Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 65 - Chương 65. Bọn Họ Mới Là Công Thần

Chương 65. Bọn họ mới là công thần Chương 65. Bọn họ mới là công thần

Cũng trong ngày hôm đó, bốn kỹ sư chịu trách nhiệm công trình này đều bị đưa đến đồn công an thẩm vấn.

Tôn Tường là tổng kỹ sư giám sát công trình, phải chịu trách nhiệm hoàn toàn trước sự cố vô cùng lớn lần này, bị phán hai mươi năm tù có thời hạn. Ba vị kỹ sư công trình khác cũng chung kết cục, Vương Dương chủ trương cho nổ, cũng phải chịu trách nhiệm lần này, bị phán mười năm tù có thời hạn, Hồ Tiên Tri và Ngô Dung thì được thả ra ngoài.

Lần này Hồ Tiên Tri phụ trách một hạng mục công trình khác, hơn nữa trước khi sự cố phát sinh đã từng ngăn cản, có công trong việc cứu tính mạng và tài sản của hơn mười người công nhân. Tuy rằng anh ta cũng có sai nhưng tội không đến mức ngồi tù, cuối cùng anh ta theo gót sư phụ mình, đều bị bắt ở chuồng bò, bị thôn dân căm hận.

Ngô Dung cũng vậy, anh ta chịu trách nhiệm một hạng mục công trình khác, bản thân chủ trì một hạng mục riêng, hoàn toàn không liên quan đến công trình của Tôn Tường. Sau khi thẩm vấn công an biết được, trước đây Ngô Dung cũng phản đối kịch liệt cách dùng thuốc nổ để khơi thông mương máng, vì ý kiến bất đồng cho nên anh ta mới chuyển sang hạng mục khác. Chọn dùng kỹ thuật, con người, cách làm hoàn toàn khác với Tôn Tường, ngọn núi nơi anh ta phụ trách không chỉ không xảy ra sự cố gì, ngược lại còn thuận lợi hoàn tất công trình vượt quá dự tính. Trong sự cố lần này, anh ta là người duy nhất phủi sạch mọi liên quan.

Một tuần sau, Hồ Tiên Tri được thả ra. Rất lâu anh ta chưa cạo râu, râu quai nón đã mọc tốt như cỏ dại, nhìn nghèo túng chật vật như một kẻ lưu lạc đầu đường xó chợ vậy.

Mấy ngày qua anh ta liên tục bị công an thẩm vấn rồi truy khảo, không chỉ bị thương thân thể, tinh thần cũng uể oải không phấn chấn.

Hồ Tiên Tri xách theo gia sản rách nát của mình, đi tới chuồng bò.

May mắn nhà địa chủ trước đây đủ xa hoa, chuồng bò vừa rộng lại vừa thoáng, nuôi năm con trâu trưởng thành cộng thêm một con nghé con, vẫn còn chỗ để hai người đàn ông đặt chân.

Cố Hoài Cẩn không muốn để ý đến người học trò vong ân phụ nghĩa này, còn Hồ Tiên Tri vừa vào chuồng bò đã quỳ xuống, khuôn mặt tang thương của anh ta đầy xấu hổ, người đàn ông cao trên mét tám nằm sấp ra đất khóc lóc thảm thiết.

Anh ta nói: “Con biết sai rồi.”

Cố Hoài Cẩn không hề hé răng, nằm trên đống cỏ mềm mại, ngủ ngon lành.

Dù anh ta có quỳ chết ở chỗ này, ông ta cũng sẽ không nhìn thêm một cái.

……

Ngày hôm đó sau khi núi Ngưu Giác sụp đổ, cả nhà Hạ Tùng Bách từ trên núi quay về, đều có cảm giác sống sót sau tai nạn nghĩ đến mà sợ.

Hai cán bộ có thể ra quyết định trong thôn, một trong số đó là đại đội trưởng đang không rõ sống chết, một người khác là bí thư chi bộ Lý, cháu gái ông ta bị thương nặng, cả nhà đều đi bệnh viện, thôn Hà Tử rối loạn như một nồi cám lợn.

Chủ nhiệm hội phụ nữ lúc này đành phải đứng ra, cô đi cùng mấy người xã viên, xách một con gà đến.

Cô nói: “Bây giờ trong thôn đang rất rối ren, trong lòng mọi người đều khó chịu, sợ là không thể tổ chút đại hội biểu dương.”

“Tôi đại biểu toàn thể xã viên đại đội một và đại đội hai, có chút quà khen ngợi mấy người “Anh hùng”, đợi mấy ngày nữa tôi sẽ bảo người viết thư khen ngợi gửi lên huyện xin xét duyệt”

Chủ nhiệm hội phụ nữ nói những lời này với Triệu Lan Hương.

Trước khi sự cố núi lở xảy ra, cô là người đầu tiên thông báo, hô hào mọi người sơ tán, nếu không có sự cố gắng của cô, không biết lúc này còn có bao nhiêu người trong thôn Hà Tử đã tử thương.

Triệu Lan Hương nghe thấy thế, ra dấu bảo chị ta dừng lại, sửa đúng lời chủ nhiệm hội phụ nữ, nói cho chị ta biết công tích ngày hôm đó còn có phần của cả Cố công và Hạ Tùng Bách.

Hai người bọn họ mới là công thần.

Nhưng Hạ Tùng Bách đang đứng bên cạnh Triệu Lan Hương, lại dùng sức nắm ống tay áo cô, khẽ véo tay cô qua ông tay áo, khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt bình tĩnh lộ ra vẻ nghiêm túc.

Triệu Lan Hương cắn răng, nói: “Hạ Tùng Bách và Cố công đều lên trên núi ngăn cản công nhân nổ mìn, nếu không có bọn họ, mười hai giờ núi Ngưu Giác đã sụp đổ rồi.”

“Xã viên trên núi lấy đâu ra thời gian lui lại.”

Sắc mặt chủ nhiệm hội phụ nữ và đội trưởng Hạ Lai Phúc của đội một sững sờ một chút, chủ nhiệm hội phụ nữ đưa con gà trong tay cho Triệu Lan Hương giống như không nghe thấy lời cô nói vậy.

“Con gà này là quà khen ngợi mọi người quyết định tặng cho cô sau khi đã thương lượng.”

“Còn hai vị công thần khác…” Đội trưởng Hạ Lai Phúc của đại đội một dừng một chút, vò đầu nói: “Cũng không thể thiếu được.”

Vì thế anh ta lại đến chuồng nuôi gà của đại đội bắt thêm hai con gà nữa, một con đưa cho Cố công, một con khác đưa cho Hạ Tùng Bách.

“Cầm lấy bồi bổ thân thể!”

“Tôi đại biểu đảng và nhân dân cảm tạ ba người!”

Người đọc sách đúng là có văn hóa, nói chuyện cũng không khiến người ta cảm thấy ấm ức, ít nhất khiến hai vị công thần bị xem nhẹ kia, đều cảm thấy rất dễ chịu.

Xã viên khác xách ba con gà trên tay, nói với Hạ Lai Phúc: “Chúng ta còn phải đi thăm Đại Lực, không ở đây nói chuyện dông dài nữa, đi thôi.”

Hai chị em nhà họ Hạ vô cùng cảm kích tiễn hai vị cán bộ trong thôn ra về.

Cố công nhận được con gà mái già kia, nó kêu cục tác vỗ cánh không ngừng, chân vừa chạm đất đã nhảy lên đống cỏ chỗ ông ta ngủ, làm một bãi.

Vẻ mặt ông ta bực bội nhìn chằm chằm vào con gài nói: “Hình như tôi nuôi con gà này cũng không có tác dụng gì…”

Dừng một chút ông ta nói tiếp: “Hơn nữa đã lâu rồi không được ăn thịt gà.”

Ba con gà này vừa đến, đã hòa tan tâm trạng căng thẳng của bọn họ. Đối với chị Hạ mà nói, đột nhiên có thêm hai con gà, không thể nghi ngờ chính là niềm vui từ trên trời rơi xuống, chị ấy chưa bao giờ dám tưởng tượng. Trước đây chị ấy đâu biết người em trai may mắn sống sót của mình, thực tế lại đi làm một chuyện anh hùng như vậy.

Đối với Cố công mà nói, nó là một món ăn ngon, con gà đang hoạt bát nhảy loạn trong mắt hắn không khác gì một miếng thịt di động.

Ông ta cân nhắc nên giết thì tốt, hay là nuôi dưỡng mỗi ngày ăn trứng của nó thì tốt hơn. Xét từ góc độ dinh dưỡng, hình như cách sau tốt hơn một chút, nhưng đã rất lâu rồi ông ta không được ăn một miếng thịt gà, nhưng mà ăn xong bữ này coi như xong, điều ấy khiến ông ta nhìn chằm chằm con gà mái buồn rầu.

Triệu Lan Hương xách gà lên, dứt khoát nói: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, tôi nấu một bữa ngon, cho mọi người bớt kinh hãi.”

Hôm nay trái tim cô như chơi trò tàu lượn cao tốc vậy, kinh hãi đến mức nhiều lần trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô thầm cảm thấy may mắn vì quyết định đưa cơm cho Cố Hoài Cẩn của mình, nếu như hôm nay cô lười biếng cắt bỏ bữa cơm này của Cố Hoài Cẩn, hoặc là lười biếng nấu cơm muộn một chút, không chỉ có bạn trai cô, còn có cả rất nhiều người cô quen, và không quen biết đều sẽ phải bỏ mạng trên núi.

Bánh răng vận mệnh luôn vận hành theo lệ cũ, đời trước Hạ Tùng Bách khỏe mạnh sống đến hơn sáu mươi tuổi, anh tránh được kiếp nạn lần này.

Đời này cô thay anh đưa cơm cho Cố công, là người thông báo tin tức này, nếu sai lầm xảy ra trên người cô, cô sẽ hối hận xanh cả ruột. Tuy rằng cô biết kết quả hôm nay sẽ rất thảm thiết, nhưng đã coi như kết quả tốt nhất mà cô có thể dốc hết sức tạo thành rồi.

Cô cầm ba con gà lại, nhìn đầu nhìn mông, rồi lại sờ cánh sờ chân, cẩn thận chọn một con gà mái xương nhỏ, béo chắc ra ngoài, trong lòng nhanh chóng nhớ tới số lương thực cất chứa trong nhà, mấy ngày trước cô nhớ Thiết Trụ có mang đến cho cô một túi hạt dẻ.

Món thịt gà nấu với hạt dẻ lập tức hiện lên trong đầu cô.

Quyết định này của Triệu Lan Hương không có ai phản đối, đơn giản là vì số gà này coi như từ trên trời rơi xuống, hôm nay cũng là một ngày đặc biệt, cảm giác sống lại từ cõi chết khiến người ta cực kỳ đói khát.

Tất cả mọi người đều không ăn cơm trưa, còn phải tiêu hao quá nhiều tinh thần so với ngày bình thường.

Triệu Lan Hương nhanh tay làm thịt xong con gà mái kia, trong niên đại này gà được nuôi bằng sâu bọ, rau trộn cám, là gà ngon chính hiệu. Chất thịt vừa thơm vừa béo, sau khi mổ bụng ra có thể nhìn thấy hai há mỡ rất dày.

Hạt dẻ cho vào luộc khoảng năm phút, có thể dễ dàng bóc vỏ, bẻ thành hai nửa. Thịt gà rút xương, chần qua, dùng rượu trắng, hành, gừng, tiêu, bát giác, nước đường đun thành màu cánh gián, bỏ chung vào một nồi hầm lên, cho nước không ngập thịt gà, để lửa nhỏ hầm nhừ. Nước thịt gà thơm ngon sôi ùng ục bắt đầu ngấm vào hạt dẻ, vô cùng mê người.

Quá trưa ánh mặt trời chói mắt chiếu vào phòng chứa củi, chiếu lên nồi thịt gà đang sôi trên bếp, thịt gà ngả sang màu đỏ nâu tỏa ra mùi hương mê người. Mãi cho đến khi nước sốt trở nên đặc sệt, Triệu Lan Hương mới bê món gà hầm hạt dẻ ra bàn.

Trong phòng chứa củi tản mát mùi thơm nồng đậm mỹ vị, hương thơm nồng ngọt ngào của hạt dẻ hòa lẫn hương vị thịt gà béo ngậy, tràn ra khỏi cửa phòng chứa củi, khiến tất cả mọi người đang đói bụng đều thèm nhỏ dãi.

Hạ Tùng Bách bị đánh một trận, còn sử dụng hết sức lực giành lấy sự sống, lúc này đã đói sắp ngất.

Anh nhai một miếng xoài cuốn ngọt ngào, còn chia cho chị gái và em út ăn cùng, còn bà nội, buổi trưa bạn gái anh đã đưa cơm qua cho bà, đã ăn no rồi ngủ ngon lành, hồn nhiên không hề biết trận tai nạn vừa xảy ra trên núi.

Triệu Lan Hương hâm nóng lại cơm canh, ngay cả món thịt ba chỉ giữa trưa còn thừa cũng bê ra ngoài.

Chị Hạ đã đói đến mức hai mắt mờ đi, chị múc cơm không ngại nóng đã bắt đầu ăn lấy ăn để, và từng miếng to vào miệng.

Hương vị ngọt ngào độc đáo của hạt dẻ kích thích vị giác, hòa lẫn mùi thơm của thịt gà, thịt gà non mềm dường như cũng mang theo hương vị khác. Khiến người ta càng nhai càng thấy thơm, ăn thế nào cũng không đủ.

Hạ Tùng Bách yên lặng hút thịt mỡ, nhanh chóng ăn hết một nửa đĩa thịt kho tàu, anh ăn ngấu nghiến khiến Triệu Lan Hương không kịp trở tay. Cô vội vàng lấy một chiếc bát gắp vài miếng thịt ra, rồi múc thêm một bát cơm mang cho Cố công.

Khi Triệu Lan Hương mang cơm đến cho Cố công, Cố công đang nằm trên đống cỏ khô, ngửa cổ hít hà.

Triệu Lan Hương không nhịn được bật cười.

“Lại đây ăn đi.”

“Hôm nay may mà có ông.”

Cố công nhận lấy bát cơm, bắt đầu ăn ngấu nghiến. Theo từng miếng cơm xuống bụng, dường như cảm giác sầu khổ giữa hai hàng lông mày ông ta cũng dần dần tiêu tán.

Cố công vừa ăn vừa nói: “Công trình xảy ra sự cố, đối với một người kỹ sư công trình mà nói là nỗi nhục cả đời.”

“Nếu tôi không bị cắt chức thì tốt…… Hôm nay bao nhiêu người đã chết?”

Triệu Lan Hương nói: “Vẫn chưa biết, còn đang tìm kiếm trên núi, hai ngày nữa mới biết được.”

Cố công vừa ăn vừa nghẹn ngào.

Ông ta nói: “Cái mạng này của tôi, cũng coi như là do cậu Hạ nhặt về.”

“Cô nói với cậu ta, nếu cậu ta đồng ý, taôi nhất định sẽ thu cậu ta làm đồ đệ, để lại tất cả mọi thứ của ta đời này cho cậu ta.”

Trong lòng Triệu Lan Hương rất vui vẻ, không cần để lại cho anh thứ gì, anh không cần ông ta quý trọng, chỉ cần ông cảm kích là được!

Triệu Lan Hương nhẹ nhàng nói: “Không cần, anh ấy ngốc như vậy chắc chắn sẽ không cần, vô công bất thụ lộc.”

Cô ngước mắt, nhìn chằm chằm vào Cố công, nghiêm túc nói: “Chỉ cần ông nhớ kỹ, sau này nếu như anh ấy gặp phải nguy hiểm, ông dìu dắt anh ấy một phen là đủ rồi.”

Cố công bê bát cơm, cảm khái: “Điều đó là đương nhiên, cái mạng này của tôi đều do cậu ấy cứu về.”

Dừng một chút, ông ta có chút tức giận vì bị từ chối: “Cô gái nhỏ, cô có biết cô vừa từ chối giúp cậu ta bao nhiêu tài sản không?”

Triệu Lan Hương mỉm cười, không nói gì, đẩy cái bát trong tay mình cho ông ta.

“Ăn cơm xong rồi thì uống chút canh.”

Bình Luận (0)
Comment