Cô muốn hẹn thời gian khác để nói chuyện hợp tác công việc với Lương Thiết Trụ, bởi vì sau chuyện núi lở cả thôn Hà Tử đều loạn cả lên, Triệu Lan Hương loay hoay không lấy ra được tâm trạng để nói chuyện này với Thiết Trụ.
Triệu Lan Hương đi đến trước mặt Lương Thiết Trụ, Thiết Trụ hỏi: "Tìm anh Bách à?"
"Anh ấy không có ở đây, anh ấy đi đưa hàng giúp tôi rồi."
Triệu Lan Hương nói: "Chủ nhật này tôi muốn là thêm chút bánh ngọt, nhờ anh bán giúp luôn.”
Thiết Trụ sảng khoái đáp: "Được!"
Thấy mặt trời đã lên cao, cũng nên dọn hàng ăn cơm rồi. Anh ta lấy hộp cơm của mình ra, thấy Triệu Lan Hương vẫn chưa đi, Thiết Trụ nhanh chóng và mấy miếng cơm, hàm hồ nói: "Biết đường Xây Dựng không? Có lẽ anh Bách đang ở bên đó, để anh ấy tiện đường đưa cô về, trời nắng nóng thế này khỏi phải chen lấn trên ô tô nữa."
Triệu Lan Hương đi theo hướng Thiết Trụ, tiến thẳng về phía trước.
Rất nhanh cô đã nhìn thấy Hạ Tùng Bách.
Người đàn ông cao gầy đang phơi mình dưới ánh mắt mặt trời, khiêng một chiếc giường gỗ rất nặng cùng với một người đàn ông khỏe mạnh khác, sau khi chuyển xong, anh lại vác một cái chum đựng nước trên vai, chậm rãi dọn đồ tiếp.
Triệu Lan Hương nhìn thấy thế vừa đau lòng lại vừa tức giận, không phải anh đến đây đưa hàng à, sao lại còn dọn nhà cho người ta nữa?
Khi Triệu Lan Hương đến, đồ đạc trong ngôi nhà này gần như đã được chuyển đi hết rồi, Hạ Tùng Bách vác cái chum nước xong thì dừng lại lau mồ hôi, đứng dưới gốc cây thở phì phò nhận tiền từ tay chủ nhà. Người đàn ông trung niên mang theo chút kiêu ngạo của dân thành phố, tiện tay đếm mấy tờ tiền giấy, rồi ném từ trên cao xuống.
"Còn thừa cho cậu đấy!"
Một tờ tiền màu xanh rơi vào trong lòng bàn tay thô ráp dày rộng của Hạ Tùng Bách, anh vô tư không hề khó chịu nhận lấy tiền bỏ vào trong túi quần, rồi thuận tiện ngồi xổm xuống gốc cây bắt đầu gặm bánh ngô rau dại. Lúc ăn cơm, hai hàng lông mày của anh giãn ra, hé miệng lộ ra hàm răng trắng bóng.
Chỉ một tờ tiền mệnh giá năm đồng thôi, đã có thể làm mặt anh giãn ra như vậy. Triệu Lan Hương đứng dưới mái hiên ở góc đường, từ đằng xa nhìn anh, cảm giác khó chịu dâng lên trong lồng ngực.
Nghèo khó đúng là vướng bận lớn nhất đời này, thành phần gia đình không tốt khắc sâu trong cốt tủy. Nếu không rửa sạch sẽ khiến người ta thống khổ, khiến người ta không còn chút sức lực nào.
Cô nhìn một lúc lâu, rồi yên lặng quay về chợ đen.
Lương Thiết Trụ ăn cơm xong đang chuẩn bị dọn quán về nhà thu lương thực, thấy cô gái vừa đi đã quay lại anh ta rất kinh ngạc.
"Sao thế, không thấy anh Bách à?"
Triệu Lan Hương lắc đầu, giải thích: "Không thấy, đi lạc đường, trời nắng quá váng cả đầu."
Lương Thiết Trụ vỗ vỗ vào ghế sau chiếc Đại Kim Lộc của anh ta: “Lên đây, tôi đưa cô đi tìm anh Bách.”
Anh ta khó hiểu nói thầm một câu, sao có thể đi lạc đường được nhỉ.
Anh ta đưa một cái khăn quàng cổ cho Triệu Lan Hương, bảo cô che đầu cho đỡ nắng, vừa đi một đoạn được, hai người đã gặp được Hạ Tùng Bách rồi.
Lương Thiết Trụ hỏi: "Đưa xong rồi à?"
Hạ Tùng Bách thở phì phò nói: "Vẫn chưa."
"Sao lại chậm như vậy?"
Hạ Tùng Bách liếc nhìn cô gái đang ngồi sau xe Thiết Trụ, mặc dù đã che mặt, nhưng chỉ cần liếc qua bóng dáng kia một cái, anh biết ngay người đó chính là bạn gái mình.
Hạ Tùng Bách ho khan một tiếng, nói: "Đưa hàng cho khách xong, còn khuân đồ giúp người ta, chậm trễ chút thời gian."
Nếu không thì giờ này anh đã về nhà từ lâu rồi.
Dù sao người ta cũng là khách hàng của Thiết Trụ, không dễ đắc tội, Hạ Tùng Bách còn có thể làm gì, đành phải chuyển đồ giúp thôi. Sức lực của anh nhiều, lại không tốn tiền, chỉ phí chút thời gian thôi.
Triệu Lan Hương nói: "Về nhà đi."
Nói xong cô nhảy xuống khỏi xe Thiết Trụ, chiếc khăn quàng cổ che kín mặt chỉ lộ ra một đôi mắt trong lành như con suối, vừa sáng ngời vừa trong suốt.
Hạ Tùng Bách bị cô nhìn chằm chằm như vậy, khuôn mặt nóng lên, ấp úng trả lời:
"Em chờ anh một chút, anh đưa hàng xong sẽ quay lại đón em… "
Hạ Tùng Bách còn chưa nói dứt lời, bên hông đã có thêm một đôi tay.
"Em đi cùng với anh."
Triệu Lan Hương nói xong thì tựa đầu vào lưng Hạ Tùng Bách, tay nắm chặt vòng eo gầy nhưng đầy sức lực của anh.
Hạ Tùng Bách cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng bừng, không thể ngăn cản nổi.
Hai chân anh vội vàng quét xuống mặt đất, phanh xe lại.
Cả người Hạ Tùng Bách đều nóng lên, đầu đổ đầy mồ hôi, giọng nói khô khốc: "Đợi anh, rất nhanh thôi."
"Em ngồi sau xe anh, rất nguy hiểm."
Anh quay mặt đi, hét lớn với Lương Thiết Trụ: "Thiết Trụ, cậu đưa cô ấy đến tiệm cơm ăn chút gì đó đi, cô ấy chưa ăn cơm đâu.”
Hạ Tùng Bách để người lại, rồi chạy trốn nhanh như chớp, lập tức biến mất trong con ngõ tĩnh mịch.
Xe đạp nhẹ nhàng linh hoạt giống như một chú chim én, “Vèo” một cái đã không thấy bóng dáng.
Lương Thiết Trụ vỗ đầu ấp úng nói: "Xem tôi này, cả việc đưa cô đi ăn bát mỳ cũng không nghĩ ra, đi thôi để tôi dẫn cô đi ăn, ăn xong chắc lúc ấy anh Bách cũng quay lại.”
Trước mắt Triệu Lan Hương hiện lên tờ năm đồng màu xanh kia, cô lắc đầu, móc một miếng bánh cứng rắn trong túi quần ra gặm.
Vừa khô lại vừa cứng, nhưng so với bánh ngô rau dại mà nói, đã ngon hơn không biết bao nhiêu lần.
"Không cần."
Từng miếng bánh khô khốc trôi vào trong cổ họng, khiến cổ họng cô sắp bốc lửa, không có nước, dưới thời tiết khô nóng bánh bích quy giòn xốp vô cùng dễ nghẹn. Triệu Lan Hương cắn từng miếng ăn hết sạch chiếc bánh, ngay cả vụn bánh cũng không để lại.
"Được rồi, tiết kiệm được năm mao tiền." Cô lấy khăn tay ra lau miệng, đôi mắt trong trẻo càng sáng hơn.
Lương Thiết Trụ gãi gãi đầu, không hiểu vì sao Triệu Lan Hương với túi tiền nặng trịch đột nhiên lại tiết kiệm tiền như vậy.
Trong khoảng thời gian này cô còn chịu khó hơn trước, mỗi ngày anh ta đều đến nhà họ Hạ lấy hàng đem bán, mỗi ngày ít nhất cũng bán được mười đến hai mươi đồng. Nửa tháng qua, số tiền cô kiếm còn nhiều hơn anh ta kiếm ba tháng.
Ngay cả Lương Thiết Trụ cũng không thể không bội phục bản lĩnh của cô, nhưng mà đột nhiên cô lại bắt đầu "Tiết kiệm tiền", điều này khiến Lương Thiết Trụ kinh ngạc há hốc mồm.
Lương Thiết Trụ nhìn không vừa mắt nói: "Năm mao tiền thôi mà, nếu cô không nỡ bỏ ra, để tôi mời cô ăn. Lát nữa anh Bách về nói không chừng lại mắng tôi bạc đãi cô đó.”
Nếu không biết, còn tưởng rằng cô thiếu tiền đến mức nóng nảy nữa.
Nhưng mà Lương Thiết Trụ lại biết, anh Bách mới là người đang thiếu tiền đến mức nóng nảy. Anh vội vàng làm việc, vẫn chưa kịp hỏi, nên lúc này tiện thể hỏi Triệu Lan Hương.
"Gần đây anh Bách rất thiếu tiền à?"
"Sao việc gì anh ấy cũng nhận hết thế, anh ấy còn phải đến lò mổ mổ heo nữa, Sức khỏe chịu đựng nổi sao?"
Triệu Lan Hương nuốt miếng nước, hỏi: "Việc gì cũng nhận?"
"Anh nói anh ấy đang nhận việc khắp nơi?"
Lương Thiết Trụ thấy cô có vẻ còn không biết rõ bằng anh ta, lập tức ngậm miệng lại.
Triệu Lan Hương bình tĩnh nói: "Chuyện này tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ hỏi anh ấy một chút, cám ơn anh vì đã không giấu tôi.”
Cô tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại phát ra từng đốm lửa nhỏ để lộ ra tâm trạng đang dậy sóng của mình.
Trong khoảnh khắc ấy, cô vô cùng tức giận, hận không thể bắt Hạ Tùng Bách lại mắng cho một trận. Đúng là vì tiền mà chà đạp bản thân, quá liều mạng.
Cô có tiền, anh có thể làm việc cho cô được không?
"Đang lúc rảnh rỗi, tôi nói với anh một chuyện."
Lương Thiết Trụ khẽ gật đầu, anh ta còn tưởng rằng cô muốn nhờ anh ta khuyên nhủ anh Bách. Lương Thiết Trụ chưa kịp nghĩ đã lập tức gật đầu.
Không ngờ Triệu Lan Hương lại nói: "Anh đừng làm việc đang làm nữa, qua làm giúp tôi đi, tôi tìm người nhận đồ ăn rồi giao đồ ăn cho anh.”
"Anh chỉ cần để ý đến khâu vận chuyển, mời khách giúp tôi là được, tất cả những việc khác đều do tôi chuẩn bị.”
Lương Thiết Trụ nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm.
Việc mời khách và để ý đến khâu vận chuyển mà Triệu Lan Hương nói đúng là việc nhẹ nhàng không thể nhẹ hơn được. Đồ ăn cô làm rất ngon, bề ngoài đẹp mắt, giá cả phải chăng, căn bản bán hàng không tốn sức. Khách hàng trước đây từng mua đồ ăn trong tay anh ta, gần như đều trở thành khách quen, mỗi lần bán tầm mười hai mươi cân đồ ăn đối với anh ta mà nói, chính là dễ như ăn kẹo.
Nếu bỏ công việc anh ta đang làm đến làm giúp cô, không khác gì tháo gong cùm nặng như núi Thái Sơn trên người, chuyển sang công việc nhẹ nhàng như lông ngỗng. Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?
Lương Thiết Trụ lập tức lắc đầu, "Không không không, cô quá đề cao tôi rồi."
"Công việc ấy tính gì, tôi tiện tay cũng có thể làm giúp cô.”
Triệu Lan Hương nói tiếp: "Mỗi ngày tôi có thể làm mười cân đồ ăn hoặc bánh ngọt, có thể kiếm bao nhiêu tiền những ngày qua anh cũng thấy rồi."
"Tôi phân cho anh ba phần lợi nhuận, nhưng mà tôi có một điều kiện."
"Anh giúp đỡ anh Bách một chút, chia sẻ một ít việc giúp anh ấy, công việc ở lò mổ quá vất vả, nếu có anh giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn một chút."
Trong lòng Lương Thiết Trụ có chút phức tạp, anh ta còn cho rằng có miếng bánh thơm ngon rơi từ trên trời xuống nữa.
Kết quả hóa ra lại có điều kiện. . .
Càng nghĩ anh ta càng ghen ghét anh Bách, ghen đỏ cả mắt.
Nếu vợ anh ta cũng có bản lĩnh, cũng thương anh ta như vậy, dù bảo anh ta móc tim móc gan ra cho cô ấy, anh ta cũng sẵn lòng. Anh ta biết, mỗi lần Triệu Lan Hương làm bánh, nấu thức ăn, đều phải dậy từ hai ba giờ sáng, nhân lúc trời còn chưa sáng giao cho anh ta, bởi vì thức ăn nóng hổi, hương vị thơm ngon, sẽ dễ bán hơn.
Nhìn thì có vẻ dễ dàng, nhưng nếu mỗi ngày đều như vậy, đúng là muốn mạng người.
Tuy rằng anh Bách cũng dậy từ hai giờ sáng để làm việc, nhưng anh ấy là đàn ông, đã quen với công việc nặng nhọc khổ cực, biết cách sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cho bản thân, sức khỏe tốt hơn so với phụ nữ nhiều.
Cô gái nhỏ trắng nõn đến từ thành phố này sao chịu được khổ cực như vậy. Anh ta thấy khả năng cả đời này cô cũng không vác được thứ gì quá năm mươi cân, cũng chưa từng nếm thử cảm giác vài đêm không ngủ.
Điều kiện mê người này của Triệu Lan Hương, khiến Lương Thiết Trụ hâm mộ đỏ mắt, không nhịn được đã đồng ý!
Triệu Lan Hương dừng một chút rồi nói tiếp: "Còn nữa chính là. . . Tôi hy vọng anh đừng nói với anh ấy chuyện này. Tôi chỉ là muốn anh ấy nhẹ nhàng hơn một chút.”
"Đến lúc đó anh nói với anh ấy, anh muốn làm cùng, làm nghề mổ heo này dễ kiếm tiền hơn, bán lương thực không được mấy đồng, còn chuyện của tôi… Cứ coi như giống trước đây, anh Bách sẽ không để ý được nhiều như vậy đâu.”
Nghe xong anh ta cảm thấy trong lòng chua xót, chua xót vì hai người kia đều đau lòng đối phương, nhưng thân phận địa vị hai người lại cách xa nhau, tình yêu ấy đúng là khó có được kết quả!
Lúc này Lương Thiết Trụ có thể cảm nhận được rõ ràng, tấm lòng muốn che chở cẩn thận cẩu cô.
Anh ta quyết định bảo vệ bí mật ấy giúp cô, quyết không lộ ra nửa chữ, cứ để cho người đại ca ngốc kia "Đang ở trong phúc mà không biết" đi!
Lương Thiết Trụ vuốt mặt một cái, trong lòng lặng lẽ thở dài.
"Được rồi, không vấn đề."
"Có thể làm việc với anh Bách tiền kiếm, còn có thể kiếm thêm một phần từ chỗ cô nữa, giàu chết tôi rồi, đúng là nhặt được của hời.”
Nhưng mà sau này Lương Thiết Trụ đều phải dậy khi gà còn chưa gáy, còn phải dậy sớm hơn so với bình thường. Tuy rằng trước kia anh ta cũng phải dậy từ ba giờ sáng, nhưng việc giao hàng không mệt lắm, đưa hàng xong còn có thể nằm híp mắt một lúc trên đường, so ra thì việc ở lò mổ mệt mỏi hơn rất nhiều.
Cũng may anh ta. . . Có lẽ là. . . Không cần mổ heo?
Lương Thiết Trụ ho khan một tiếng, nói: "Tôi đã đồng ý với cô rồi, cô cũng phải đồng ý với tôi một việc."
Triệu Lan Hương gật đầu.
Lương Thiết Trụ nói: "Đi thôi, đi ăn mì hoành thánh, một miếng bánh quy thì thấm vào đâu, ăn mỳ no rồi thì lên xe về nhà!"
Lần này Triệu Lan Hương không phản bác, cô đi theo Lương Thiết Trụ đến quán cơm nhà nước, một bát mì hoành thánh nóng hổi sáu mao tiền, bánh còn làm bằng nhân thịt đó.
Nhân bánh chay thì năm mao tiền.
Thiết Trụ đưa một tờ phiếu lương thực nửa cân và một đồng tiền, nhân viên phục vụ nhanh chóng trả lại cho anh ta hai mao.
Trong thời đại này thức ăn rất đắt, nhưng bát mì hoành thánh này rất lớn, là lượng ăn cho một người đàn ông trưởng thành, cô cầm một cái bát nhỏ hơn, gắp bớt một nửa Thiết Trụ.
"Ăn đi, mình tôi không ăn hết."
Cô cười híp mắt bắt đầu hút mì hoành thánh, lớp vỏ bánh non mịn khiến cổ họng khô khốc thoải mái hơn, cô cong mày lại cười nói: “Tôi cũng biết làm mì hoành thánh đó, lần sau cho anh nếm thử, đảm bảo ăn ngon!"
Thiết Trụ gật đầu ậm ừ, nhanh chóng cúi đầu ăn mì hoành thánh, anh ta thích nhất ăn loại bánh lớp da mềm mịn nhân thịt bên trong béo ngậy này!
Vở kịch nhỏ:
Phóng viên: Nói cho mọi người biết thu nhập bình quân của mọi người một chút?
Thiết Trụ: Ta hả, khoảng tám mươi đồng.
Phóng viên: Anh thì sao?
Anh Bách: 100~200.
Phóng Viên: Kẻ có tiền! Hương hương thì sao?
Hương hương: Khoảng trên dưới một trăm, làm việc tám ngày.
Phóng viên: emmmmmm. . . Đây mới là phú hào ẩn hình: )