Ngọn lửa trong lòng Hạ Tùng Bách lập tức cháy lên, ánh mắt trở nên vừa hung dữ vừa ngang tàng.
Nhưng mà đối mặt với đôi mắt trong suốt lại nghiêm túc của bạn gái, trong mắt cô không có nửa phần trêu cợt nào, anh cảm thấy rất đau lòng.
Sau đó cô gái thở dài, đầu cũng rơi xuống gối, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Em nghe Thiết Trụ nói, anh nhận rất nhiều việc.”
Tâm tư xao động của Hạ Tùng Bách, bị ánh mắt ướt dầm dề của cô dập tắt, bắt đầu yên tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, anh mới buồn bực nói: “Chữa bệnh cho anh rể phải tốn rất nhiều tiền.”
“Người bạn cũ trước kia của bà nội, làm bác sĩ ở bệnh viện tỉnh nói, phải dùng nhân sâm để bồi bổ.”
“Tiền đã tiêu hết rồi, không có cách nào khác.”
Triệu Lan Hương nói: “Nghèo cũng có cách chữa bệnh của người nghèo, không có thứ gì rẻ hơn một chút sao?”
Hạ Tùng Bách gật đầu nói: “Anh chưa mua nhân sâm cho anh ấy ăn, bây giờ anh ấy mới chỉ dùng chút sâm Mỹ để bồi bổ, thứ này rẻ hơn rất nhiều…”
“Thuốc quý một chút, dùng để bồi bổ cơ thể. Bác sĩ nói tốt nhất nên nằm viện một hai tháng để quan sát, nhưng mà chúng ta không có tiền, rất nhanh thôi anh rể sẽ phải về nhà.”
Triệu Lan Hương không nhịn được nắm lấy bàn tay thô ráp của anh, nó vừa cứng lại vừa ấm áp.
“Anh ấy có đỡ chút nào không?”
Hạ Tùng Bách nói: “Sắc mặt hồng nhuận hơn chút, sâm Mỹ cũng không phải không có tác dụng gì.”
“Định bao giờ mở tiệc cho bọn họ?”
Hạ Tùng Bách nói: “Bà thông gia bảo, đợi khi anh ấy có thể đứng được thì mở tiệc, yên tâm đi.”
Nghe thấy thế Triệu Lan Hương cũng yên tâm hơn, đại đội trưởng có thể nhặt về một mạng, lần này đúng là nhờ phúc của bà nội, cũng do mẹ anh ta dám đánh cuộc nữa.
Lý Đại Lực nằm ở bệnh viện một tháng, vừa giải phẫu xong hơn một tuần đã về nhà. Khi về là do hai người em trai anh ta tự mình khiêng về, đi đường rất cẩn thận sợ chạm vào miệng vết thương của anh ta.
Sau khi Lý Đại Lực về đến thôn Hà Tử, thôn dân đều kinh ngạc không thôi.
Đại đội trưởng vậy mà đã sống lại!
Lúc này chuyện núi Ngưu Giác sụp đổ đã qua hơn một tháng, đại đội trưởng bị thương nghiêm trọng vẫn có thể kéo dài lâu như vậy, tốt xấu gì cũng coi như đã đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan! Chuyện ma chay kèn trống náo loạn suốt một tháng trong thôn Hà Tử Truân, có vài xã viên bị thương nặng không cứu được, đội trưởng có thể nhặt về một mạng đúng là ông trời phù hộ.
Lý Thúy Hoa mẹ ruột của Lý Đại Lực gặp ai cũng khóc than: “Đâu có khỏi hoàn toàn!”
“Sáu trăm đồng của Đại Lực đều tiêu hết, không còn cách nào khác, mới phải ra viện.”
Mọi người hít hà một hơi, sáu trăm đồng…… Hóa ra là bỏ ra nhiều tiền như vậy để chữa bệnh, chẳng trách có thể cướp lại người từ trong tay Diêm Vương.
Vài xã viên bị thương nặng không cứu được trong thôn, đều là người nhà nghèo, không nỡ bỏ tiền ra chữa bệnh, ở bệnh việc chống chọi qua loa vài ngày rồi trả lại gia đình.
Lý Thúy Hoa còn nói thêm: “Nghe nói con dâu mệnh thủy, có thể trừ tai họa cho nó. Yêm đành trông cậy sau khi cưới vợ về sẽ xung hỉ trừ tai!”
Lúc này sự chú ý của mọi người mới chuyển sang vấn đề hôn sự, vừa hâm mộ nhà bọn họ không tốn một xu đã cưới được vợ, lại tiếc hận vì người như Đại Lực phải đến nhà người ta ở. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người ta không chê Lý Đại Lực đoản mệnh, còn không cần một đồng tiền lễ hỏi nào, đưa ra điều kiện ấy cũng là hợp lý.
Ngày đó đại đội trưởng chảy đầy máu, tay chân đều bị đá đè lên xanh tím, nhặt về một mạng sợ là cũng phải hầu hạ cả đời. Có thể cưới được vợ xem như gặp may rồi.
Mọi người hỏi khi nào thì mở tiệc mừng.
Lý Thúy Hoa nói: “Chờ Đại Lực nhà yêm có thể đứng dậy thì tổ chức.”
Lý Thúy Hoa thoải mái dễ chịu nhận lấy lời chúc mừng của thôn dân, dựa theo lời bà Lý nói, nhà họ Lý đã tiêu hết sáu trăm đồng để chữa bệnh cho con trai mình, nói đến khi miệng đắng lưỡi khô mới đi đến nhà họ Hạ.
Rơi vào bước đường cùng Lý Thúy Hoa mới nỡ đưa Đại Lực đến nhà họ Hạ. Bà ta sinh nhiều con trai, một hơi sinh liền bốn đứa, Đại Lực là người hiểu chuyện nhất cũng là người khổ nhát. Nếu nhà họ Hạ gia cố hết sức cứu mạng Đại Lực, để anh tới nhà ở rể cũng được.
Lý Thúy Hoa vào phòng, dọn phân lau nước tiểu cho con trai mình.
Trên khuôn mặt ngăm đen của Lý Đại Lực có chút xấu hổ, anh ta ho khan nói: “Không cần.”
Lý Thúy Hoa không tin, sợ anh ta nhịn hỏng.
Lúc này Lý Đại Lực mới đỏ mặt nói: “Chị Diệp đã làm rồi.”
Lý Thúy Hoa mắng anh một tiếng, không biết xấu hổ hỏi: “Con chạm vào vợ mình rồi à?”
Khuôn mặt đen xì của Lý Đại Lực lập tức đỏ bừng, cả người đều cảm thấy khô nóng.
Anh ta nói: “Nói lung tung gì…”
Năm nay Lý Đại Lực cũng hai mươi tư rồi, đám thanh niên trong thôn mười bảy mười tám đã lấy vợ, đàn ông bằng tuổi anh ta gần như đều có con vào tiểu học rồi, chỉ có mình anh ta là không thấy bóng dáng vợ mình đâu. Lần này nằm viện, Được Hạ Tùng Diệp chăm sóc một tháng, cũng coi như đã được nếm thử hương vị ngọt ngào của phụ nữ.
Lý Thúy Hoa nói: “Diệp Tỷ Nhi còn coi như đứng đắn, biết con không khỏe nên không phiền tới con.”
“Yêm bảo người chọn ngày hoàng đạo, để mở tiệc cho hai đứa, có được hay không?”
Giọng nói ấp úng của Lý Đại Lực nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Lý Thúy Hoa nói tiếp: “Mẹ để con đi ở rể, trong lòng con đừng oán hận. Vì chữa bệnh cho con, của cải trong nhà đã đào rỗng cả rồi.”
“Lần này nhà họ Hạ cũng đào rỗng của cải chữa bệnh cho con, không biết tốt hơn so với Lý Nhị mấy trăm lần. Đáng tiếc là bị điếc, còn không biết nói, vì ân cứu mạng này, có thể nhịn thì con nhịn một chút.”
Lý Thúy Hoa tiếp tục nói lải nhải liên miên.
Lý Đại Lực nghe thấy thế lập tức cắt ngang: “Mẹ, mẹ sai rồi.”
Anh ta thở dài thườn thượt, đấm vào chân mình: “Bây giờ yêm mới là gánh nặng.”
“Có chê cũng là người ta chê yêm đoản mệnh, có bằng lòng yêm hay không.”
Vốn dĩ khuôn mặt Lý Thúy Hoa đầy vui mừng, lúc này lại trở nên buồn bã.
Trong lòng bà ta không nhịn được khẽ thở dài, nhưng bà ta tuyệt đối không để lộ ra vẻ mặt thất vọng trước mặt con trai mình.
Bà ta mắng một tiếng: “Đừng suy nghĩ bi quan như vậy, rất nhanh sẽ tốt lên thôi! Mở tiệc cưới vợ cho con xong, tranh thủ sang năm kiếm thằng con trai mập mạp.”
Diệp Tỷ Nhi mệnh thủy, ngay cả Lý Thúy Hoa cũng có vài phần tin tưởng, chị ấy sẽ kéo dài tính mạng cho con mình, nếu không sao lại có câu nói kia chứ?
Nam kim nữ thủy chí cao cường, phu thê tương hợp thọ mệnh trường, thành gia lập nghiệp kim mãn kho, trong tay có tiền lại có lương. Chuyện phía sau bà ta không cầu, chỉ cần Đại Lực nhà bà ta sống lâu thêm một chút là được.
“Yêm đi thương lượng với bà Lý ngày tổ chức tiệc cho hai đứa.”
Lý Thúy Hoa nói xong thì ra khỏi phòng, đi tìm bà Lý.
Chị Hạ đi đổ bô xong, thì vào phòng lau dọn cho Lý Đại Lực.
Lúc này bên tai anh ta vẫn văng vẳng tiếng “Chạm vào vợ” mà mẹ ruột mình nói, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Chị Hạ không hiểu sao tự nhiên người đàn ông này lại nhìn chằm chằm mình như vậy, chị ra hiệu: “Muốn đi tiểu nữa à?”
Nói xong chị lập tức cởi quần cho Lý Đại Lực, bàn tay thô ráp của cô gái lướt qua da thịt, khiến Lý Đại Lực thở dốc, khàn giọng nói: “Không muốn.”
Anh ta chật vật vì bản thân có phản ứng, vội vàng dùng chăn che kín người lại: “Muốn đi ngủ!”
Chị Hạ cho anh ta uống một cốc sữa bò, rồi mới đỡ anh ta nằm xuống ngủ.
……
Lúc Lý Thúy Hoa và bà Lý đang thương lượng ngày hoàng đạo, thì máy may của Triệu Lan Hương đã tới nhà.
Thật ra bà Lý vẫn để lại áo cưới năm đó mẹ Diệp Tỷ Nhi mặc khi xuất giá, áo đỏ theeo chỉ vàng, vô cùng có không khí vui mừng, chất vải cũng tốt. Đó là món đồ mang theo ký ức tốt đẹp về con dâu, bà Lý không nỡ vứt bỏ, cũng không nỡ để người khác làm hỏng, nên đã chôn giấu nó dưới lòng đất.
Nhưng lần này bà Lý không dám lấy ra cho cháu gái dùng. Trước đây bà chưa từng nghĩ cháu gái mình có thể lấy chồng nhanh như thế, sau đó Diệp Tỷ Nhi lại bận rộn chăm sóc người ta trong bệnh viện, không có thời gian để tự mình may một bộ áo cưới.
Cuối cùng, Triệu Lan Hương cười tủm tỉm lấy ra một chiếc áo sơ mi màu đỏ rực, một chiếc áo sơ mi cổ tròn vô cùng bình thường, không có điểm nào nổi bật, nhìn qua cũng không khác quần áo cưới mà các cô gái nhà khác mặc khi xuất giá là mấy, nhưng nguyên liệu lại thoải mái thông khí, sờ vào là biết chất vải không tồi.
Áo cưới như vậy mới thích hợp để chị Hạ mặc, trong thời đại này, con gái nhà ai lấy chồng đều mua một tấm vải đỏ về may áo cưới. Ngay cả chuyện đến ngày cưới mới mượn tạm áo đỏ của ai đó mặc cũng có.
Chuyện này khiến bà Lý vô cùng vui mừng, trong đôi mắt vẩn đục của bà hiện lên một tia dung động hiếm thấy.
Bà nói với Triệu Lan Hương: “May mà có cháu.”
Triệu Lan Hương bảo chị Hạ mặc thử, nếu kích cỡ không vừa cô có thể sửa lại, chị Hạ ngượng ngùng cầm quần áo vào trong phòng thay.
Lúc này Lý Đại Lực đang nằm nghỉ trên giường, nghe thấy tiếng cởi quần áo loạt xoạt ở góc phòng, anh ta không nhịn được mở mắt ra xem.
Dưới ánh nắng vàng chói lọi, một cô gái dịu dàng đang đứng trước bức tường ố vàng, từng đường cong uyển chuyển in lên trên bức tường, khiến đầu óc người ta sinh ra vô số ý tưởng.
Trước kia chưa có lúc nào Lý Đại Lực không đứng đắn như vậy, nhưng cô gái trước mặt là vợ anh ta, anh ta có thể quang minh chính đại mơ ước. Lúc này đầu óc anh ta đã không thể nghĩ được gì nữa.
Anh ta khàn giọng cất tiếng hỏi: “Sao thế?”
Chị Hạ không hé răng, cổ họng cũng không phát ra tiếng,
Sau khi thay quần áo xong, chị đứng trước mặt Lý Đại Lực hỏi: “Có hợp, hay không hợp?”
Lý Đại Lực bị chiếc áo đỏ rực này làm chói mắt, anh ta mê muội nhìn chằm chằm vào Diệp Tỷ Nhi. Sau khi thay quần áo xong, trên người chị lộ ra cảm giác dịu dàng của con gái nhà có gia giáo, bỏ qua quần áo tối màu xám xịt ngày thường, chiếc áo đỏ tươi này làm làn da chị trắng hơn vài phần.
Lý Đại Lực là gã trai quê mùa đâu biết được, vì chị Diệp chăm sóc anh ta một tháng trong bệnh viện, lúc này mới trắng hơn.
“Hợp, đẹp lắm.” Lý Đại Lực nói.
Chị Hạ mặc quần áo ra ngoài cho bà nội và Lan Hương ngắm, bà Lý nhìn thấy chị ấy thì hốc mắt nóng lên, không nhịn được muốn khóc.
Bà cúi thấp đầu xuống, dùng tay áo lau nước mắt.
Triệu Lan Hương nói: “Tay nghề của em cũng không tồi lắm nhỉ, quần áo không lớn không nhỏ, không cần sửa lại.”
Cô nắm tay chị Hạ giơ lên cao, đáng tiếc trong thời đại này không thể mặc quần áo bó sát người, nếu không chắc chắn cô có thể may một bộ cáo cưới khiến chị Hạ mặc vào càng xinh đẹp hơn. Hiện tại áo cưới đều như vậy, đều rộng thùng thình không nhìn rõ ngực.
Nhưng thiết kế “thất bại” như vậy, mà chị ấy mặc vào vẫn rất đẹp, xem ra không uổng công nửa năm qua Triệu Lan Hương dùng thức ăn ngon nuôi béo chị ấy.
“Chị thật là xinh đẹp.”
Chị Hạ ra dấu tay: “Em, đẹp nhất.”
Triệu Lan Hương bị cử chỉ chân thành và lời khen này của chị làm đáy lòng nở hoa, hận không thể thơm chị ấy một cái.
Chị Hạ ôm chặt lấy cô, trong miệng phát ra tiếng ú ớ mơ hồ không rõ.
Chị ấy nghĩ chỉ có bản thân mình mới có thể hiểu được, lại cố gắng nhớ lại khẩu hình của hai từ kia, phát ra tiếng.
“Cảm ơn.”
Triệu Lan Hương bị chị ấy ôm chặt, trong lòng vui mừng nói: “May mà chị không gả xa, sau này ngày nào cũng có thể gặp mặt.”
“Nếu không em cũng luyến tiếc.”
Cô vuốt ve khuôn mặt chị Hạ, mặt mày thanh tú, có cảm giác đẹp trong trẻo, không phải kiểu có thể khiến người ta kinh diễm ngay lần đầu gặp mặt, mà là kiểu dễ nhìn, khiến người ta thoải mái.
Đời trước, cả đời chị ấy không xuất giá.
Cho nên lần này có tính là một chút chuyện có ý nghĩa tích cực sau khi cô đến nơi này không?
Vở kịch nhỏ:
Lý Đại Lực: Vợ mình đáng yêu quá, muốn ăn…
Bách Ca: Bạn gái đáng yêu quá, không nỡ ăn…
PS: Áo cưới của mẹ, chị Hạ không dùng được, để lại cho Hương Hương dùng vậy.