Sau khi Cố Hoài Cẩn cơm nước xong xuôi, trong lòng vẫn nhớ mãi không quên, ông ta phủi bụi trên người rồi lại chạy lên núi hỗ trợ đào bới.
Quần áo trên người ông ta rất rách nát, không quen biết nhiều người căn bản không ai nhận ra lão già này là tổng giám sát công trình họ Cố uy nghiêm trước đây. Bọn họ thấy lão già này nhiệt tình quá mức bình thường, thì cho rằng người thân của ông ta vẫn chưa tìm thấy.
Cố công giúp đỡ tìm kiếm bôn ba trong núi ba ngày, còn dẫn theo một con chó săn lớn tìm kiếm mùi máu tươi, sắp lật tung cả ngọn núi Ngưu Giác này lên. Ba ngày qua không phải không có chút thu hoạch nào.
Cuối cùng mọi người đã đào ra được một người sống, hai người đã chết, năm người còn lại vẫn không thấy tung tích. Người bị thương lại không ăn không uống rất khó sống quá ba ngày. Nhưng nhóm công nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, bọn họ tìm thêm một tuần nữa, sau một tuần đã hoàn toàn không còn hy vọng sống sót.
Người còn sống duy nhất được đào ra là công nhân ở nơi diễn ra vụ nổ, khi được cứu ra hai mắt anh ta gần như mù lòa, hơi thở mong manh, nói không thành tiếng.
Anh ta mơ hồ nhìn Cố công mấp máy môi nói: “Cảm ơn.”
Lương tâm Cố Hoài Cẩn cắn rứt không yên, cuối cùng bị ông ta mạnh mẽ ép xuống.
Ông ta đã cứu thêm được một người!
Cuối cùng lòng ông ta có thể yên ổn hơn một chút.
Nhưng mà suốt đêm đó Cố Hoài Cẩn lại không ngủ được, ông ta lăn qua lộn lại nghĩ đến lời Tôn Tường nói, càng nghĩ càng bị dày vò.
Ông ta nhận bốn người đồ đệ, người đầu tiên là Hồ Tiên Tri tuy ngu dốt nhưng trầm ổn, người thứ hai là Vương Dương kiêu ngạo nhưng chăm chỉ, người thứ ba kiên định không sợ khổ, người thứ tư là Tôn Tường trẻ tuổi nhất, thông minh nhất, cũng là người học nhanh nhất. Đệ tử thứ tư của ông ta phạm phải loại sai lầm cấp thấp này, khiến lương tâm Cố công cắn rứt không yên. Người này vậy mà lại là đồ đệ thông minh do chính tay ông ta chỉ dạy.
Nghĩ lại đúng là châm chọc thật!
Khi Hồ Tiên Tri nhếch nhác ôm đống hành lý rách nát của mình đến chuồng bò, ngay cả ánh mắt dư thừa Cố Hoài Cẩn cũng chưa từng nhìn anh ta.
Hồ Tiên Tri quỳ ở chuồng bò một ngày, tới giờ ăn cơm thì hậm hực cầm chiếc bát vỡ của mình đi theo sư phụ đến nhà ăn nhận cơm.
Ngày thường phần của Cố Hoài Cẩn là hai thìa khoai lang đỏ cơm gạo lức, hôm nay lại bất ngờ nhiều hơn hai phần, người nấu bếp vung muỗng lên lạnh lùng nói: “Người tiếp theo.”
Đến phiên Hồ Tiên Tri, hai muỗng cơm toàn bộ bị thay bằng canh xuông và khoai lang đỏ.
Anh ta vừa cơm nước xong, đã bị người ta đè ra đánh một trận.
Người đánh anh ta ngoài người dân trong thôn có người thân chết ra, còn có Lý Đại Ngưu em trai Lý Đại Lực.
Lý Đại Ngưu lau nước mắt, dẫm lên chân Hồ Tiên Tri: “Phần tử trí thức hại chết người!”
“Anh trai tôi tốt như vậy, nếu không có các người, anh ấy đã kết hôn sinh con, sống yên ổn rồi!”
Lý Đại Ngưu ra sức đánh Hồ Tiên Tri một trận, sau đó căm giận rời đi.
Có đôi khi chết thật ra lại là một loại giải thoát, nửa sống nửa chết càng khiến người ta bị dày vò nhiều hơn.
Lý Đại Lực chính là người ấy, sau khi đưa đến bệnh viện kiểm tra, đầu anh ta bị tụ máu, trên người có rất nhiều chỗ bị gãy xương, ngay cả phổi cũng bị một tảng đá sắc bén đâm rách, có thể giữ được một hơi cũng là do anh ta kiên cường.
Ba ngày sau anh ta tỉnh lại, ốm yếu nằm trên giường, sau đó lại ngất đi.
Nhà họ Lý vừa trả hết nợ nần, vì chữa bệnh cho anh lại lần nữa ôm một khoản nợ lớn, nhưng sau một tuần chữa trị bác sĩ lại bảo mang người về nhà, chuẩn bị hậu sự.
Lý Đại Lực chỉ còn một hơi, đang nằm chờ chết.
Thật ra bản thân anh ta cũng muốn chết, mỗi ngày đều không chịu ăn cơm, còn an ủi cha mẹ mình đừng đau lòng, dặn dò em trai cố gắng làm việc kiếm chút tiền, khiến cả nhà đều không dễ chịu, một người con trai, người anh trai tốt như vậy, dựa vào đâu lại bắt anh phải chết?
Lý Đại Ngưu đánh người xong về nhà, thì thấy Lý Thúy Hoa, mẹ ruột của Lý Đại Lực vừa bị người ta nhục nhã đuổi về.
Bà ta cầm vũ khí lên, gọi hai người con trai Đại Mã và Đại Cẩu cùng nhau đến nhà bí thư chi bộ Lý phân xử. Vừa ra cửa gặp phải Đại Ngưu, bà ta gọi Đại Ngưu một tiếng.
“Đi, chúng ta đến nhà bí thư chi bộ, bảo ông ta phân xử cho anh trai con!”
“Mẹ nó… Con cả nhà yêm vì cứu cháu gái ông ta một mạng, rơi vào cảnh sống chết không rõ, vẫn đang sống sờ sờ nhà ông ta đã gấp không chờ nổi chạy đến từ hôn. Bà đây nói cho mà biết, dù con trai bà có chết, cũng phải cưới con gái ông ta về làm minh hôn!”
Đại Ngưu nghe thấy thế lập tức nhanh nhẹn cầm lấy cái chày cán bột đi cùng em trai mình đến nhà bí thư chi bộ Lý.
“Ông, cái đồ chết bầm này, không biết xấu hổ thì nói lại những lời vừa rồi cho mọi người nghe một chút!”
Lý Thúy Hoa tiện tay nhặt một nắm đất lên, ném thẳng vào người Lý Đức Hoành, càng ném càng điên cuồng, giống như chỉ có làm như vậy mới vơi bớt nỗi thống khổ trên người con trai bà ta vậy.
Lý Đức Hoành tức giận đến mức dậm chân, nhưng lương tâm lại cắn rứt.
Trước mặt xã viên ông ta không muốn để mất thể diện, đành hậm hực nói: “Đại Lực nhà bà chữa bệnh tốn bao nhiêu tiền?”
“Tôi trợ cấp cho cậu ta một chút, bây giờ việc quan trọng nhất chính là chữa bệnh cho cậu ta, nhà bà không chữa bệnh mà đón người về như vậy, muốn Tú Anh nhà tôi sống một mình thờ chồng chết sao?”
Ông ta vừa nói xong, ánh mắt khinh thường như dao găm của đám xã viên bên cạnh đã phóng đến.
Lý Đức Hoành ho khan kịch liệt hai tiếng, nói tiếp: “Ngày sinh bát tự của con bé nhà yêm là do mẹ nó sửa lại, hôm nay yêm mới biết, xin lỗi mọi người.”
“Con bé mệnh mộc, vợ chồng kim mộc không bền lâu, cả ngày ồn ào gây chuyện không yên…… Lúc này Đại Lực đang đứng trước quỷ môn quan, yêm không dám, sợ Tú Anh khắc cậu ta!”
Nam kim nữ thủy chí cao cường, phu thê tương hợp thọ mệnh trường.
Kim mộc phu thê không bền lâu.
Lúc này Vương Lại Tử lại chạy ra “Xướng tuồng”, “Kim mộc phu thê không bền lâu, cả ngày ồn ào gây chuyện không yên, vốn dĩ cả hai đều có hại, hôn nhân không bền khắc đối phương!”
Lý Thúy Hoa nghe thấy thế, cả người giống như bị sét đánh.
Bà ta hận không thể xông lên đánh chết Lý Đức Hoành, bị kích thích đến mức hai mắt đỏ bừng, tay vung cuốc lên muốn bổ nát chân ông ta.
“Đại Lực nhà yêm chính là bị Tú Anh nhà ông hại chết!”
“Không kết cửa hôn này nó sẽ không chết!”
……
Mãi cho đến lúc chạng vạng, cuộc cãi vã ồn ào giữa hai nhà họ Lý mới được giải quyết, kết quả là: Việc hôn nhân giữa Tú Anh và Đại Lực hủy bỏ, nhà Lý Tú Anh trả lại cho nhà Lý Đại Lực ba trăm đồng tiền lễ hỏi, trợ cấp thêm ba trăm đồng tiền Lý Đại Lực cứu tính mạng Lý A Hoa.
Lý Thúy Hoa hùng hổ muốn Lý Đức Hoành xin lỗi.
Sau khi nhận được tiền, Lý Thúy Hoa mới gào thét gọi ba đứa con trai rời khỏi nhà Lý Đức Hoành.
Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng không ai cảm thấy bà ta quá đáng.
Ngày hôm đó chính tai mọi người nghe thấy Lý Đức Hoành buông lời thề son sắt nói “Xảy ra chuyện ông ta chịu trách nhiệm”, vốn dĩ người nên vào núi cứu cháu gái là ông ta, người bị đá đè nằm chờ chết cũng là ông ta mới đúng. Có người đi chịu chết thay ông ta, vậy mà ông ta lại trở mặt lui hôn cho con gái.
Lui hôn cũng tốt, không lui hôn nhà đại đội trưởng còn phải cảm kích người con dâu khắc con trai mình cả đời, còn phải cẩn thận cung phụng.
Lui hôn ngược lại dễ nói chuyện h con gái quý giá nhà Lý Đức Hoành muốn cưới ai thì cưới, nhưng thanh danh xấu như vậy, còn có thể tìm được người trong sạch sao?
Lý Thúy Hoa chạy ra ngoài gào khóc một trận, sau khi lau sạch nước mắt mới dám về nhà chăm sóc cho con trai, Lý Đại Lực ốm yếu nằm trên giường, khuôn mặt ngăm đen hồng hào quá khứ lúc này phủ kín một tầng tử khí, anh ta khàn giọng thở dốc hỏi:
“Khóc à?”
“Khóc cái gì?”
Lý Thúy Hoa lại đỏ mắt: “Con trai, con trai yêu của yêm, do mẹ vô dụng, để vợ con chạy mất rồi.”
Lý Đại Lực thấy bà ta khóc không thở nổi, muốn an ủi một câu, kết quả yết hầu lại nghẹn ngào, thiếu chút nữa đã không thở nổi.
Lý Thúy Hoa nhìn dáng vẻ “Chết không nhắm mắt” của con trai mình, đau lòng quyết định, dù phải bỏ hết của cải ra cũng phải cưới cho anh ta một người vợ mệnh Thủy.
Lý Thúy Hoa hỏi thăm khắp nơi, không hỏi thăm thì không biết, sau khi nghe ngóng, người ta nghe nói phải gả cho người sắp chết, mặc dù người đó là đại đội trưởng trước đây được người khác tôn kính, tiền lễ hỏi ít nhất cũng tám trăm đến một nghìn đồng, dù cả nhà tích cóp vài năm cũng không có được số tiền ấy, nhưng vẫn không tìm được mối nào. Chuyện này khiến Lý Thúy Hoa vừa sầu lại vừa khổ.
Cuối cùng có người thương tình trộm nói: “Nếu bà không chê thành phần gia đình không tốt, nhà gái tàn tật, thì cô cháu gái nhà địa chủ chính là mệnh Thủy đó!”
Tin tức này đối với Lý Thúy Hoa mà nói, không khác gì vén mây đen nhìn thấy mặt trời, bà ta vui mừng nói: “Có gì không tốt!”
“Phải nói là rất tốt mới đúng! Nhà bọn họ chắc chắn sẽ không cần nhiều tiền lễ hỏi!”
Cuối cùng Lý Thúy Hoa mới nhớ tới còn có Hạ Tùng Diệp, là người trầm tĩnh nhất cả đại đội, không nói cũng không oán trách, chỉ biết cắm đầu vào làm việc. Lúc đó Lý Đại Lực nhà bà ta mới được mấy tháng, lúc cô sinh ra nhà địa chủ còn làm cỗ linh đình, mười mấy bàn tiệc, đốt mấy dây pháo lớn. Lý Thúy Hoa còn vuốt bụng cảm thán người với người không giống nhau, biết đầu thai thì con gái còn quý giá hơn so với con trai nhà bà ta.
Lý Thúy Hoa lập tức đứng dậy, chỉnh trang lại cho ngăn nắp rồi chạy đến nhà họ Hạ “Cầu hôn”.
Lúc này bà Lý đang ngồi trên ghế ngắm hoàng hôn, ánh mắt vẩn đục có nhìn về phía núi Ngưu Giác đổ nát, có chút đau lòng cho số bảo vật chôn ở nơi đó.
May mà khóa vàng và quyển vở của Bách Ca Nhi đã đào ra rồi, nếu không bà Lý sẽ càng đau lòng hơn.
Rất nhanh Lý Thúy Hoa đã chạy tới nhà họ Hạ, vừa gào vừa khóc trước mặt bà Lý, chỉ thiếu điều chưa quỳ xuống.
Bà Lý bình tĩnh nghe hết lời nói lộn xộn của Lý Thúy Hoa, sau đó bà bảo Bách Ca Nhi cõng mình đến thăm Lý Đại Lực, vừa liếc mắt một cái đã biết người này là người thành thật. Bàn tay gầy gò của bà ấn lên người Lý Đại Lực, vạch mắt anh ta lên xem tròng mắt, giống một người bác sĩ đang xem xét bệnh nhân.
Sau đó Hạ Tùng Bách lại cõng bà về nhà họ Hạ, bà nhẹ nhàng trả lời một câu: “Cũng được, nhưng mà tôi có một điều kiện.”
“Muốn cưới Diệp Tỷ Nhi nhà tôi, Đại Lực nhà bà phải đến ở nhà họ Hạ, không phải là ở rể, nhưng tôi thương Diệp Tỷ Nhi không muốn nó xa nhà. Nếu như còn sống cậu ta sẽ ở nhà tôi, nếu chết thì nhập mộ nhà bà, Diệp Tỷ Nhi sẽ không đến ở nhà họ Lý.”
“Không cần một đồng lễ hỏi nào, nếu không được thì thôi.”
Lý Thúy Hoa nghe thấy thế, ánh mắt tối sầm lại.
Bà ta khóc nức nở nói: “Đại Lực nhà yêm không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, yêm phải tự mình đưa thằng bé đi.”
Bà Lý lạnh lùng cố chấp nói: “Không được thì thôi.”
“Đưa người tới chỗ tôi, cậu ta còn có đường sống, nhà tôi đập nồi bán sắt cũng phải chữa bệnh cho cậu ta. Để lại nhà bà, chết cũng chỉ chôn trong phần mộ tổ tiên.”
Lý Thúy Hoa năn nỉ nói: “Để Diệp Tỷ Nhi đến nhà tôi hầu hạ thằng bé mấy ngày, để thằng bé sống vui vẻ mấy ngày cuối cùng. Nó nằm liệt trên giường, không thể động đậy, Diệp Tỷ Nhi nhà bà đưa thằng bé đoạn đường cuối cùng xong, vẫn là cô gái trong sạch lại có thể gả chồng.”
Bà Lý tức giận đập gậy xuống đất: “Một người mang danh khắc chồng, thành phần lại không tốt, còn có thể gả được cho ai?”
“Thích thì nghe theo, không thì cút.”
Lý Thúy Hoa khó khăn đưa ra quyết định, tròng mắt bà ta xoay chuyển, vừa rồi do quá đau lòng bà ta không để ý đến câu nói “Đập nồi bán sắt” chữa bệnh cho Đại Lực của bà Lý.
Lúc này nhớ lại, ánh mắt bà ta sáng ngời, giống như người chết đuối vớ được cọc vậy. Nói không chừng nhà lão địa chủ vẫn còn giấu vàng!
Bọn họ có thể cứu Đại Lực nhà bà ta!
Lý Thúy Hoa lau khô nước mắt, khụt khịt đồng ý.
Nhưng bà Lý vẫn chưa vừa lòng, bà gõ gậy chống nói: “Đi mời mấy người đến đây làm chứng, nói cho bọn họ biết sau này Đại Lực sẽ ở nhà tôi.”
“Ở cùng với Diệp Tỷ Nhi.”
Vì tính mạng của con trai, Lý Thúy Hoa “Khuất nhục” đồng ý, chạng vạng lập tức mời mấy vị trưởng bối đức cao vọng trọng trong thôn tới, ký hiệp ước dưới sự chứng kiến của bọn họ.
Đại Lực sống, anh ta được lợi một mạng, còn có thêm một người vợ, cũng không phải ở rể. Sau này con cái sinh ra vẫn họ Lý không phải họ Hạ. Đại Lực chết, vẫn chôn trong khu mộ nhà họ Lý, Hạ Tùng Diệp để tang cho anh ta hai năm. Lý Thúy Hoa cảm thấy hiệp ước này không thiệt thòi, nên sảng khoái ký tên.
Triệu Lan Hương ở bên cạnh nhìn hành động sấm rền gió cuốn của bà Lý, nhanh chóng quyết định xong chuyện hôn nhân của chị Hạ, thì cảm thấy chắc chắn bà sẽ không hại cháu gái yêu nhà mình.
Nói không chừng đại đội trưởng vẫn có thể cứu sống được!
Sau đó bà Lý gọi cháu trai mình vào phòng, đưa viên đậu vàng Hạ Tùng Bách không nỡ bán đi cho anh, để anh đem bán, còn nói thêm cho anh chỗ giấu vàng khác.
Hạ Tùng Bách vừa mừng vừa sợ, hóa ra nhà bọn họ cũng rất “Có tiền”?
Vàng đào vài lần liên tiếp, vẫn chưa hết.
Bà Lý lườm cháu trai mình một cái, nhẹ nhàng nói: “Số tiền này tất cả đều do ông nội cháu liều mạng để lại cho bà, không đến bước đường cùng, tuyệt đối không thể sử dụng.”
“Cuộc sống sau này đều dựa vào nó, ngày thường dù khó dù khổ cắn răng cũng qua được, có rất ít tiền, cháu đừng nhớ thương.”
Hạ Tùng Bách lập tức nói: “Cháu không nhớ thương, bản thân cháu cũng có thể kiếm được!”
“Lấy cả số tiền mấy ngày qua cháu kiếm được gửi ở chỗ bà ra chữa cho anh rể đi, người là sống, tiền là chết. Cháu không muốn chị mình phải thủ tiết.”
Rất nhanh anh đã đổi giọng gọi Lý Đại Lực là anh rể, hôm nay đã đính ước, so với mở tiệc còn nghiêm chỉnh hơn. Lý Đại Lực chết hay sống đều không thoát được mệnh làm anh rể anh.
Thấy anh nói thế, bà Lý không nhịn được che miệng cười.
Bà nói: “Yên tâm, anh rể cháu không chết được!”
“Bọn họ không nỡ bỏ tiền ra, không đưa đến bệnh viện tốt, bệnh viện huyện rách nát này có thể làm được gì. Nhưng mà nếu cứ tiếp tục chậm trễ, người sẽ không sống nổi.”