Chạng vạng, Thiết Trụ cưỡi Đại Kim Lộc của anh ta tới.
Trên xe anh ta còn chở một gói hàng được bọc cẩn thận, anh ta gọi Hạ Tùng Bách ra, đưa gói hàng cho anh.
“Đây là…… Hàng của vị Cố công ở chuồng bò kia. Nhà ông ta còn gửi cho ông ta chút tiền, em đưa hết cho anh nhé.” Nói xong anh ta gãi gãi đầu:
“Hình như bây giờ không tiện đưa cho ông ta.”
Lương Thiết Trụ biết Cố Hoài Cẩn, cũng đồng tình vì cảnh ngộ ông ta gặp phải, anh ta biết nếu để tiền trên người Cố Hoài Cẩn, khả năng cuộc sống của ông ta lại gặp phải sóng gió.
“Còn đây là tiền và phiếu định mức chị dâu nhờ em bán bánh ngọt kiếm được.” Anh ta đưa một chồng tiền và phiếu cho Hạ Tùng Bách, tổng cộng có hai mươi lăm đồng và hai mươi lăm phiếu công nghiệp.
Vì sao lại bán được nhiều như vậy nhỉ?
Lương Thiết Trụ không phải loại người thành thật như Hạ Tùng Bách, anh ta biết món này ăn ngon, hấp dẫn rất nhiều người đến hỏi mua. Ai bỏ nhiều tiền thì bán cho người đó, kết quả bán gần một đồng rưỡi một cân, nếu không phải còn muốn lấy phiếu công nghiệp, có khi hai đồng một cân cũng có người mua.
Hạ Tùng Bách lấy một đồng tiền trong túi ra đưa cho Thiết Trụ.
Thiết Trụ ngượng ngùng xấu hổ nói: “Hì Hì, anh Bách, em thật sự không lấy tiền thật mà.”
“Chị dâu đã nói với em, sẽ lấy cho em ít xoài cuốn mang về ăn.”
“Món này ngon không thể chê vào đâu được, vợ của yêm thích ăn xoài nhất.”
Hạ Tùng Bách đưa một điếu thuốc cho anh ta, nhướng mày hỏi: “Vợ cậu?”
Lương Thiết Trụ nói: “Mẹ yêm hỏi cho yêm được một đám, sang năm sẽ mở tiệc, không phải vợ thì là gì?”
Nụ cười tươi tắn xán lạn ấy khiến người có bạn gái như Hạ Tùng Bách cũng thấy chướng mắt.
Yên lặng một lúc lâu, anh mới nói: “Vậy thì phải làm công tác tư tưởng cho người ta cẩn thận, không làm được thì ngoan ngoãn về nhà làm ruộng.”
Lương Thiết Trụ vừa vui vẻ lại vừa khát khao nói: “Tiền không đủ thì có thể tích cóp sau, tích cóp đủ tiền nuôi con rồi, yêm sẽ về nhà trồng trọt.”
Giọng điệu chắc chắn giống như anh ta đã có con vậy.
Hạ Tùng Bách không nói một lời đi đến phòng chứa củi, dùng giấy dầu gói một túi xoài cuốn cho Thiết Trụ mang về, một bao xoài cuốn rất lớn chắc phải nặng khoảng hai cân.
Lương Thiết Trụ xách túi xoài cuốn nặng tay này, không nhịn được đỏ mặt xấu hổ. Món ăn quý như vậy, anh ta lấy cũng có chút ngượng ngùng.
Hạ Tùng Bách vỗ vai anh ta: “Đi đường cẩn thận một chút.”
Thiết Trụ buộc chặt túi xoài cuốn, vẫy tay chào, trèo lên xe, rất nhanh đã biến mất.
Hạ Tùng Bách cầm túi đồ và tiền của Cố công mang đến chuồng bò cho ông ta.
Cố công đang dùng cái ky hót cứt trâu, đem ủ để làm phân bón lót. Thu hoạch vụ thu xong rồi, rất nhanh sẽ đến vụ gieo trồng mới. Mỗi ngày Cố công đều dọn phân heo, phân trâu. Ông ta gánh nhiều đến mức bả vai rách da chảy máu. Trời nóng mồ hội ngấm vào miệng vết thương khiến nó sưng vù loét ra, đau đớn khiến ông ta rên rỉ.
“Đồ của ông này.” Hạ Tùng Bách nói ngắn gọn một câu, rồi đặt tiền xuống dùng túi đồ kia đè lên, sau đó quay đầu đi luôn.
“Cậu Hạ, cậu Hạ! Này…”
Cố Hoài Cẩn gân cổ gọi một tiếng.
Huyệt Thái Dương của Hạ Tùng Bách nhảy lên thình thịch, mặt anh đen lại nói: “Đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, đừng để người khác biết, ông lớn tiếng như vậy làm gì hả?”
Nếu không phải nể tình ông ta là phần tử trí thức, anh thèm vào để ý đến ông ta!
Cố Hoài Cẩn nhặt túi đồ trên mặt đất lên, túi đồ nặng trĩu khoảng mười cân. Còn tiền ông ta đưa cho Hạ Tùng Bách.
“Số tiền này cậu cầm đi, coi như tiền công cậu làm việc giúp tôi.” Ông ta ôm túi đồ đến đống cỏ khô, dùng dao cắt thùng giấy ra.
Bên trong vậy mà lại bọc một chiếc chăn bông rất dày, mùa đông ở phương nam không thể so với phương bắc, thời tiết vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, gió mùa thổi đến khiến người ta run lẩy bẩy.
Bọc hàng này được gửi tới từ mấy tháng trước rồi, bây giờ trời đã sang thu thời tiết nắng gắt, không dùng được nữa. Hốc mắt Cố Hoài Cẩn đột nhiên có chút cay cay.
Hạ Tùng Bách nói: “Tôi không giúp ông bao nhiêu cả.”
“Chút việc ấy không đáng giá nhiều tiền như vậy, tự ông giấu cho kỹ đi.”
Nỗi nhớ nhà vừa dâng lên trong lòng Cố Hoài Cẩn, thoáng chốc đã tiêu tán hết.
Ông ta lẩm bẩm nói: “Bát cơm sáng nay cậu cho tôi, còn thừa chút nào không?”
“Nếu như còn thừa, tôi bỏ tiền ra mua của cậu một chút, mỗi ngày cho tôi ăn cơm thừa là được, tôi muốn ăn.”
Hôm nay bát cơm Cố Hoài Cẩn ăn được trộn một muỗng chao tương, không có một miếng thịt nào, nhưng hương vị thịt thơm ngào ngạt, nhìn qua giống y hệt cơm thừa.
Hạ Tùng Bách nghe thấy hai từ “Cơm thừa”, thì nghiêm túc sửa lại cho đúng: “Không phải ăn thừa, sạch sẽ đấy, cố ý để lại cho ông.”
Cố Hoài Cẩn nhét tiền vào trong túi Hạ Tùng Bách: “Được rồi, không cần mỗi ngày đều như vậy. Nếu buổi trưa cậu có rảnh rỗi thì cho tôi một bát cơm, số tiền này chính là của cậu.”
Hạ Tùng Bách không đồng ý, nếu để bạn gái anh biết nói không chừng cô lại mắng anh không biết cẩn thận. Anh đã khiến cô lo lắng đủ rồi, trưa nay đưa một bát cơm thôi cô cũng không yên tâm phải đứng dưới mái hiên theo dõi.
Ngày nào cũng đưa, sao có thể?
“Không được, tôi đi làm đây.”
Sau đó Cố Hoài Cẩn trông thấy người thanh niên ấy chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, ngay cả lời nói cũng không muốn tiếp tục dây dưa với ông ta nữa.
Người đi xa rồi, ông ta mới thở dài lẩm bẩm:
“Chẳng trách thằng nhóc này lại nghèo như vậy, không biết thức thời, tôi đi tìm cô ấy vậy.”
Trước kia chỉ ngửi mùi hương thôi đã khiến ông ta ngủ không yên rồi, nay đã được nếm thử, ông ta càng canh cánh trong lòng. Một muỗng chao tương đã ăn ngon như vậy, Cố Hoài Cẩn không có cách nào tưởng tượng ra, nếu được ăn bữa cơm có thịt kia thì còn thơm ngon đến mức nào.
Cố Hoài Cẩn không vì ý nghĩ thèm ăn thịt của mình mà cảm thấy xấu hổ, trước kia ông ta không phải làm việc nặng, tùy tiện ăn rau củ đậu hũ gì cũng được. Bây giờ mỗi ngày hết cắt cỏ heo lại dọn phân, cày ruộng, bộ xương già này sớm muộn gì cũng mệt chết mất thôi.
Nhu cầu cấp bách của ông ta hiện giờ là bổ sung dinh dưỡng, tăng cường sức khỏe.
Rất nhanh, cơ hội ông ta chờ đợi đã đến.
Sáng sớm hôm sau, ông ta nghe thấy tiếng bước chân đến gần chuồng bò.
Triệu Lan Hương đã chiên xong số cá chạch Tam Nha bắt về, chiên ngoài ròn trong mềm sau đó bỏ vào trong nước sốt được cô điều chế làm thành món cá chạch tô. Cá chạch tô hương vị rất đậm đà, ăn với cơm hay cháo đều rất ngon. Món này giá cả rẻ hơn tương thịt rất nhiều, nhưng hương vị không hề kém tương thịt, hơn nữa được chế tạo bằng nước sốt bí mật của cô, khiến hương vị càng nồng đậm tinh thuần hơn, thật sự rất đưa cơm.
Món tương cá chạch tô này, cô định bán một đồng rưỡi một cân. Bởi vì cá chạch giá rẻ, gần như không mấy người ăn, phí tổn thấp đến mức dọa người. Nhưng tốt xấu gì cũng coi như món mặt, sau khi chiên lên rồi ủ thành tương ai biết nó là cá chạch?
Cố Hoài Cẩn đứng dậy khỏi đống rơm, dùng đôi mắt sáng láng nhìn chằm chằm vào Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương bị ông ta nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, cô dừng xe lại.
Lúc này Cố Hoài Cẩn mới mở miệng: “Cảm ơn bát cơm hôm qua của cô.”
Triệu Lan Hương quay mặt sang một bên, bình tĩnh nói: “Không liên quan đến tôi, do anh Hạ tự mình lấy cho ông.”
Cố Hoài Cẩn do dự một chút, rồi nói: “Tôi có thể cho cô tiền, đổi lấy một bữa cơm thừa của các cô được không?”
Nói xong ông ta móc ra mười tờ tiền giấy.
“Tôi cần bổ sung chút dinh dưỡng, nếu không sẽ không sống nổi.”
Triệu Lan Hương nghe thấy ông ta nghiêm túc “Bán thảm” như vậy, khóe miệng không nhịn được khẽ co rút.
“Không cần ngày nào cô cũng phải đưa cơm đâu, thi thoảng, cách hai ba ngày cô cho tôi ăn chút thịt là được, không có thịt thì chan nước tương như trưa hôm qua cũng tốt.”
Cố Hoài Cẩn chờ mãi không thấy thanh niên trí thức Triệu trả lời, ánh mắt cực kỳ mất mát.
Triệu Lan Hương chưa cho ông ta câu trả lời chắc chắn, cô nói: “Để tôi về hỏi anh Hạ xem anh ấy có đồng ý hay không, tôi không có cách nào tự quyết định. Được rồi, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Cố Hoài Cẩn cảm thấy nghẹn lời.
Chính vì thằng nhóc nghèo kia không chịu đồng ý, ông ta mới phải tìm đến cô mà.
Vở kịch nhỏ:
Cố Công: Coi tôi là chỗ dựa mà lăn lộn tôi như vậy, chẳng có ai như thế cả.
Hương Hương: Cuộc đời như một vở kịch, tất cả đều là… Đóng kịch :))