Cố Hoài Cẩn nhét tiền vào giỏ xe Triệu Lan Hương.
Ông ta thở dài nói: “Người nhà gửi cho tôi chút tiền, để tôi tự mình giữ chỉ sợ không giữ được bao lâu.”
“Cô đưa cho cậu Hạ giúp tôi, coi như một chút tâm ý của tôi để cảm tạ cậu ấy.”
Triệu Lan Hương đương nhiên không chịu lấy, cô đặt tiền lên đống rơm, chân dẫm bàn đạp rất nhanh đã biến mất.
Cô đi lên huyện đưa tương cá chạch cho Lý Trung, Lý Trung dùng muỗng nếm thử hương vị một chút.
Sau đó chép miệng nói: “Chà…Thơm, ngon! Không còn chút mùi tanh nào của cá chạch, hương vị rất tuyệt.”
Cá chạch chứa rất nhiều dinh dưỡng, có mỹ danh “Nhân sâm dưới nước”, trong niên đại còn không dùng thuốc trừ sâu này, phân bón đa số đều là phân chuồng, nó sinh trưởng vô cùng tốt ngoài đồng ruộng, vừa béo lại vừa có dinh dưỡng, cá chạch tự nhiên như vậy đương nhiên ăn rất ngon rồi.
Triệu Lan Hương nói: “Món này tôi muốn bán một đồng rưỡi một cân.”
Lý Trung trầm ngâm một lát rồi nói: “Hai đồng một cân, để tôi mua hết.”
Tổng cộng có mười cân, ông ta đưa cho Triệu Lan Hương hai mươi đồng.
Triệu Lan Hương lắc đầu, nói: “Không cần bán quá đắt, một cân tương cá chạch tôi còn muốn thêm một phiếu công nghiệp.”
Lý Trung sảng khoái đếm thêm mười tờ phiếu công nghiệp đưa cho cô.
Ông ta thẳng thắn nói: “Chỗ tương này tôi định bán ba đồng một cân, một cân nhiều như vậy, ăn nửa tháng cũng đủ, còn ngon nữa, rất đáng giá. Chỗ phiếu công nghiệp này cô cầm đi, coi như tôi giúp đỡ người trong nhà.”
“Sau này nếu còn hàng tốt như vậy, nhớ đưa cho tôi. Tự cô đem bán có khi còn không bằng bán cho tôi đâu, tôi có rất nhiều khách quen, không lo bán ế, tóm lại so với tự cô đi bán vừa vất vả vừa mệt nhọc có lợi hơn nhiều.”
Thiếu chút nữa Triệu Lan Hương đã bị mấy lời nói này của ông ta thuyết phục.
Nhưng mà cô lại mỉm cười, từ chối.
“Tôi định tự mình làm, nếu có thứ gì thích hợp tôi sẽ đến chiếu cố chuyện làm ăn của anh Lý.”
Nếu như không phải trước đó đã đồng ý với Lý Trung rồi, khả năngTriệu Lan Hương vẫn tiếp tục để Thiết Trụ mang đến chợ đen bán.
Cô đã bắt đầu sinh ra ý định hợp tác lâu dài với Thiết Trụ, để anh ta đưa lương thực đến cho cô, đồng thời cô sẽ ở nhà làm các món ăn vặt giao cho anh ta, để anh ta mang đến chợ đen bán lẻ. Cô không mất công, lại có thể khiến Thiết Trụ kiếm thêm chút tiền.
Thiết Trụ là người có tố chất tốt nhất để hợp tác, vừa trung thành vừa nhanh trí, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ nhưng không cứng nhắc. Để cô hợp tác với Lý Trung, sau này không biết ai mới là chủ nữa.
Khách hàng quen thuộc từ từ tích cóp là được, ban đầu kiếm ít tiền một chút cũng không sao, đợi thêm hai năm nữa khi thời cơ chín mùi, lúc ấy có thể thoải mái xông pha cũng chưa muộn.
Lý Trung nghe thấy thế, lập tức cảm thấy thịt đau, vì chuyện làm ăn có thể sẽ mất đi này của mình mà tiếc hận không thôi.
Ông ta lẩm bẩm: “được rồi, đợi đến lúc ‘ thích hợp ’ vậy.”
Ông ta bê hũ tương cá chạch nặng trĩu vào, sức nặng ấy giúp ông ta hòa tan chút tiếc nuối trong lòng.
Triệu Lan Hương cất mười lăm đồng tiền và mười tờ phiếu công nghiệp vào túi, mỉm cười nói: “Cơ hội thích hợp tới rồi đây.”
“Tôi muốn mua một chiếc máy may, anh Lý có đường mua không?”
Ở nơi hẻo lánh này máy may cũng là hàng hóa khó cầu, đến cửa hàng bách hoá mua sợ là phải chờ rất rất lâu nữa. Nhưng quần áo của Hạ Tùng Bách đã rách nát rất nhiều rồi, vì mỗi ngày mổ heo đều phải giặt cho sạch, nên quần áo càng nhanh rách hơn.
Anh không có mẹ để xử lý những chuyện quần áo ăn mặc này, chị Hạ cũng chỉ biết khâu khâu vá vá.
Triệu Lan Hương muốn may cho anh một bộ để anh mặc. Hơn nữa sinh nhật của em trai cô cũng sắp đến rồi, cô định may một bộ gửi về nhà cho Tiểu Hổ Tử.
Đợi đến khi trời trở lạnh, chưa nói đến chuyện phải mặc nhiều cho đủ ấm, ít nhất cũng phải có một bộ quần áo lành lặn. Không liên quan đến chuyện nóng hay lạnh, chỉ là anh cũng cần phải có một bộ quần áo để giữ thể diện.
Trước khi xuống nông thôn, Triệu Lan Hương có mang theo mấy mảnh vải, vẫn luôn để dưới đáy hòm, chậm chạp mãi chưa sử dụng.
Lý Trung nghe thấy thế, khóe mắt không nhịn được nheo lại: “Sao, còn định chiếu cố việc làm ăn cho tôi nữa cơ à?”
“Có thì có, nhưng mà một chiếc máy may phải mất một trăm rưỡi đến một trăm sáu mươi đồng, không hề rẻ.”
Triệu Lan Hương nói: “Nếu như có, anh Lý ca để lại cho em một chiếc, tuần sau em mang tiền đến.”
Lý Trung đồng ý thoải mái.
Máy may không bị quản nghiêm bằng xe đạp, chỉ cần có tiền có phiếu, bảo người ta viết cho lá thư giới thiệu, đến thành phố S một chuyến là có thể mua được. Giá cả cũng không cao như xe đạp, còn rất thực dụng.
Giá một trăm rưỡi đến một trăm sáu đúng là giá cả phải chăng, trong tay Triệu Lan Hương còn hơn một trăm đồng, cộng với hơn năm mươi đồng Hạ Tùng Bách đưa cô giữ hộ, miễn cưỡng có thể mua được một chiếc máy may.
Nhưng cô không định dùng hết số tiền áp đáy hòm của mình, tuần sau cô sẽ cố gắng hơn nữa làm thêm chút đồ ăn mang đi bán.
Sau khi chào tạm biệt Lý Trung, cô cẩn thận đạp xe về thôn Hà Tử.
……
Nhân dịp được nghỉ hai ngày không phải làm việc, Hạ Tùng Bách nhặt một đống củi xếp đầy dưới mái hiên, vừa lớn lại vừa chắc, đủ để đốt một tháng. Sau đó anh còn bỏ ra một ngày để chẻ củi nhỏ ra, rất dễ nhóm lửa.
Chị Hạ thấy em trai mình giặt sạch quần áo cả nhà xong, lại giặt riêng quần áo của thanh niên trí thức Triệu. Ý nghĩ muốn ngăn cản đã biến mất.
Chị dùng củi vừa chẻ xong nhóm lửa nấu một nồi cám heo ra cho heo ăn.
Mới đi đến chuồng bò, sắc mặt chị lập tức trắng bệch.
“A ê ê a a ——”
Chị vội vàng chạy đến ngăn cản, đó là đám thanh niên thích gây chuyện trong thôn, lúc này bọn họ đang tay đấm chân đá phần tử trí thức ở trong chuồng bò.
“Con câm, tránh ra!” Gã thanh niên kia không kiên nhẫn đẩy chị Hạ sang một bên.
“Loại phần tử hủ bại này vậy mà còn giấu tiền riêng! Mày giúp ông ta, có phải là đồng lõa của ông ta hay không?”
Chị Hạ hoảng sợ lắc đầu xua tay, nhìn lỗ mũi, miệng của phần tử trí thức chảy đầy máu, cả người cuộn tròn ôm lấy chân, trốn trong đống cỏ không dám phản kháng, cũng không khuất phục, yên lặng chịu đựng.
Nhìn thấy cảnh ấy chị Hạ cuống quít chạy về nhà tìm em trai.
Hạ Tùng Bách thấy chị cả ra dấu, vội vàng rửa sạch xà phòng trong tay, hai chân nhanh chóng chạy đến chuồng bò.
Anh không nói hai lời lập tức kéo mấy người thanh niên kia sang một bên, sa sầm mặt nói: “Nếu đánh tiếp sẽ chết người đấy.”
“Mở to mắt ra mà xem.”
Hạ Tùng Bách chỉ vào Cố Hoài Cẩn, hung ác nói:
“Ông ta là kẻ thù của chúng mày sao?”
Dù sao đám thanh niên kia cũng chỉ là một đám trẻ trâu, gặp phải tên du côn lưu manh trong truyền thuyết, còn bị anh túm chặt đau đớn, không ai dám tiếp tục nữa.
“Ông ta là kẻ phạm tội, là con đỉa hút máu nhân dân!”
“Đáng đánh!”
Hạ Tùng Bách lạnh lùng, không nói lời nào, ánh mắt sắc bén sa sầm xuống, hung ác như một con sói đói đang chờ thời cơ tấn công con mồi, nhìn có chút dọa người, khiến ba thanh niên phản nghịch kia có chút sợ hãi.
“Anh Hạ, ngay cả anh cũng thông đồng làm bậy với ông ta sao?”
Bầu không khí hết sức căng thẳng, gần như đình trệ.
Đám thanh niên dự đoán xem khả năng đánh thắng là bao nhiêu, còn Hạ Tùng Bách tức giận xong, thì bình tĩnh nghĩ xem nên giải quyết chuyện Cố công thế nào.
“Mọi người, ở đây… Làm cái gì thế?”
Đúng lúc ấy một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Triệu Lan Hương đẩy xe đạp vào trong chuồng bò, trông thấy chị Hạ bất lực lau nước mắt, còn trông thấy Hạ Tùng Bách đang kiềm chế ba thanh niên kia, hai bên đang cãi nhau túi bụi. Cô bình tĩnh nhìn xung quanh.
Mười tờ tiền dính máu đang rơi trên mặt đây. Cô đi đến nhặt từng tờ lên một, rồi móc tám mươi đồng trong túi ra đếm đếm.
“Hóa ra sáng nay tôi rơi tiền, lại rơi ở chỗ này …”
Cô lấy khăn tay ra, hồn nhiên không thèm để ý đến bầu không khí căng thẳng, lau sạch sẽ từng tờ một.
Hành động này của Triệu Lan Hương, khiến khí thế của đám thanh niên đang hùng hùng hổ hổ yếu đi một đoạn.
Cô chất vấn: “Mấy người vì tiền của tôi, làm liên lụy đến người vô tội này sao?”
“Anh Hạ, anh buông bọn họ ra.”
“Để tôi đi Cách Ủy Hội cử báo, cử báo ba người này coi rẻ mạng người, vu oan cho người tốt, hủy hoại thanh danh của Cách Ủy Hội, khai trừ tư cách đội viên của bọn họ.”
“Cô đang bao che cho phần tử hủ bại!”
Triệu Lan Hương thản nhiên nói: “Chẳng lẽ một trăm đồng này không phải tiền của tôi sao?”
“Tôi bao che cho ông ta làm gì, ông ta là phần tử xấu, tôi hận không thể phủi sạch liên quan với ông ta.”
“Nhưng lòng tôi biết giữ chừng mực, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì tôi cũng không dùng tư tưởng cá nhân để làm việc ngang ngược vô lý. Rốt cuộc các cậu
chướng mắt Cố Hoài Cẩn chỗ nào, ông ta ở chuồng bò, suốt nửa tháng qua vẫn an phận thủ thường, ngoan ngoãn cải tạo, chắn đường các cậu sao?”
Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm vào thanh niên cầm đầu, nhanh chóng nhìn ra một tia chột dạ lóe lên trong mắt cậu ta.
Cô bước một bước đến gần, nhìn chằm chằm vào bọn họ trầm giọng nói: “Trương Thuận Phát, Lý Lai Phúc, Phan Chí Cao.”
“Mấy vụ đánh nhau trước cũng là do các cậu gây ra nhỉ?”
“Tôi không tin có chuyện vô duyên vô cớ hận một người, cũng không tin các cậu có đủ kiên nhẫn bám chết Cố công không bỏ. Rốt cuộc các cậu bị…… Ai châm ngòi, nhận bao nhiêu chỗ tốt?”
Triệu Lan Hương chỉ bắt thóp hù dọa bọn họ một phen, “Hợp tình hợp lý” chỉ trích đối phương, cho dù không có, cô cũng phải moi ra bằng được.
Thực tế cô cũng có chút nghi ngờ, tiền vừa đến tay, đám người này đã tìm đến cửa, mũi thính như mũi chó vậy, quá trùng hợp.
Không ngờ mấy gã thanh niên này nghe thấy thế thì càng hoảng loạn hơn, càng chột dạ hơn.
Hạ Tùng Bách đá mỗi người một chân, giọng nói không nén nổi tức giận nói: “Cút, đừng làm tao nhìn thấy chúng mày nữa.”
Ba gã thanh niên kia xám xịt chạy mất.
Hạ Tùng Bách ngồi xổm trên mặt đất, lật thân hình gầy như que củi của Cố công lại, sờ nắn từ trên xuống dưới.
Cố công vẫn luôn yên lặng không nói gì lập tức kêu đau a a.
Hạ Tùng Bách hờ hững nói: “Còn kêu được, chứng tỏ không quá nghiêm trọng.”
“Tôi đưa ông đến trạm xá xem thử.”
Cố công vươn bàn tay chồng chất vết thương nhỏ của mình lên, giữ anh lại.
“Không cần, tôi…”
“Tôi muốn ở một mình, cảm ơn mọi người.”
“Tôi không sao cả.”
Cố công lau mặt một phen, ngước khuôn mặt sưng vù kia lên, rên rỉ nói: “Yên tâm, đầu óc tôi vẫn chưa hồ đồ, vẫn bảo vệ được chỗ quan trọng.”
Hạ Tùng Bách không tiếp tục kiên trì nữa.
Anh có chút hổ thẹn, hôm qua Thiết Trụ đã nói với anh, Cố Hoài Cẩn không thích hợp bảo quản số tiền này.
Anh từ chối không nhận tiền của Cố Hoài Cẩn, bởi vì anh tin Cố công vẫn có chút bản lĩnh, có thể giấu được chút tiền ấy.
Không ngờ…
Cố Hoài Cẩn lau mặt một phen, ông ta cũng không muốn lưu lạc đến nước này, ông ta đang định đào hố chôn số tiền ấy đi, nhưng bận đi hót mấy gánh cứt trâu, không ngờ đám người kia đã tới trước.
Chị Hạ yên lặng đến phòng chứa củi múc một bát cháo cá chạch, bưng ra cho Cố công ăn.
Chị rất thương vị giám sát công trình này, rõ ràng là phần tử trí thức cao cấp lại lưu lạc đến mức phải lao động cải tạo. Tuy rằng chị ấy và ông ta gần như chưa bao giờ giao tiếp với nhau, nhưng chị có thể nhận ra được, Cố công không vì chị là người câm điếc mà dùng ánh mắt khác thường đối đãi với chị. Có hai lần chị dậy muộn, khi đến chuồng bó đã thấy ông ta cắt xong cỏ cho bò ăn rồi.
Cố công nuốt nước miếng, cả người đau đớn không muốn ăn lắm, nhưng bát cháo này rất thanh đạm, bên trên được rắc vài cọng hành thái nhỏ, hương thơm nồng đậm khiến người ta không có cách nào từ chối.
Đột nhiên ông ta nhớ ra mình đã nộp “Tiền cơm” rồi, tuy rằng cái giá phải trả tương đối thảm, nhưng…… Chén cháo này, ông ta có thể thoải mái mà ăn.
Cố Hoài Cẩn do dự một lát, rồi nghe lời nhận lấy bát cháo, sau đó hé miệng bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Triệu Lan Hương thở dài nói: “Sau này cẩn thận một chút.”
“Ông bị người ta theo dõi.”
Cô nhìn chằm chằm vào Cố Hoài Cẩn, thấy ông ta ăn hết cháo, thì nhanh chóng lấy bát đem về.