Khi Triệu Lan Hương hứng thú bừng bừng chạy về nhà họ Hạ, đã sắp đến giờ cơm trưa. Nhưng mà Hạ Tùng Bách lại không ở trong phòng, ổ chăn trống rỗng. Triệu Lan Hương cảm thấy lá thư trong ngực mình nóng hầm hập, cứ như dung nham vậy.
Cô hận không thể chạy ngay đến chuồng bò, tranh thủ kéo Cố Hoài Cẩn qua bên này. Nhưng sau đó cô vẫn kiềm chế được, bỏ thư ra, ngồi trong phòng nhẫn nại chờ Hạ Tùng Bách về.
Cô hiểu rất rõ bản thân lấy lòng Cố Hoài Cẩn không có ý nghĩa bằng để Hạ Tùng Bách “Lấy lòng” ông ta.
Hạ Tùng Bách giao tiếp với ông ta không có động cơ, cho nên hành vi ngay thẳng, không kiêu ngạo không siểm nịnh. Còn cô mang theo động cơ, cho dù có che giấu đến cỡ nào, trong hành vi thường ngày đều khó trách khỏi có chỗ sơ hở.
Đặc biệt là đối với người có kinh nghiệm phong phú như Cố Hoài Cẩn, người đến tuổi trung niên đột nhiên lại gặp phải đả kích, lại càng là mẫn cảm hơn. Ông ta không phải là người mà một cô gái chưa hiểu sự đời như Triệu Lan Hương có thể lừa gạt được.
Từ trước đến giờ Triệu Lan Hương đối đãi với Cố Hoài Cẩn giống như người qua đường bèo nước gặp nhau, sau đó cô vẫn luôn duy trì thái độ như vậy, cho dù muốn thay đổi cũng không thể thay đổi quá nhanh được.
Triệu Lan Hương đợi một lúc lâu vẫn không thấy Hạ Tùng Bách quay về, thấy mặt trời đã lên cao dần, cô bắt đầu nổi lửa nấu vài món đơn giản.
Hôm nay anh xách một mảnh xương sườn về, Triệu Lan Hương dùng đậu nành nấu một nồi cơm sườm, gạo và xương sườn đều dùng lồng sắt để hấp chín, bên dưới được lót bằng lá sen Triệu Lan Hương hái mùa hè cố ý phơi khô, dưới lên một muỗng chao tương thơm nồng, từng làn hơi nước tỏa ra mang theo hương sen thơm ngát.
Cô cố ý nấu nhiều cơm hơn so với ngày thường một chút, vì có ý đồ riêng. Khi nấu cơm cô còn mở cửa sổ ra một chút đề mùi hương tỏa ra ngoài. Sau khi nấu cơm xong cô nhanh nhẹn xếp lên bàn, đang muốn gào to gọi mọi người về ăn cơm.
Không ngờ vừa quay đầu lại, thiếu chút nữa cô đã đâm phải lồng ngực cứng rắn của bạn trai mình.
Hạ Tùng Bách lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển một hơi.
“Sớm vậy đã ăn trưa rồi à?”
Triệu Lan Hương nhẹ nhàng thở ra: “Có đói không?”
“Ăn cơm đi, hôm nay em nấu cơm sườn, ăn rất ngon đó.”
Từ đằng xa Hạ Tùng Bách đã có thể ngửi được hương vị thịt nồng đậm kia, đậu nành ủ suốt một tháng lên men tạo thành chao, sau khi chưng chín lên mùi hương có thể bay rất xa, có thể nói khiến nước dãi người ta chảy dài ba thước cũng không quá.
Hạ Tùng Bách vừa đi kiếm ít củi về, bụng đã đói khát khó nhịn nổi.
Khi bạn gái anh vừa mang cơm ra, anh đã ăn liền ba chén lớn. Chao đặc sệt được chưng nát hòa quện với cơm, đậu tương thơm giòn, dùng để ăn với cơm đặc biệt ngon miệng, cơm hôm nay còn ngon bất ngờ so với ngày thường.
Đối với Hạ Tùng Bách mà nói, được cơm trắng đã coi như một bữa cực kỳ xa xỉ rồi, cơm trắng vừa mềm lại vừa thơm, nhưng hôm nay còn thơm hơn thế nữa, như thấm sâu vào cốt tủy, khiến người ta ăn thế nào cũng thấy không đủ.
Anh há to mồm nhai cơm, lủng bủng nói: “Ngon quá, cơm rất thơm.”
Dùng lá sen để hấp cơm đương nhiên là thơm rồi, Triệu Lan Hương liếc mắt nhìn anh một cái.
“Đừng ăn quá nhiều, cẩn thận bội thực đó.”
Cô nhìn chậu cơm mình cố ý nấu nhiều một chút đang vơi đi bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được thì có chút sốt ruột. Hạ Tùng Bách ăn như động không đáy vậy, thấy ăn đã ăn ba bát rồi vẫn muốn ăn thêm, Triệu Lan Hương vội vàng ngăn lại.
“Ăn nhiều thịt một chút, chỉ ăn cơm như vậy sao được.”
Hạ Tùng Bách hàm hồ nói: “Ăn nhiều cơm mới no bụng, ăn thịt nhiều quá không tốt.”
Nói xong anh còn cẩn thận gắp thịt trong bát mình ra bỏ vào trong bát Triệu Lan Hương, rồi thấp giọng nói:
“Đồ ngốc.”
“Anh ăn hết rồi thì em ăn gì.”
Triệu Lan Hương nghe thấy thế, thì lấy một chiếc bình gốm, gắp một miếng thịt muối ra hấp lên.
Làm xong tất cả cô mới gắp xương sườn cho Hạ Tùng Bách: “Bây giờ anh là sức lao động lớn nhất trong nhà, tiêu hao nhiều sức, ăn nhiều một chút thân thể mới chịu đựng được.”
Được bạn gái quan tâm, Hạ Tùng Bách cảm thấy rất hạnh phúc giống như được ăn sơn hào hải vị vậy, ăn gì cũng ngon.
Triệu Lan Hương nhắc tới chuyện Thiết Trụ.
“Thiết Trụ đưa cho em mấy phong thư, bảo em chuyển cho anh.”
Cô đặt thư lên trên bàn, Hạ Tùng Bách không thèm xem một cái, đã cất chúng vào trong ngực.
Triệu Lan Hương nói: “Nghe nói ông ta là phần tử trí thức rất có văn hóa, vừa rồi khi em nấu cơm, nhìn thấy ông ta…… Rất đáng thương.” Cô tạm dừng một lát.
Hạ Tùng Bách kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Ông ta tới xin em đồ ăn à?”
Trên mặt anh chứa đầy bất đắc dĩ.
Triệu Lan Hương nói: “Cũng không phải thế.”
“Ông ta chỉ nhìn thôi, không nói lời nào.”
Hạ Tùng Bách cũng từng nhìn thấy rất nhiều lần Cố Hoài Cẩn ngó đầu nhìn về phía phòng chứa củi rồi.
Mặc dù cửa sổ phòng chứa củi đóng chặt, nhưng vẫn không trốn thoát được cái mũi nhạy cảm của ông ta, nhưng mà ông ta rất có khí phách, chỉ ngửi thôi chưa bao giờ xin ăn.
Sau khi cơm nước xong, Hạ Tùng Bách bưng bát cơm được dưới nửa muỗng chao tương, yên lặng không hé răng đi đến chuồng bò.
Triệu Lan Hương lén lút đi theo.
Cô trông thấy anh lấy mấy lá thư trong ngực ra đặt trên mặt đất, đặt bát cơm lên trên, làm xong việc này, anh không nói một lời lập tức quay về.
Trong lòng Triệu Lan Hương không nhịn được khẽ thở dài vì Hạ Tùng Bách.
Đúng là một kẻ ngốc nghếch!
Hạ Tùng Bách quay đầu đi về, anh xoa đầu bạn gái mình: “Đi thôi, có gì hay mà xem?”
Triệu Lan Hương nghiêm túc nói: “Anh về nhà rửa sạch bát đũa giúp em.”
“Em ở chỗ này quan sát, xem có bị ai phát hiện ra không.”
Tuy rằng Hạ Tùng Bách là phần tử xấu, nhưng là phần tử xấu có thể cải tạo được, còn Cố công là phần tử xấu tham ô càng hỏng bét hơn, phải ở trong chuồng bò để kiểm điểm bản thân. Nếu để người khác nhìn thấy anh kết giao với Cố Công, sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Hạ Tùng Bách gật đầu: “Được.”
Bạn gái anh làm việc từ trước đến nay luôn cẩn thận như thế.
Hạ Tùng Bách dừng một chút nói tiếp: “Chuồng bò vừa bẩn vừa thối, không ai muốn tới cả, xem chút rồi về đi, em vẫn chưa ăn xong cơm đâu.”
Triệu Lan Hương ậm ừ, đuổi anh về rửa bát.
Cô xoay đầu đứng ở nhà kề nhìn về phía chuồng bò,người đàn ông kia buông bát nước xuống cầm đôi đũa sạch sẽ lên, vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, tiếng loạt xoạt truyền đến từ trong đống cỏ khô, người đàn ông nghèo túng nhếch nhác kia ngồi dậy, cầm bát cơm lên, nhặt từng phong thư.
Ông ta thong thả dùng đũa trộn đều cơm, cơm vẫn chưa vào trong miệng, nước mắt đã chảy xuống, ông ta vừa ăn vừa đọc thư, hết khóc rồi lại cười.
Triệu Lan Hương đứng dưới mái hiên, đến khi chân tê mỏi mới yên lặng quay về
Chỉ để lại một tiếng thở dài nhẹ nhàng của cô bay theo cơn gió.
……
Buổi chiều, cô xách một túi xoài cuốn đến nhà bí thư chi bộ. Không nhờ mẹ ruột Lý Thúy Hoa của đại đội trưởng cũng đang ở nơi này, bà ta cười tủm tỉm tiếp đãi Triệu Lan Hương, rồi cầm kính viễn thị hỏi cô: “Cô gái, cô nhìn giúp yêm xem trên này viết gì?”
Triệu Lan Hương cầm lên xem, trên trang giấy đỏ viết hai hàng chữ, cô chọn từ quan trọng nói cho bà ta:
“Nam kim nữ thủy chí cao cường, phu thê tương hợp thọ mệnh trường.”
Lý Thúy Hoa nghe xong càng vui vẻ hơn, bà ta lặp lại lời này vài lần, hỏi xong Triệu Lan Hương lại cầm tờ giấy kéo Chu Gia Trân hỏi, lúc này Triệu Lan Hương mới biết, hóa ra mẹ ruột của đội trưởng không phải hỏi mà là khoe.
Chu Gia Trân bất đắc dĩ nhìn Triệu Lan Hương, đọc lại câu đó một lần: “Nam kim nữ thủy chí cao cường, phu thê tương hợp thọ mệnh trường.”
Lúc này Lý Thúy Hoa mới buông tha cho Chu Gia Trân.
Triệu Lan Hương đi đến phòng Chu Gia Trân, Lý Thúy Hoa lấy hai chiếc bánh rán cho hai người ăn, cười toe toét nói: “Ăn đi ăn đi, ăn để dính chút không khí vui mừng.”
Bánh rán thời này là thứ khó có được, những thứ tốn dầu đều rất hiếm có.
Chu Gia Trân thích ý bắt đầu nhấm nháp.
Vừa ăn cô vừa nói: “Đại đội trưởng sắp cưới vợ.”
“Kết hôn với con gái thứ hai của bí thư chi bộ Lý.”
Triệu Lan Hương mím môi, nhớ tới dáng vẻ của con gái thứ hai nhà bí thư chi bộ, vẻ ngoài bình thường, con người cần mẫn, làm việc đặc biệt tích cực, nhưng mà đầu óc không tinh ranh lắm, thích tám chuyện với phụ nữ cùng tuổi trong thôn, là người không biết giữ mồm giữ miệng.”
“Khá tốt, để lâu nữa lại chậm trễ người ta.”
Trong giọng Triệu Lan Hương lộ ra một tia tiếc hận.
Tuy rằng Lý Đại Lực làm đội trưởng đội sản xuất, nhưng điều kiện kinh tế gia đình rất kém, còn nợ một đống, mãi cho đến năm trước mới trả hết nợ từ thời nạn đói, khiến anh ta đến tuổi này mới tìm được vợ.
Chu Gia Trân giống như con giun trong bụng Triệu Lan Hương, nhưng lại xuyên tạc ý cô muốn nói.
“Cô nghĩ linh tinh gì thế, năm nay đội trưởng Lý mới hai mươi tư tuổi, lập gia đình ở tuổi này cũng bình thường thôi mà.”
Triệu Lan Hương không nói gì, cô lấy mấy miếng xoài cuốn mình mang tới ra đưa cho Chu Gia Trân.
Chu Gia Trân vui mừng nhận lấy, nhìn miếng bánh xinh đẹp như vậy cô không nỡ ăn. Sau khi nhẹ nhàng cắn một miếng, hương vị ngọt ngào tràn đầy trong miệng.
Cô ấy nói: “Ăn ngon lắm, cô tới thật đúng lúc. Tôi đã nghĩ ra nên tặng cô thứ gì rồi.”
Chu Gia Trân nói xong, thì lấy một một thứ từ trong tủ của mình ra, thứ này đã được dùng giấy gói cẩn thận.
Thật ra nhìn bề ngoài, có gói lại hay không cũng không khác nhau nhiều lắm.
Chu Gia Trân nói: “Nhớ phải phát huy tác dụng của nó đấy nhé, đừng để nó rơi xuống bùn.”
Triệu Lan Hương nhận được lời đồng ý của Chu Gia Trân, mới mở giấy gói ra. Một quyển notebook bìa da đập vào mắt cô, chế tác rất đẹp, dùng tài liệu tốt tạo nên, một quyển sổ rất dày có thể sử dụng rất nhiều năm.
“Tôi rất thích, khiến cô tốn kém rồi.”
Cô mở sổ ra, bảo Chu Gia Trân viết một cho cô.
Chu Gia Trân dùng bút chì viết một câu: “Thép được rèn luyện trong lửa cực nóng và nước cực lạnh, cho nên mới có thể cứng rắn không sợ gì cả.”
Triệu Lan Hương nhìn thấy câu này thì bật cười, Chu Gia Trân thật sự chìm đắm trong sắt thép rồi. Cô nhìn bốn phía xung quanh hỏi:
“Tưởng Mỹ Lệ không có nhà à?”
Chu Gia Trân nói: “Chắc là cô ấy lên huyện mua thêm thịt thêm lương thực rồi, sẽ về nhanh thôi.”
Triệu Lan Hương ngồi trên giường Chu Gia Trân, hàn huyên với cô ấy một lúc. Chu Gia Trân lấy quyển sách dưới gối đầu đưa cho Triệu Lan Hương.
Lúc này bìa sách đã hơi nhăn nheo, không biết trong lúc rảnh rỗi đã bị Chu Gia Trân giở ra xem bao nhiêu lần.
Tấm lòng của mình được người khác trân trọng gìn giữ khiến Triệu Lan Hương cảm thấy rất ấm lòng.
Cô rút một tờ giấy ra, nhanh chóng viết một dòng chữ đưa cho Chu Gia Trân.
“Đưa cái này cho Tưởng Mỹ Lệ giúp tôi.”
Chu Gia Trân gật đầu.
Mãi đến chạng vạng Tưởng Lệ mới về, cô ta nhìn tờ giấy Triệu Lan Hương để lại, cầm xoài cuốn ra ăn, sau khi ăn no rồi mới bắt tay vào công việc.
Cô ta lấy một tờ giấy viết thư ra viết: “Gửi anh trai: Khi đọc thư này mong anh mạnh khỏe, trộm nói cho anh biết, thật ra hộp xoài cuốn kia là do Triệu Lan Hương nhờ em gửi cho anh, còn dặn anh ở trong quân đội yên tâm công tác, cố gắng phấn đấu, sớm ngày tấn chức. Tái bút: Cuối tháng sắp hết tiền tiêu.”
Vở kịch nhỏ:
Bách Ca: Ở trong quân đội yên tâm công tác? Cố gắng phấn đấu? Sớm ngày tấn chức?
Hương Hương: Châm chọc anh ta thôi, để anh ta khỏi nhớ thương em.
Bách Ca: Hộp xoài cuốn kia thật ra là do em nhờ Tưởng Mỹ Lệ gửi cho anh ta?
Hương Hương: (Ho khan) Chiến lược tê liệt kẻ địch.
Bách ca: Không cần phải nói nữa, quay về quỳ… Quỳ trong lòng anh.
Hương hương: "..."