản nhiên nói: “Đúng như những gì chị nhìn thấy.”
“Nhưng, cô ấy không biết.”
Đôi mắt anh tối lại, nghiêm túc nói từng câu từng chữ:
“Bởi vì em trộm thích cô ấy, chị biết đó là cảm giác gì không? Em không có cách nào yêu cô ấy, em không xứng với cô ấy, nhưng mà em có thể không cần người phụ nữ khác.”