Sau khi hai người ăn xong thì quay về con ngõ khuất, trong ngõ sâu âm u ẩm ướt, một chiếc xe Phượng Hoàng đã đứng chờ ở đó.
Trên mái đầu ngắn ba phân của người đàn ông đổ đầy mồ hôi, từng giọt chảy xuống trán lướt qua khóe mắt, rồi rơi xuống thấm vào quần áo bằng vải bố. Nghe thấy tiếng động anh nghiêng đầu lại, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Hạ Tùng Bách lau chiếc ghế sau bẩn thỉu, dùng tay áo lau sạch bóng không còn một hạt bụi nào.
“Ngồi cho chắc.”
Triệu Lan Hương nhảy lên xe, ôm lấy eo anh.
Cả người Hạ Tùng Bách cứng đờ, hai chân máy móc dẫm lên bàn đạp.
Mỗi đường ngang ngõ tắt trong huyện anh đều hiểu rõ ràng, chiếc xe Phượng Hoàng linh hoạt xuyên qua bóng râm dưới từng mái nhà, lướt quá phố lớn, ngõ nhỏ, rất nhanh đã ra khỏi phố xá ồn ào.
Khi bắt đầu đi lên đường núi, Triệu Lan Hương kéo vạt áo trên bụng anh.
“Dừng dừng dừng.”
Hạ Tùng Bách vừa dừng xe vừa hỏi: “Sao thế?”
Triệu Lan Hương bảo anh xuống xe, sau đó cô nhanh chóng nhảy lên yên, chân dẫm lên bàn đạp: “Để em đèo anh về.”
Hạ Tùng Bách lau mồ hôi, ngửi mùi mồ hôi khó chịu trên người mình, có chút quẫn bách nói: “Người anh hôi lắm sao?”
Lúc này Triệu Lan Hương thật sự hận không thể kéo anh lại đánh cho một trận, những lời Lương Thiết Trụ nói vẫn luôn quanh quẩn ong ong bên tai cô, cô càng nghĩ càng không dễ chịu. Vậy mà lúc này đôi chân mệt mỏi của anh lại đang dẫm trên bàn đạp ngay trước mắt.
Cuối cùng Triệu Lan Hương không ngồi yên được nữa.
Cô vỗ ghế sau xe mình, thấy anh vẫn ngây ngốc sững sờ nhìn cô chằm chằm, Triệu Lan Hương dùng sức véo mạnh một cái vào eo anh.
Lúc này Hạ Tùng Bách mới đen mặt, chậm rì rì ngồi lên.
Anh nói: “Hay là…… Để anh đi tắm rửa một cái. Bên kia có con sông, để anh xuống đó.”
Triệu Lan Hương mắt điếc tai ngơ, chậm rì rì đạp xe qua con sông kia.
Cô nói: “Anh muốn tắm cũng không phải không được, có điều em phải ở bên cạnh canh chừng, nếu như ban ngày ban mặt có trộm lấy mất quần áo của anh thì phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói trong trẻo của cô lộ ra chút bâng quơ vô lại.
Hạ Tùng Bách lập tức bị nghẹn họng, lỗ tai đỏ lên, không dám nói đến chuyện tắm rửa nữa. Hình ảnh dễ liên tưởng như vậy, Hạ Tùng Bách chỉ cần nghĩ một chút thôi cả người đã khô nóng, ngay cả cái mũi cũng nóng theo.
Nhìn cô có vẻ quy củ, thật ra trong xương cốt lại ẩn chứa ý nghĩ phản nghịch kinh người, đúng là muốn mạng anh mà!
Hạ Tùng Bách không hề nhắc đến chuyện tắm rửa nữa, nhưng thấy bạn gái mình cố hết sức đạp xe, thi thoảng anh lại nhảy xuống chạy theo xe, nhân lúc cô không để ý lại ngồi lên, giảm bớt gánh nặng cho cô.
Chân anh dài, ngồi trên ghế sau xe hai chân chạm đất.
Anh vui vẻ làm việc của mình, bạn gái anh cũng không nhịn nổi bật cười.
Cô nói: “Anh đó, cái đồ ngốc này!”
Hạ Tùng Bách cũng bật cười, lau mồ hôi nói: “Bây giờ anh nặng hơn trước đây khi anh gãy chân em đèo anh đi bệnh viện, béo lên rất nhiều, em không chở được đâu.”
Triệu Lan Hương thấy anh chạy trốn vui vẻ, vừa bất đắc dĩ lại không nhịn được mỉm cười. Nhìn làn da bánh mật bị phơi nắng đỏ ửng lên của anh, đôi chân chạy nhảy như cơn gió, lúc này anh thật sự giống người dân quê mùa chất phác, nhưng dù ngốc như vậy vẫn là người cô yêu.
Triệu Lan Hương nhảy xuống xe, dùng sức hôn anh hai cái.
“Em không chê anh hôi, sao có thể chê anh hôi được chứ?”
“Do em sợ anh quá mệt mỏi thôi.”
Hạ Tùng Bách xoa mái tóc mềm mại của bạn gái mình, lại nhìn tấm lưng đổ đầy mồ hôi của cô.
“Ý nghĩ này của em mới là ngu ngốc.”
“Anh làm việc nặng quen rồi, có mệt đi nữa vẫn khỏe hơn em, dù bây giờ bảo anh cõng em về nhà cũng cõng thoải mái!”
Triệu Lan Hương ngồi trên ghế sau, dán mặt mình vào phía sau lưng ẩm ướt của anh.
“Em không cần anh cõng em về, anh giữ sức lực tiết kiệm được ấy để hôn em đi.”
Hạ Tùng Bách lập tức nghẹn lời, yết hầu nói như lửa thiêu, hai chân dùng sức đạp nhanh như vặn dây cót.
Gió núi mát lạnh thổi qua, hơi thở nặng nề của anh bay theo gió, rơi vào trong tai cô.
……
Khi gần đến thôn Hà Tử, Hạ Tùng Bách nhảy xuống xe, nhường xe đạp lại cho Triệu Lan Hương, còn mình thì chạy bộ theo đường tắt vòng về.
Triệu Lan Hương tự mình đạp ce về nhà, sau khi cất xe vào trong phòng, cô chạy đến chuồng bò thăm Cố công.
Lúc này đã giữa trưa, Cố công đói đến mức hai mắt mờ đi chờ cô về.
“Mỗi ngày gà mái đều đẻ một quả chứng, cho cô hết đó.”
Nói xong ông ta đưa một quả trứng gà trắng bóng cho cô, tình cảm giữa ông ta và con gà mái này vô cùng tốt, mỗi đêm nó đều ngủ bên cạnh ông, ăn uống đầy đủ nên mỗi ngày đều đẻ một quả trứng, chưa gián đoạn ngày nào.
Giống như nó biết người đàn ông này cần trứng của nó để bổ sung dinh dưỡng vậy.
Triệu Lan Hương cười nhận lấy quả trứng gà, nói: “Được rồi, để tôi làm cho ông món cơm bao trứng.”
Cô dùng thịt vụn đã được ướp trong bình gốm, vừa mở nắp bình ra mùi thơm đã bay khắp phòng, cô dùng nó trộn với trứng gà, làm món cơm bao trứng, vừa nhanh lại vừa ngon miệng.
Triệu Lan Hương cho trứng vào nồi chiên thành một miếng trứng vàng óng bóng bẩy, độ dày đều đều, rắc thêm thì là, hành lá vào trong. Cô cũng không câu nệ cơm nên trộn lẫn thứ gì, trong đất trồng rau nhà họ Hạ có rau gì thì cô thêm rau đó vào, cô hái được dưa chuột, rau xanh, cà tím, cắt thành hạt lựu bỏ vào nồi xào lẫn cơm. Trước tiên bỏ cà tím vào xào gần chín mới thêm rau xanh, dưa chuột.
Thịt heo thơm ngào ngạt, trộn lẫn cơm tẻ được cô xào vàng óng, cô dùng trứng chiên bọc bên ngoài cơm thập cẩm, cuối cùng còn rưới thêm một muỗng tương thịt vụn, món cơm bao trứng tản ra mùi hương mê người lập tức ra đời.
Cô bưng món cơm bao trứng qua cho Cố công, một người thanh niên trí thức nghèo khổ khác ở chuồng bò thấy vậy nuốt nước miếng liên tục.
Triệu Lan Hương đặt cơm xuống, không nói một lời, nhanh chóng quay về nhà họ Hạ.
Cố công ôm bát cơm híp mắt lại hưởng thụ, rồi cắn từng miếng cơm bao trứng, lớp trứng bao bên ngoài thơm ngon béo ngậy, bên trong là rau dưa phong phú không ngán, mang đến cảm giác vui thích.
Nước tương tươi ngon dưới lên lớp trứng béo ngậy cộng với vị ngọt thanh của dưa chuột, cà tím mềm xốp, hương vị cải ngồng và cơm, phối hợp với nhau vô cùng kỳ diệu, khiến người ta cảm giác béo lại không ngấy, ăn một lại muốn ăn hai.
Cố công ăn hết sạch cả bát cơm không thừa một hạt.
Hồ Tiên Tri ở bên cạnh không biết đã nuốt nước miếng bao nhiêu lần rồi, bụng kêu to như tiếng sấm, anh ta dùng đôi mắt đói khát nhìn chằm chằm vào Cố công.
Bên này đói sắp chết, bên kia lại được ăn đồ ăn ngon như vậy.
Đặc biệt Cố công ăn xong còn xoa miệng, liếm láp dư vị cơm bao trứng vừa rồi.
Tiên Tri nói: “Vì sao người nhà bọn họ lại đưa đồ ăn cho sư phụ vậy?”
Cố công không thèm để ý đến anh ta.
Hồ Tiên Tri lại hỏi tiếp: “Sư phụ cho bọn họ tiền à?”
Anh ta thở dài một hơi, lấy ra tờ tiền từ trong đống cỏ, hai tay vuốt ve nó.
“Tiền này là do Ngô Dung cố ý cho con khi tới thăm, không biết có thể bảo thanh niên trí thức kia nấu cho con vài bữa cơm hay không?”
Cố công ăn no tâm trạng không tồi, cuối cùng cũng chịu “Đại phát từ bi” mở miệng nói chuyện với Hồ Tiên Tri.
Ông ta hỏi bâng quơ như đang nói chuyện phiếm: “Sao Ngô Dung không ngồi tù cũng không phải ở chuồng bò giống cậu ?”
Hồ Tiên Tri nói: “Cậu ta không giống bọn con, con chỉ vì cái lợi trước mắt, còn cậu ta thì giống với sư phụ.”
“Thấy Hạc Sơn đã làm xong, công trình của cậu ta ở đỉnh núi khác mới vừa bắt đầu khởi công! Trước kia ba người chúng con còn cười cậu ta ngu ngốc, bây giờ xem ra đã hiểu được, phải thành thật kiên định làm việc như vậy mới là đạo lý.”
Cố công thờ ơ nói: “Sư đệ của cậu nhắc nhở tôi, bảo tôi cẩn thận với Ngô Dung.”
Cả người Hồ Tiên Tri sứng sờ, giống như hoàn toàn không nghĩ tới sư đệ Tôn Tường của mình lại nói với sư phụ điều này.
Cảm xúc nghi ngờ, khinh thường, khiếp sợ đều hiện lên trên mặt, anh ta cố gắng gạt bỏ mối nghi ngờ trong lòng, nói: “Con không cảm thấy Ngô Dung có gì cả, đến nước này rồi Tôn Tường còn nói như vậy, mới là người đáng nghi.”
“Sau khi xảy ra chuyện, bốn người chúng con bị nhốt vào đồn công an, thẩm vấn vài ngày liên tục, tinh thần đều căng thẳng, dưới tình trạng ấy cái gì phải khai đều khai ra hết, điều gì khả nghi đều làm sáng tỏ rồi. Tên Tôn Tường gian trá kia, đến lúc này rồi còn định ly gián cảm tình giữa chúng ta.”
Hồ Tiên Tri căm giận nói: “Chắc cậu ta biết mình sắp chết nên muốn kéo theo một cái đệm lưng!”
Suốt cả cuộc nói chuyện Cố Hoài Cẩn đều nhìn chằm chằm vào Hồ Tiên Tri, không mặn không nhạt ồ lên một tiếng, rồi nằm xuống đống cỏ khô ngủ ngon lành.
……
Hạ Tùng Bách vừa về phòng đang quần áo chuẩn bị đi ngủ, thì cửa phòng kêu “Kẽo kẹt” một tiếng, rồi bị đẩy ra.
Anh nhanh tay kéo quần áo củ mình lên, hồn nhiên giống như không thèm để ý hỏi: “Sao thế?”
Thật ra lúc này cả người anh đã căng chặt, giống như dây cung vậy, đôi mắt sâu thẳm đen bóng, giống như thùng dầu, chỉ cần một ngọn lửa là có thể thiêu cháy.
Triệu Lan Hương đặt trứng bao cơm lên bàn: “Nấu thêm cho anh một bữa cơm.”
“Trưa nay anh không ăn uống tử tế, nhân lúc còn nóng ăn nhiều một chút.”
Cô ngồi xuống giường, tay chạm vào người đàn ông đang chuẩn bị đi ngủ, đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua đầu vai anh, cô kéo áo ra xem, nơi đó đã đỏ bừng và sưng lên.
Triệu Lan Hương hỏi: “Có đau không?”
Hạ Tùng Bách kiềm chế ậm ừ một tiếng.
Đau thì không đau, nhưng mà có chút nhức, ngủ một giấc là ổn rồi. Nhưng cô gái nhỏ lại sờ loạn một lúc, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào vai anh, khiến anh cảm thấy như bị điện giật, từ vai truyền xuống eo rồi lan khắp toàn thân.
Triệu Lan Hương nhìn người anh cứng đờ, trán đổ mồ hôi, thì lấy khăn tay ra lau cho anh.
“Dậy ăn cơm đi, đợi tiêu hóa xong thì nghỉ ngơi tiếp.”
“Anh còn dám nói mình béo, kêu em không chở nổi, a ——”
Bất thình lình bị anh kéo xuống giường, Triệu Lan Hương khẽ kêu lên một tiếng, chiếc chăn mỏng manh bao lấy toàn bộ cơ thể cô.
Người đàn ông hô hấp hỗn loạn, vừa thở dốc vừa có chút ngượng ngùng nói: “Không phải em bảo anh tiết kiệm sức lực…… Làm gì đó sao?”
“Bây giờ anh muốn hôn, có cho không?”
Trong đôi mắt đen nhánh của anh mang theo chút cầu khẩn, giống như có thể nhỏ ra nước. Đã rất lâu rồi anh chưa nếm cô gái ngọt đến phát ngấy này của anh, đôi môi mềm mại ấm áp của cô giống như mang theo tiên khí vậy, chỉ cần chạm vào vài ngày sau cả người anh đều tràn đầy sức lực.
Cơ thể nóng bỏng của anh dán chặt lên trên da thịt mát lạnh của Triệu Lan Hương, khẽ cọ nhẹ như có như không.
Triệu Lan Hương vuốt ve người đàn ông đáng yêu đang vội vàng như một cậu nhóc chưa lớn, kéo anh xuống hôn cô, dùng sức hôn. Nụ hôn vội vàng hấp tấp ấy, như muốn truyền đạt khát khao, nhưng lại cố gắng khắc chế của anh.
Hôn đến khi miệng cô đau đớn, quần áo trên người vẫn chỉnh tề, không bị anh làm loạn. Anh thỏa mãn quay người lại, giống như vừa xua tan hết mệt mỏi trên người, đặt đầu xuống gối thở phì phò.
Đáng yêu như một chú chó con vậy.
Triệu Lan Hương bò dậy, thương tiếc hôn lên bả vai sưng tấy của anh, cánh môi ẩm ướt dịu dàng, khiến anh căng thẳng bả vai cứng đờ.
“Đồng ý với em, sau này phải yêu quý thân thể mình nhé, có được không?”
“Sau này nó là của em.”
Triệu Lan Hương chạm vào ngực anh, nghiêm túc nói.
Lúc này Hạ Tùng Bách chỉ muốn chửi mẹ nó, có phải cô nàng này muốn chết hay không, đang ở trên giường anh còn dám nói những lời này.