Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng.
Hai giờ sáng Lương Thiết Trụ đã dậy, anh ta cưỡi chiếc Đại Kim Lộc của mình đi tới lò mổ.
Nơi này anh ta đã tới không ít lần, nhưng chưa có lần nào mang lại ấn tượng sâu sắc như hôm nay.
Anh ta giúp Hạ Tùng Bách cùng nhau mổ heo, chia thịt.
Mùa thu nóng bức, trong lò mổ nóng như trong lồng hấp vậy, nồi nước sôi ùng ục, khí nóng từ trong nước tỏa ra ngoài khiến Thiết Trụ tức ngực khó thở.
Anh tan cắn răng cùng Hạ Tùng Bách mổ xong bốn con heo.
Thứ nhất là do anh ta thật lòng muốn làm việc cùng với Hạ Tùng Bách, Lương Thiết Trụ cảm thấy anh sẽ không làm đồ tể trên núi cả đời, không biết vì sao anh ta lại có lòng tin và ý nghĩ như vậy.
Thứ hai Lương Thiết Trụ cũng muốn kiếm tiền, làm một phần việc bên này, có thể kiếm tiền gấp đôi, sang năm anh ta sẽ tích cóp đủ tiền nuôi thằng con trai béo mập.
Hà sư phó lau mồ hôi, ông ta nói: “Người anh em này, không chịu khổ được đâu.”
Thiết Trụ liếc ông ta một cái, nói: “Ai … Đừng khinh thường người khác như vậy.”
Hà sư phó nói: “Anh Trương cảm thấy trên người cậu có mỗi hai lượng thịt, đi vận chuyển heo tốt hơn, biết lái xe không?”
Lương Thiết Trụ líu lưỡi, “Lái, lái xe?”
Nghe thấy Hà sư phó nói khoa trương như vậy, anh ta còn tưởng rằng là lái xe hơi bốn bánh nữa, không ngờ xe mà ông ta nói lại là xe bò.
Lương Thiết Trụ không muốn đi lắm, cảm giác nếu như nhận phần việc này, chỉ sợ buổi tối anh ta sẽ không thể ngủ ngon.
Nhưng mà Hạ Tùng Bách lại kéo ống tay áo anh ta, ra dấu.
Cuối cùng Lương Thiết Trụ mới miễn cưỡng đồng ý.
Ngày hôm sau, anh ta bắt đầu mở ra lữ trình vận chuyển heo của mình, đồng thời anh ta cũng hiểu được sâu hơn, hóa ra số heo môt thịt mỗi ngày vận chuyển tới lò mổ, đều được bí mật nuôi trong núi sâu. Ở nơi đó bọn họ có một trang trại nuôi heo, mỗi con đều trắng trẻo mập mạp, có rất nhiều người ở trên núi nuôi heo, cuộc sống rất sinh động, khó trách chuyện làm ăn bên phía lò mổ lại rực rỡ như vậy, gần như đã đạt tới mức độ “Người người cầu thịt”.
Nếu không phải Hạ Tùng Bách đã làm việc ở lò mổ lâu như vậy, Lương Thiết Trụ cũng lăn lộn quen mặt ở nơi này, công việc vận chuyển heo cũng không đến phiên anh ta.
Lương Thiết Trụ sung sướng nghĩ.
Thật ra là do Hà sư phó ghét bỏ anh ta không đủ sức, không làm nổi việc này, công việc vận chuyển heo cũng vất vả nhưng không nặng nhọc, lại đang thiếu người nên ông ta mới điều Lương Thiết Trụ qua đó.
Hai giờ sáng, đúng giờ Lương Thiết Trụ chuyển heo xuống núi, Hạ Tùng Bách cũng vừa mới đến.
Anh đưa một túi bánh hạt dẻ cho Thiết Trụ lót bụng.
“Ăn chút rồi về ngủ đi.”
Lương Thiết Trụ gật đầu.
Anh ta nhận lấy túi bánh ngọt bắt đầu ăn, trong khoang miệng tràn ngập hương vị ngọt bùi của hạt dẻ, còn trộn lẫn mùi hương hoa quế thoang thoảng. Bánh ngọt màu vàng rực rỡ vừa mềm vừa ngọt, miếng bánh rất lớn nhìn giống như một tổ ong, Lương Thiết Trụ cảm thấy cực kỳ mới lạ.
Anh ta rất thích ăn bánh ngọt Triệu Lan Hương làm. Cho dù là bánh đậu xanh củ mài, bánh đậu que, bánh xoài cuốn hay là loại bánh gì khác, chỉ cần là do cô làm, đều mang theo hương vị ngọt ngào thấm vào ruột gan, ngọt nhưng không ngấy, hương vị thơm nồng.
Anh ta là người không thích ăn đồ ngọt lắm, đều thích bánh ngọt do cô làm. Cuối cùng trong lòng Lương Thiết Trụ vẫn nhớ thương vợ mình, ăn được một nửa anh ta nhịn lại, định để dành một nửa cho cô ấy ăn. Nhưng mà cảm giác đói khát trong bụng lại kêu gào anh ta ăn nữa, ăn mãi, không dừng miệng được.
Lúc Lương Thiết Trụ ăn uống vui vẻ, Hạ Tùng Bách cũng lấy hộp cơm của mình ra, tay cầm đôi đũa sạch sẽ bắt đầu ăn bánh cuốn. Nhân bánh gồm có hạt bắp, hạt đậu que nấu nát, nấm hương thái sợi, thịt lợn tươi ngon, còn có cả nhân cá. Bánh cuốn còn được tưới lên nước thịt kho thơm ngào ngạt, vừa mở ra cả lò mồ đều tràn ngập mùi hương, làn hương bay theo hơi nước lan ra, câu lấy vài ánh mắt hâm mộ ghét ghét.
Ngay cả Hà sư phó cũng không nhịn được ngó sang hỏi một câu: “A, hôm nay bạn gái lại đổi món cho cậu à? Thơm thế!”
Từ khi Triệu Lan Hương tới lò mổ, mọi người đều biết thợ mổ heo mới tới có bạn gái xinh đẹp tri kỷ, không chỉ có thế, mỗi ngày đều thay đổi bữa sáng đa dạng cho anh. Điều này khiến mọi người hâm mộ đến mức chảy nước miếng, may mà bọn họ cũng mang cơm tới ăn, nếu để bụng đói thật sự sẽ không chịu nổi.
Lương Thiết Trụ không ăn bánh hạt dẻ nữa, mà cướp một chiếc bánh cuốn trong bát Hạ Tùng Bách.
“Anh làm cái nghề này, thế mà lại rất dễ chịu tiêu dao! Lan Hương không ngủ dậy nấu cơm sáng cho anh à?”
Hạ Tùng Bách vừa ăn vừa nói: “Sao có thể chứ! Đây là do tôi tự làm.”
Triệu Lan Hương nghĩ một người đàn ông như anh mỗi ngày đều ăn bánh ngọt lót bụng cũng không ổn, ăn lâu dễ ngấy. Hơn nữa công việc buổi sáng của anh là công việc nặng nhọc mệt mỏi nhất trong ngày, nếu không ăn uống đầy đủ sao có sức làm việc. Vì thế trước khi ngủ cô đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu làm bánh cuốn bỏ vào trong lồng hấp, lúc anh dậy chỉ cần hấp lên là có thể mang theo.
Lương Thiết Trụ nói: “Khả năng nấu nướng của anh Bách càng ngày càng tốt đó nha!”
“Ăn khá ngon.”
Vừa nói anh ta vừa cắn một cái, ăn hết rồi còn không biết xấu hổ lấy thêm một cái nữa.
Hạ Tùng Bách làm cho mình mười cái, ăn thoải mái, nên cũng không keo kiệt, chia cho Lương Thiết Trụ bốn cái.
Anh dặn dò Thiết Trụ: “Cậu làm việc cho tốt, đánh xe nhẹ nhàng tự tại hơn so với mổ heo nhiều.”
Thiết Trụ gật đầu.
Không nói cái khác, vì một bữa bánh cuốn mỗi ngày, anh ta cảm thấy đi chở heo hình như cũng không mệt lắm.
Lương Thiết Trụ vào trong trại nuôi heo sắp được nửa tháng, mới tìm hiểu được chút thông tin. Trại nuôi heo này hình như là do một đám người hợp tác mở ra, Hà sư phó có một phần, anh Trương mà Hạ Tùng Bách quen cũng có một phần. Bọn họ chỉ hợp tác với nhà buôn quen thuộc, nhà buôn ở nơi khác muốn kiếm được thịt heo từ nơi này, đó là chuyện không cần phải nghĩ.
Anh ta còn thử tính thu nhập của những người cầm đầu, tính đi tính lại, đột nhiên líu cả lưỡi, thu nhập đó ước chừng phải lên đến hàng vạn, chính là “vạn nguyên hộ”, nuôi heo có thể nuôi thành vạn nguyên hộ!
Loại con buôn có “Tương lai” như anh ta, làm việc cực cực khổ khổ, mệt chết mệt sống, mỗi tháng kiếm được bốn năm chục đồng đã vui rạo rực, so với người trước mắt, ngay cả mội sợi lông cũng không bằng!
Khó trách anh Bách không muốn bán lương thực, chỉ muốn bán thịt tươi, thịt heo mới là chiêu số làm giàu nhanh chóng.
Lương Thiết Trụ liều mạng làm công việc chở heo như vậy, còn tận dụng mọi cơ hội đi bán thức ăn cho Triệu Lan Hương, mỗi ngày mắt nhắm mắt mở đã phải rời giường làm việc, ban ngày thì mệt mỏi ngủ nướng.
Rất nhanh đã đến tháng mười.
Trên thị trấn truyền bá công khai một tin tức khiến người ta khiếp sợ, “Tứ Nhân Bang” làm mưa làm gió bị phán tội chống lại Đảng! Nhà xưởng, trường học, cơ cấu Cách Ủy Hội khắp nơi đều vội vàng sửa tên, nhiều binh lính đột nhiên mất tổ chức.
Thay đổi rõ nhất là phương hướng phát triển trọng tâm dần dần chuyển sang phát triển kinh tế.
Có điều đối với người nông dân như Hạ Tùng Bách, Lương Thiết Trụ sẽ không hiểu được thay đổi chiến lược phát triển trọng tâm là gì, bọn họ chỉ biết việc họp trợ được khôi phục đầu tiên, từ việc thi thoảng lén lút đi họp một lần, biến thành mỗi tháng một lần, hai lần cố định.
Đồ vật bán ngoài chợ cũng nhiều hơn, khi Triệu Lan Hương đi chợ còn mua về cho Tam Nha mấy sợi dây buộc tóc xinh đẹp, và một chiếc cặp sách màu hồng nhạt.
Cô bé cũng sắp đến tuổi đi học rồi.
Triệu Lan Hương còn mua cho chị Hạ một đôi giày, đế giày rất chắc chắn, là do người dân tự mình khâu vá. Thứ này cần phải kiên nhẫn lại còn tốn thời gian nên cô rất ít làm, trực tiếp mua đỡ mất việc.
Tháng mười thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Lý Đại Lực mới miễn cưỡng đứng dậy được, chiếc áo đỏ của chị Hạ đã lệch mùa, bà nội bảo chị, khi kết hôn mặc thêm một chiếc áo khoác ở bên ngoài, lộ ra chút áo đỏ bên trong là được rồi. Chị Hạ nghĩ cũng thấy đúng, chị yêu quý sờ chiếc áo đỏ của mình, yêu thích không buông tay.
Chẳng qua con gái nhà nghèo không quá khoa trương thì vẫn tốt hơn, bộ quần áo này Triệu Lan Hương may rất đẹp, không quá chói mắt, cuối cùng cũng qua mắt được những người biết nhìn hàng.
Ngày hoàng đạo được chọn đi chọn lại, lăn lộn như vậy một thời gian, đến tháng mười cuối cùng Hạ Tùng Diệp cũng gả cho người ta.
Ngày đó bầu trời trong xanh, gió thổi cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, cái lạnh đầu mùa thấm qua da, được ánh mặt trời xua tan hết.
Triệu Lan Hương cũng không cố ý trang điểm cho chị Hạ, mà dùng phương pháp cải tạo dần dần. Một tháng trước đó, cô đã bắt đầu mang kem dưỡng da ra để chị Hạ dùng hàng ngày, để làn da trở nên mềm mại, còn dùng sữa bò tiết kiệm được khi làm bánh để chị ấy đắp mặt nạ, từng nếp nhăn không hợp tuổi trên mặt chị Hạ dần dần phai nhạt, làn da cũng trắng hơn một chút.
Triệu Lan Hương bảo chị ấy đi rửa mặt sạch sẽ, sau đó đánh một chút phấn má hồng lên mặt, khiến cả người nhìn có vẻ trẻ hơn không ít.
Hạ Tùng Diệp được cô trang điểm rất tự nhiên trong sáng, không giống kiểu má hồng như đít khỉ đang lưu hành ở nông thôn thời này.
Bà Lý tự mình chải đầu cho cháu gái, bà yêu thương xoa đầu chị ấy: “Diệp Tỷ Nhi của bà, cuối cùng đã trưởng thành……”
Hạ Tùng Diệp vui mừng sờ mặt bà nội.
Bà nội cũng vui vẻ vỗ về tay cháu gái, hai bà cháu nhìn nhau, vừa xúc động lại vừa vui mừng.
Triệu Lan Hương nhìn đồng hồ, rồi đưa cô dâu ra khỏi phòng, tiễn chị ấy ra cửa.
Chị Hạ mặc cũng không xuất sắc lắm, ngược lại còn rất đơn giản, bên trong mặc chiếc áo đỏ may vào mùa thu, bên ngoài khoác một chiếc áo dày cộp máu xám. Nếu không phải không đó cúc, khả năng sẽ che hết chiếc áo đỏ bên trong, đúng là không giống cô dâu.
Đây có lẽ là cô dâu ăn mặc giản dị nhất mà hai đời Triệu Lan Hương gặp phải, nhưng cũng là cô dâu tự nhiên nhất, thanh tú nhất. Trên mặt Hạ Tùng Diệp nở một nụ cười xuất phát từ đáy lòng, nụ cười sáng lạn đi vào lòng người.
Chị ấy vui vẻ được em trai Lý Đại Ngưu cõng đến nhà họ Lý, hôm nay nhà họ Lý bày năm bàn tiệc mừng, trong nhà ngồi đầy người, vô cùng náo nhiệt.
Đồ ăn đều là mấy món dân dã tầm thường, mỗi bàn có một bát thịt kho tàu, khiến người tới uống rượu mừng không thất vọng. Xã viên đến uống rượu mừng đều xách theo một chút lương thực, mang theo phiếu gạo đến. Trong cái niên đại nhà nào cũng nghèo khó này, mọi người đều làm như vậy. Lương thực và thịt đều là đồ cực kỳ quý giá, khách đến dự trợ cấp cho chủ nhà một chút, coi như tấm lòng.
Khách tới uống rượu mừng đều biết sức khỏe Lý Đại Lực không tốt, nên cũng tha cho anh ta, để anh ta dùng nước sôi để nguội thay rượu, uống mấy chén thì thả người đi nghỉ.
Bữa tiệc cưới hôm nay, là chuyện vui lớn nhất trong mười mấy năm qua của nhà họ Hạ, vô cùng hiếm lạ. Hạ Tùng Bách là em trai, cũng vui đến mức cười không khép nổi miệng, hàm răng trắng tinh khiến người ta lóa mắt. Anh bận rộn trong ngoài, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, gặp người khác đều không kiêu ngạo không siểm nịnh, không khiếp sợ, giống như đã hoàn toàn thoát khỏi khói mù do thành phần địa chủ mang đến.
Nhân lúc mọi người không chú ý, anh chạy đến gốc cây sau nhà nói chuyện ngọt ngào với bạn gái mình.
Anh nói với Triệu Lan Hương:
“Lần này coi như anh đã hiểu rõ, vì sao trong sách viết bốn chuyện vui nhất đời người trong đó có chuyện động phòng hoa chúc rồi, hôm nay nhìn anh rể như vậy, anh cũng vui lây.”
“Lúc nào chúng ta cũng có thể làm như vậy, anh chết cũng cam tâm.”
Hạ Tùng Bách xoa tay bạn gái, vừa trắng nõn lại vừa tinh tế, cực kỳ mềm mại, là một đôi tay rất xinh đẹp. Có lẽ mười ngón không dính nước chính là thế này nhỉ, khiến anh không nhịn được đưa lên miệng hôn vài cái.
Đầu ngón tay của Triệu Lan Hương bị đôi môi nóng bỏng của anh hôn đến mức ngứa ngáy, cô không nhịn được nép vào lòng anh, dùng tay chọc chọc vào cơ ngực rắn chắc của Hạ Tùng Bách, bất mãn nói:
“Anh đúng là mơ đẹp lắm!”
“Đã cầu hôn chưa? Lễ hỏi đâu?”
“Còn phải cầu hôn nữa?”
“Anh cái gì cũng chưa làm, còn muốn giống anh rể……”
Hạ Tùng Bách cười hì hì, hàm răng trắng thực sự quá chói mắt, anh vui vẻ mím môi không nói lời nào, chỉ xoa đầu cô.
Cô nàng ngốc này, cái gì nên có, đều sẽ có.