Trái tim Triệu Lan Hương dường như cũng vỡ vụn theo tiếng nổ mạnh kia.
Mặt cô lập tức trắng bệch, tay nắm cổ áo Hồ Tiên Tri gào to giống như phát điên nói: “Anh nói lại lần nữa!”
“Anh ấy làm sao?”
Nhưng từng tiếng nổ mạnh liên tiếp, đã át hết tiếng kêu của cô từ lâu, Hồ Tiên Tri chỉ có thể nhìn thấy khuôn miệng đóng mở của cô, và gương mặt càng ngày càng trắng bệch như giấy.
Lúc này, không cần nghe rõ cô đang nói gì, chỉ cần nhìn vẻ mặt tan nát cõi lòng của cô đã hiểu được tất cả.
Lúc này người đàn ông cao mét tám như Hồ Tiên Tri cũng yên lặng cúi đầu.
Triệu Lan Hương cảm thấy đầu óc quay cuồng, lồng ngực đau đến mức không thở nổi.
Vì sao? Vì sao anh muốn ở lại trên núi?
Hai mắt Triệu Lan Hương tối sầm, suýt nữa đã bất tỉnh.
Cô cắn đầu lưỡi, nhìn ngọn núi vẫn đang rung chuyển, Triệu Lan Hương không nhịn được muốn xông vào trong.
Chị Hạ đứng bên cạnh cô, cường ngạnh dùng sức ôm chặt lấy Triệu Lan Hương, khuôn mặt dán chặt vào mặt cô.
Một lát sau, chị Hạ cảm nhận được giọt nước ẩm ướt lăn trên má, rơi xuống cổ mình, chị vuốt mái tóc Triệu Lan Hương, yên lặng an ủi người trong lòng em trai mình.
Hạ Tùng Bách khốn khổ yêu đơn phương, hình như cũng không phải không có chút hồi báo nào.
Nhưng mà…… Có lẽ nó không biết.
“Buông em ra, buông em ra!”
Chị Hạ bịt chặt miệng Triệu Lan Hương, một bàn tay khác giữ chặt eo cô.
Hồ Tiên Tri nói: “Bây giờ không thể vào núi, đá trên núi đang sụp xuống, rất nguy hiểm!”
Cảnh tượng lúc này vô cùng hỗn loạn, tiếng khóc khắp nơi, cho nên Triệu Lan Hương như vậy cũng không thu hút sự chú ý của mọi người.
Sau khi lui đến khu vực an toàn xã viên đều hoảng sợ không thôi, tuy rằng bọn họ chỉ nhìn thấy từng đám mây bụi xuất hiện trong không khí, nhưng cảnh tượng cả ngọn núi đều run rẩy bọn họ vẫn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, những người già từng trải qua cảnh sạt lở đất đều kinh hãi.
Lúc này đám công nhân lui xuống chân núi cũng bắt đầu khóc lóc, trên núi có họ hàng, anh em, thậm chí cả đội trưởng của bọn họ.
Chủ nhiệm hội phụ nữ thôn Hà Tử tự mình kiểm kê số người trong thôn, lúc này đã có vài nhà phát hiện ra thiếu người.
Chị dâu Lý đột nhiên hét lên như dã thú: “A Hoa … Con gái ngoan của yêm, A Hoa ngoan ngoãn của yêm… Mẹ đánh rơi con trên núi! Mẹ là súc sinh!”
Chị ta tay đấm chân đá cấu véo Lý Nhị giống như phát điên, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống em cô nhà mình.
“Là do mày mang con bé tới công trường!”
“Hôm nay lẽ ra A Hoa nên ngoan ngoãn ở nhà ngủ! Là do mày, đồ con điếm này, là do mày mang con bé tới công trường, tao đập chết mẹ nhà mày!”
Lý Nhị cũng không cam lòng yếu thế, lập tức đánh trả.
“Bạn trai yêm đã chạy vào trong đó cứu con gái chị, chị còn dám đánh tôi?”
Hai người phụ nữ lao vào nhau đánh đấm túi bụi.
Lý Đức Hoành, người vừa nói ra lời thề son sắt “Xảy ra chuyện ông ta chịu trách nhiệm”, lẽ ra ông ta phải vào trong đó cứi cháu gái mình, lúc này đang cảm thấy lạnh từ chân đến đầu.
Ông ta nhìn chằm chằm ngọn núi đã sụp đổ trước mắt.
Nếu không phải do Lý Đại Lực xông vào trước, người đi vào chính là ông ta……
Tiếng kêu rên, tiếng khóc nức nở vang lên khắp nơi, rất nhiều người vì người thân của mình, có người vì bạn bè, đồ đệ, tổ trưởng của mình có lẽ sẽ chết đau lòng, còn có rất nhiều người buồn bã vì đám ruộng mà bản thân cực khổ khai khẩn mấy tháng qua.
Ngay cả con trâu già của đại đội còn nghỉ mệt trên núi không muốn đi lại, cũng có người khóc thút thít vì nó..
Cùng thời gian đó, trên ngọn núi Hạc Sơn cách vách, núi đá bao quanh hồ nước cũng nổ tung, từng dòng nước nhanh chóng chảy ra từ khe núi, lan theo mương máng đan xen ngang dọc uốn lượng chảy xuôi, dưới ánh mặt trời sáng lạn nhìn giống như từng dải lụa.
Từng dòng nước trong lành chảy xuống, sao mà rực rỡ lóa mắt như thế.
Người dân nhìn Hạc Sơn dẫn nước thành công, lại nhìn núi Ngưu Giác tang thương trước mặt, nước mắt lập tức chảy không ngừng.
Một lúc lâu sau, cuối cùng ngọn núi cũng yên ổn lại, Triệu Lan Hương thoát khỏi sự kiềm chế của chị Hạ, dẫn đầu chạy vào trong núi.
Nhóm công nhân cũng xông vào theo.
Xã viên sống sót sau tai nạn, do dự một chút, cũng xông vào bên trong.
Chủ nhiệm hội phụ nữ gào thét: “Mọi người cầm nông cụ lên, vào núi cứu người.”
Trên núi vẫn còn từng cục đá vụn lăn xuống, không khí tràn ngập khói bụi mù mịt, cô chạy theo đường núi lên đến nơi chôn thuốc nổ, rồi dừng bước. Trước mặt cô là từng chiếc hố sâu hoắm, từng dòng nước đang trút xuống, ngăn cản đường đi của mọi người.
Triệu Lan Hương tận mắt nhìn thấy cảnh này, cô đau đớn gần chết, ánh mắt tối sầm trực tiếp ngất sỉu.
Chị Hạ đưa người cho Tam Nha chăm sóc, ánh mắt đau thương mờ mịt tìm kiếm em trai thân yêu nhà mình.
Chị nhìn thấy có người bị chôn dưới núi đá, cánh tay và chân lộ ra là của đàn ông.
Chị Hạ điên cuồng bắt đầu đào bới, đào đến cuối cùng mới phát hiện ra gương mặt của người đàn ông ấy máu me be bét không nhận ra được diện mạo ban đầu, chị lại sờ bàn chân người đó lộ ra, không có vết sẹo, không phải em trai mình.
Chị lau sạch nước mắt, lại tiếp tục tìm người.
Rất nhanh chị dâu Lý đã tìm thấy A Hoa nhà chị ta, tiếng khóc yếu ớt của cô bé truyền ra từ trong khe đá.
Vài người hợp tác với nhau cẩn thận dọn từng cục đá ra, mới phát hiện đội trưởng kính yêu của bọn họ đang cong người, dùng thân mình bảo vệ chặt chẽ cho đứa trẻ, dòng máu đỏ tươi chảy đầy đất.
Người nhà của đại đội trưởng ngã nhào ra đấy, khóc rách cổ họng.
“Vẫn còn thở, vẫn còn thở!”
“Đừng khóc, mau chóng đưa người đến bệnh viện mới là chuyện quan trọng !”
Em trai thứ hai Lý Đại Ngưu và em trai thứ ba Lý Đại Mã của Lý Đại Lực hợp sức nâng người xuống núi, chủ nhiệm hội phụ nữ đã gọi một chiếc máy kéo đến đây, nhanh chóng đưa người đi b ệnh viện.
Người lái máy kéo chờ thêm một lát, sau khi xã viên liên tục nâng vài người hơi thở thoi thóp đến, mới khởi động xe bắt đầu di chuyển.
Chị Hạ vẫn đang tiếp tục đào bới, đào không biết mệt mỏi.
Chị không thể tưởng tượng nội, nếu để bà nội biết em trai mất rồi, bà ấy sẽ đau lòng đến mức nào.
Chị vừa đào đá, vừa thút thít rơi lệ, nghĩ cách nên giấu giếm chuyện này thế nào. Không biết chị đã đào thế nào, đào bao lâu, đào đến khi tay đổ máu, đào ra được thân nhân của người khác, nhưng Bách Ca Nhi nhà chị vẫn không thấy đâu.
Người vẫn chưa tìm thấy còn có công nhân ở lại trên núi, có khả năng đã rơi vào trong ám động, cũng có thể đã chìm xuống đáy hồ…
Chị Hạ đang đào bới, đang đau lòng sắc mặt xanh mét, đột nhiên bả vai chị bị người khác vỗ nhẹ một cái.
Nhưng chị vẫn cúi đầu đào bới không biết mệt mỏi.
Khi bả vai tiếp tục bị vỗ lần nữa, lúc này người vỗ vai chị đã mở miệng nói.
“Chị, em ở đây!”
“Không cần đào nữa, em không sao cả!”
Chị Hạ ngơ ngác xoay người lại, thấy em trai mình vẫn hoạt bát loạn nhảy, không mất một sợi lông nào, ánh mắt u ám không có sức sống kia mới sáng lên.
Anh đang dắt một con trâu già do chị nuôi dưỡng, con trâu vui vẻ thở phì phò liếm quần áo chị Hạ, trên lưng trâu còn có một người đang ngất xỉu.
Hạ Tùng Bách vỗ vai chị, nói: “Đừng khóc.”
“Em vẫn ổn.”
Chị Hạ đột nhiên ôm lấy em trai mình, bắt đầu khóc lớn.
Hạ Tùng Bách bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu chị, hỏi: “Những người khác đâu?”
Chị Hạ lau sạch nước mắt, vừa vui vẻ lại vừa đau khổ chỉ sang một bên.
Rất nhanh Hạ Tùng Bách đã trông thấy bạn gái mình đang nằm trên mặt đất, sắc mặt anh thay đổi, nhanh chóng chạy đến như một mũi tên.
Anh tưởng rằng bạn gái mình gặp phải điều gì bất trắc, lập tức ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở, thì trông thấy hàng mi cong vút của cô khẽ run rẩy.
Hạ Tùng Bách thở phào nhẹ nhõm một hơi, dở khóc dở cười dùng sức bấm huyệt nhân trung cho cô.
Một lát sau, người con gái đang nằm trên mặt đất mới mở to mắt.
Cô yên lặng nhìn anh một lúc lâu, mới bổ nhào vào trong lòng anh, ôm lấy cổ Hạ Tùng Bách.
“Làm em sợ muốn chết, anh làm em sợ muốn chết.”
“Anh đó, sao lại xấu như vậy, làm em đau lòng như thế.”
Hạ Tùng Bách vuốt tóc cô, vỗ về an ủi.
“Đừng khóc, đừng làm trò cười trước mặt trẻ con.”
Triệu Lan Hương lau nước mắt, rất nhanh đã buông lỏng anh ra.
Hạ Tam Nha ngây người nhìn bọn họ chằm chằm, giống như có chút nghi hoặc, lại giống như đã hiểu được điều gì đó. Nhưng tất cả đều bị niềm vui khi anh trai mình còn sống thay thế, sau khi chị Triệu buông lỏng anh trai mình ra, Hạ Tam Nha lập tức ôm chặt lấy cổ anh.
Cô bé gân cô gào khóc, nước mắt nước mũi rơi hết xuống người anh.
……
Sau khi xuống núi, Hạ Tùng Bách không vội về nhà, mà hứng thú đi hái cỏ tươi, mang đến chuồng bò cho con trâu già kia ăn, anh vuốt đầu nó nói : “May nhờ có mày.”
Anh cho trâu ăn đống cỏ non mình mới hái : “Thưởng cho mày đó, ngày mai ngày kia vẫn còn, cho mày ăn đủ.”
Hạ Tùng Bách chưa hề nói với ai, cảm giác sống sót sau tai nạn vẫn luôn quanh quẩn trong ngực anh.
Mười hai giờ mười lăm phút anh mới xuống núi, cuối cùng anh tức giận đánh Tôn Tường hôn mê, khuyên được thêm ba người công nhân theo anh xuống núi, trước khi đi còn dựa vào sức lực bản thân lôi kỹ sư Vương đi theo.
Bà nội anh nói cho dù ở niên đại nào đều phải tôn trọng phần tử trí thức. Nhưng phần tử trí thức cũng có tốt có xấu, đơn giản là vì Hạ Tùng Bách thương những người công nhân cực khổ bán mạng kia mới không nỡ đi.
Anh cứu hai người kỹ sư công trình kia, vì nghĩ có người nên xám hối cả đời vì sai lầm mà bọn họ phạm phải.
Chỉ là còn chưa chạy đến chân núi, vụ nổ đã bắt đầu, kỹ sư Vương và ba công nhân không tình nguyện bị anh lôi đi còn chạy nhanh hơn tất cả mọi người.
Hạ Tùng Bách còn cõng theo một người nên chậm chân hơn, chưa kịp xuống núi. Đúng lúc núi đá rung chuyển sắp sập, bụi mù ngập trời, anh trông thấy con trâu già kinh hãi chạy như điên xuống núi. Hạ Tùng Bách nhanh nhẹn ném người lên lưng trâu, bám chặt lấy nó cùng nhau chạy xuống.
Trên đường chạy trốn, kỹ sư Vương bị đá đập vào chân không đi được, ai cũng tiếc mạng cả, vì cứu bọn họ suýt chút nữa Hạ Tùng Bách đã bỏ mạng nơi hiểm địa, nhưng vừa rồi bọn họ chỉ lo tự mình chạy trốn, khiến Hạ Tùng Bách cảm thấy lạnh lòng.
Lúc này Hạ Tùng Bách đã tiếc mạng, không hề quay đầu dừng lại, tính mạng vừa giữ được anh rất trân quý, nếu anh xảy ra chuyện gì bà nội sẽ lo lắng, chị cả, em út sẽ khóc hết nước mắt, bạn gái anh cũng sẽ đau khổ.
Đợi khi ngọn núi không chấn động nữa, Hạ Tùng Bách mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó cùng với mấy người công nhân đào kỹ sư Vương ra. Sở dĩ anh báo bình an cho người nhà muộn như vậy, là vì mất thời gian đào kỹ sư Vương ra khỏi đống đổ nát.
Sau khi an ủi em gái xong, trước mặt mọi người không tiện dỗ dành bạn gái, Hạ Tùng Bách chỉ có thể vụng trộm đưa cho cô vài quả dại mà mình hái được. Số trái cây dại này mọc trên vách đá, bình thường không dễ hái được, hôm nay núi đá sụp xuống, cây cối cũng bật gốc, quả dại vừa lớn vừa mọng, chín hồng vô cùng đáng yêu.
Lúc này anh còn có tâm trạng hái trái cây, Triệu Lan Hương có chút dở khóc dở cười.
Cô lườm Hạ Tùng Bách một cái, không còn sức nổi giận với anh nữa, cũng không nỡ hận những người anh vừa cứu.
Bởi vì đã có người khác hận bọn họ thay cô, đó là những người có người thân bị đá đè chết, khi nhìn thấy bốn người kỹ sư công trình kia, bọn họ hận không thể xé xác cả bốn người. Ngoài kỹ sư Vương bị gãy chân được đưa đi bệnh viện, ba người còn lại đều bị đánh một trận. Ngô Dung là người chịu trách nhiệm cho nổ Hạc Sơn cũng bị giận chó đánh mèo, nhưng không bị đánh nghiêm trọng lắm, bởi vì Hạc Sơn không xảy ra chuyện gì.
Tôn Tường bị Hạ Tùng Bách tàn nhẫn đát ngất, bị đưa đến chân núi rất lâu sau mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại đã phát hiện ra hai tay của anh ta đang nằm gọn trong chiếc còng số tám lạnh như băng, bị công an dẫn đi thẩm tra.
Anh ta cũng không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng nhìn thấy ánh mắt căm giận của người trong thôn, dường như anh ta đã biết được một chút.
Anh ta biết cái mạng của mình được một người nông dân nhặt về, cánh môi Tôn Tường khẽ mấp máy, ánh mắt phức tạp nhìn sư phụ mình đang đứng trong đám người. Anh ta nói với công an vài câu, công an mới đồng ý cho anh ta thêm vài phút.
Tôn Tường đi đến trước mặt Cố công, anh ta áy náy nhỏ giọng nói: “Sư phụ, xin lỗi.”
Cố Hoài Cẩn thờ ơ: “Vào trong nhà lao cải tạo cho tốt, nhận thức sai lầm.”
Trước khi đi, giọng nói nhẹ nhàng của anh ta dường như bay theo gió: “Còn nữa…… Cẩn thận Ngô Dung.”
Cố Hoài Cẩn nghe thấy thế, nhẹ nhàng nói một câu: “Cậu quan tâm chính mình là được rồi.”
Xã viên đào bới suốt một ngày trên núi, tìm mãi tới tận đêm khuya, còn đốt cả đèn dầu vừa gọi vừa tìm kiếm, rạng sáng ngày hôm sau vẫn còn tám người nữa mất tích, không rõ sống chết, chín người bị thương nặng, bốn người thương nhẹ…
Vở kịch nhỏ:
Hương Hương: Rất giận, cũng không muốn ăn trái cây.
Bách Ca (Trong lòng bối rối): Phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải hôn cô ấy một cái????