Sau khi Triệu Lan Hương đi khỏi, Hạ Tùng Bách trầm giọng nói: “Ông biết là ai không?”
Lúc này Cố Hoài Cẩn không dám giấu giếm Hạ Tùng Bách nữa.
Ông ta do dự gật đầu: “Nếu như thật sự có người đang theo dõi tôi, trừ mấy người học sinh của tôi ra, còn ai vào đây nữa.”
“Cậu…… Cậu cất xe ở chỗ khác đi.”
“Cũng không biết…” Ông ta thở dài, ánh mắt tự trách vì giấu diếm.
Mỗi ngày Hạ Tùng Bách đều mang một miếng thịt heo về, trên người còn có mùi máu heo thoang thoảng, Cố Hoài Cẩn dựa vào trực giác cũng đoán ra được người thanh niên này đang làm gì.
Hạ Tùng Bách nói ngắn gọn: “Không thấy ai.”
Từ lần trước sau khi bị đối tượng đi theo, Hạ Tùng Bách càng trở nên cẩn thận hơn, nếu như buổi tối có ai theo dõi, không thể nào hắn không phát hiện ra được.
Cố Hoài Cẩn há miệng phun ra một ngụm máu, khóe mắt ông ta sưng vù, mi mắt xanh tím, khi nói chuyện còn kêu rên vì đau đớn. Nhưng vẫn cố giữ thể diện trước mặt Hạ Tùng Bách.
Ông ta xoa mặt, bình tĩnh nói: “Tôi đi ngủ đây.”
Sau đó ông ta nằm trên đống cỏ khô ngủ, không thèm để ý chút nào, nếu ông ta đã đuổi mà người ta vẫn không đi, thì Cố Hoài Cẩn không thèm đuổi nữa.
Hạ Tùng Bách về phòng lấy dầu xoa bóp mà bạn gái anh mua cho, đặt bên người Cố công, sau đó quay người đi luôn không nói một lời.
Đợi anh đi khỏi, người đàn ông trung niên đang giả vờ ngủ say trên đống cỏ khô mới cầm lọ dầu xoa bóp lên, nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, nước mắt rơi lã chã.
……
Ngày hôm sau, khi nấu cơm trưa Triệu Lan Hương lại nấu thêm phần của một người, cô bưng đồ ăn lên bàn, rồi bảo Hạ Tùng Bách mang phần của Cố công đến chuồng bò.
Lão già kia cũng rất bướng bỉnh, sốt nhẹ liên tục không lùi, vẫn không chịu đi khám. Sau khi làm xong việc thì nằm trên đống cỏ khô, chờ bữa cơm dinh dưỡng hàng ngày của mình.
Hạ Tùng Bách vừa bưng đồ ăn qua đó, Triệu Lan Hương cũng đi theo sau.
Cô đưa cốc sữa bò nóng hổi trong tay cho Cố công.
Cả quá trình đều im lặng, không ai nói nhiều một câu.
Đêm qua trời đổ cơn mưa tầm tã, mặt đất ướt đẫm tỏa ra hương vị trong lòng, Cố Hoài Cẩn ôm nhiều cỏ khô hơn đến để sưởi ấm.
Ông ta đổ đồ ăn ngon miệng vào cái bát vỡ của mình, cảm kích uống hết cốc sữa bò của cô gái nhỏ kia, cảm thấy trái tim đông cứng ngày hôm qua, lại tỏa ra sức sống.
Ông ta vừa xúc cơm ăn, vừa lấy quyển sách nhỏ của mình ra như thường lệ, ngón tay cái lật từng tờ một, lẩm bẩm thao thao bất tuyệt.
Lúc này hai người Hạ Tùng Bách và Triệu Lan Hương đã cùng nhau quay về nhà.
Cảnh đưa cơm lặng lẽ không hề giao tiếp này kéo dài vài ngày, mãi cho đến khi Hạ Tùng Bách vội vàng trồng cấy xong, bắt đầu quay lại đào mương máng trên núi.
Công việc của Triệu Lan Hương cũng nhẹ nhàng hơn, giữa trưa về nhà nấu cơm, sau khi nấu xong cô bỏ riêng một phần ra cho Cố Hoài Cẩn ăn.
Mấy ngày hôm nay thời tiết đẹp bất ngờ, sau vài trận mưa to, đất đai ngoài đồng ruộng đã chuyển thành màu đen, đều do công lao của người nông dân chịu khó chăm bón.
Cố Hoài Cẩn lấy quyển sách nhỏ ra, lẩm bẩm theo thường lệ: “…… Kỹ thuật xây dựng, tầng nham thạch, độ dốc, phân tích độ dày thổ địa, trắc địa, trắc địa tính chất thổ nhưỡng của công trình, tính ổn định của bờ ruộng …”
“Tầng nham thạch thổ tầng yếu, không nên thiết kế ruộng bậc thang, độ dốc lớn hơn mười lăm độ, gặp phải mùa mưa to nhiều dễ dàng bị xói mòn.”
Khi Cố Hoài Cẩn còn đang lầm bầm lầu bầu nói thầm như vậy, Triệu Lan Hương đã nhanh nhẹn đổ cơm vào trong cái bát vỡ cho ông ta.
“Núi Ngưu Giác, tính chất thổ nhưỡng, độ dày tầng nham thạch, xác định không nên khai khẩn; Hạc Sơn, thổ nhưỡng phì nhiêu, độ dày tầng nham thạch lớn hơn tiêu chuẩn, thích hợp khai khẩn; núi Loa Kế……”
Cố Hoài Cẩn nhỏ giọng giống như đang đọc diễn cảm bút ký của mình, không ngờ chỉ trong phút chốc mỹ vị ông ta mong chờ đã rơi đầy đất.
Triệu Lan Hương đột nhiên ngẩng đầu: “Ông vừa đọc cái gì?”
Cố công nhảy ra khỏi đống cỏ khô, hai tay vội vàng không ngừng cứu giúp bữa cơm trưa của mình. Ông ta tức giận nói: “Con nhóc này, sao lại không cẩn thận như vậy, đúng là lãng phí lương thực!”
“Cơm gạo trắng bóng, vậy mà cô lại đổ đầy đất…”
Ông ta còn chưa nói xong, đã nhìn thấy tròng mắt co rụt lại vì khiếp sợ của Triệu Lan Hương.
Giữa trời thu nóng bức, Triệu Lan Hương lại cảm thấy cả người lạnh lẽo giống như đang ở trong động băng, lạnh đến mức run rẩy.
Cố công không quan tâm vớt vát số cơm sạch sẽ trên mặt đất lên, cẩn thận loại bỏ từng hạt cát, bắt đầu ăn rất thơm ngon.
Triệu Lan Hương cầm tay áo Cố công, cố hết sức để giọng mình trấn tĩnh lại.
“Hôm nay là ngày cho nổ núi Ngưu Giác để dẫn nước, bọn họ định dùng thuốc nổ, dẫn nước từ hồ trên núi vào mương máng……”
Chiếc đũa đang gắp thịt của Cố công, bỗng nhiên cứng lại, một miếng thịt ba chỉ thơm ngon rơi xuống, đinh đầy đất cát.
“Cái gì, cái gì?”
……
Sáng hôm đó, Lý Đại Lực bị mẹ ruột lải nhải suốt bữa cơm sáng, bị đẩy đến nhà Lý Đức Hoành.
“Tốt xấu gì sau này cũng là vợ con, nên qua lại nhà người ta nhiều vào, giúp Lý Nhị làm việc, nói thêm vài lời tri kỷ, xây dựng tình cảm.”
Lý Đại Lực vô cùng bất đắc dĩ, nhưng ăn cơm xong vẫn đến nhà Lý Đức Hoành trước.
Bí thư chi bộ cộng sự với anh ta vài năm, bỗng nhiên trở thành cha vợ, chuyển biến này có chút bất ngờ với Lý Đại Lực.
Anh đứng cở cửa nhà người ta, đợi bạn gái mình ra ngoài, vác nông cụ, làm việc giúp cô ấy.
Đối với vợ sắp cưới luôn phải như vậy, ai cũng muốn có người thương mình.
Nhưng mà anh ta chờ mãi chờ mãi, mặt trời đã lên cao vẫn không thấy Lý Nhị ra ngoài.
Lý Đức Hoành đứng dưới gốc cây ở phía xa nhìn lại, kia chẳng phải con rể nhà ông ta sao, ông ta bước đến cười vỗ vai Lý Đại Lực, hiểu rõ nói:
“Đi làm việc đi, mọi người đều đang chờ cậu đó, hôm nay con Hai không đi làm.”
Nhà bí thư chi bộ.
Lý Nhị dậy rất sớm, mang theo bánh bột ngô để ăn trên đường. Tay vẫn chưa bỏ vào trong túi, đã bị chị dâu lườm.
“Không đi bắt đầu làm việc đi ăn cái gì mà ăn, cả ngày chỉ biết ăn. Hôm nay đến phiên cô ở trong nhà trông ông nội, nhân tiện giúp anh trai cô trông A Hoa luôn.”
Lý Nhị biết Lý Đại Lực đang đứng ở gốc táo bên ngoài chờ mình.
Cô ta không hé răng.
Chờ cả nhà chị dâu ra ngoài bắt đầu làm việc, Lý Nhị mới không tình nguyện cõng cháu gái chưa đến hai tuổi lên lưng đi ra ngoài.
Nhưng mà lúc này Lý Đại Lực không chờ được người đã đi làm từ lâu rồi, anh đã đi phân phát nông cụ, lên trên núi bắt đầu công việc.
Lý Nhị cõng người ra ngoài, thấy dưới gốc cây trống rỗng, cô ta tức giận nhéo mông A Hoa: “Khóc khóc khóc, khóc cái gì mà khóc.”
“Yêm đưa mày đi tìm cha mẹ ruột của mày.”
Đứa nhỏ chảy nước miếng, rơi trên mặt Lý Nhị.
Cô ta đi đến công trường gặp anh trai chị dâu mình, chị dâu Lý lập tức nhéo tai cô ta nói: “Bảo cô ở nhà trông ông nội, cô chạy lên núi làm gì?”
Lý Nhị chuyển đứa bé sang lưng chị dâu Lý, nói: “Túi tiền của yêm không dày bằng của chị, mất một công điểm yêm cũng đau lòng. Ông nội bảo tôi trưa về lau nước tiểu dọn phân cho ông cũng được.”
Cô ta vung cuốc lên, bắt đầu khai khẩn ruộng nước.
Thật ra đã đào mấy tháng, về cơ bản công việc đều làm xong cả rồi, chỉ cần giả vờ làm nhẹ nhàng, nếu cô ta không đi không phải lãng phí công điểm thì là gì?
Chị dâu Lý nghe thấy thế, sắc mặt lúc xanh lúc tím.
Ông nội bị bệnh nặng, mấy ngày nay đến lượt chị ta ngày nào không phải tận tâm tận lực ở nhà hầu hạ ông.
Lý Nhị nói: “Hôm nay là ngày “Hoàn công” đào mương máng nhỉ, sau này không có việc kiếm công điểm nữa đâu. Yêm làm vậy vì muốn cuối năm được chia thêm chút lương thực thôi, nếu không yêm đã thoải mái ở trong nhà rồi.”
Cô ta tức giận quay đầu đi, cuối năm cô ta phải gả sang nhà Lý Đại Lực rồi, kiếm nhiều công điểm còn không phải nuôi không bọn họ sao?
Từ “Hoàn công” trong miệng Lý Nhị là do cô ta học được từ trong đám công nhân, không biết nghĩa của nó là “Hoàn thành”. Nhưng dùng đầu óc của mình, cô ta cũng hiểu được hàm nghĩa của nó.
Nhìn từng dòng nước róc rách chảy ra từ sườn núi nghiêng nghiêng, làm xong công việc rồi cô ta cũng muốn trèo lên núi xem thử sự thần kỳ của thứ đồ chơi mang tên thuốc nổ kia.
……
Hạ Tùng Bách đang khai khẩn một mảnh ruộng với mọi người, chị Hạ đuổi trâu lên núi, đeo cày vào cho nó cày ruộng, nhìn nó thong thả bước đi.
Chị giữ trâu, yêu quý nên thi thoảng lại cho nó dừng lại nghỉ tạm.
Gần trưa, mặt trời chói chang khiến da mọi người bị phơi đỏ lên, rồi đen xạm lại.
“Hạ Tùng Bách!”
“Hạ Tùng Bách”
Đột nhiên Hạ Tùng Bách nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc, không có khả năng sẽ xuất hiện ở công trường, anh dừng lại đưa trâu trong tay cho người làm cùng mình, cau mày nói: “Tôi ra đây một lát, anh giữ giúp tôi.”
Nói xong anh bước hai ba bước, chạy nhanh như bay xuống núi.
Cố Hoài Cẩn vẫn còn sốt nhẹ, lúc này đang liều mạng bò lên núi, nhìn thấy Hạ Tùng Bách, ông ta mừng như gặp được cứu tinh vậy.
“Phù!”
“Cậu đến rồi à!”
“Tôi nói cho cậu nghe một chuyện quan trọng…”
Hạ Tùng Bách kéo người vào chỗ khuất, nắm cổ áo ông ta, thấp giọng nói: “Ông còn muốn sống yên ổn không hả?”
“Ban ngày ban mặt chưa được cho phép ông chạy loạn làm gì?”
Cố công gấp đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên, dù sao ông ta cũng có tuổi rồi, khi còn trẻ có thể miễn cưỡng xếp vào hàng ngũ “Kiện tướng thể dục thể thao”, nhưng mấy ngày nay sốt cao liên tục, còn đói bụng chạy thẳng một mạch tới nơi này, thiếu chút nữa đã không thở nổi rồi.
“Cậu, cậu buông, buông tôi ra, tôi có chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng muốn nói …”
Ông ta thở hổn hển một hơi, hai mắt trợn trừng.
Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, lúc này mới buông lỏng tay mình ra.
“Ngưu, núi Ngưu Giác, Không được… Nổ, không được nổ!”
Hạ Tùng Bách vỗ ngực Cố công: “Ông bình tĩnh lại, nói rõ một chút?”
Cố Hoài Cẩn ngước mắt nhìn, thì trông thấy Hạ Tùng Bách đưa chai nước qua, yết hầu khô đến mức sắp bốc khói lúc này mới dịu lại.
Ông ta lưu loát nói:
“Tầng nham thạch quá mỏng, trước đây khi thăm dò tôi đã nhìn ra khả năng bên dưới có hang động, nên loại bỏ quyết định khai khẩn ruộng bậc thang. Thổ nhưỡng bị xói mòn nghiêm trọng, không đủ màu mỡ, nếu hôm nay cho nổ, sẽ phá hỏng tất cả, ngay cả ngọn núi này cũng bị hủy hoại…”
“Tôi không thể đi lại tùy tiện, ai ngờ đám nhãi con kia lại dám bác bỏ quyết định của tôi.”
Triệu Lan Hương chạy theo sau lúc này mới đến chân núi, đang không ngừng tăng tốc đuổi theo, cô nghẹn đỏ mặt, nói: “Cố công đừng nói nữa, bên đội công trình nói mười hai giờ sẽ nổ mìn, còn lải nhải dài dòng nữa sẽ không kịp…”
Nhưng mà hai chân Cố công đã nhũn ra, giống như bông vậy, cả người không còn chút sức lực nào cả: “Cậu, hai người mau đi ngăn cản, tôi sẽ đi theo sau.”
Hạ Tùng Bách nhanh chóng quyết định, anh ngồi xổm xuống cõng Cố công trên lưng.