Tiểu Hổ Tử rất thích ăn đồ chị mình làm, vừa nghĩ tới đã thèm chết đi được.
Khoảng thời gian Triệu Lan Hương mới trùng sinh trở về, gỡ bỏ hôn ước với Tằng công tử, lại báo lên núi xuống nông thôn, để lấy lòng cha mẹ đang nổi nóng, cô trước đây mười ngón tay không chạm nước, khi ấy mỗi ngày lại cần mẫn làm việc nhà, bao thầu toàn bộ ba bữa cơm. Buổi sáng Triệu Vĩnh Khánh và Phùng Liên rời giường là có thể ăn bữa sáng mỹ vị, buổi tối một thân mệt mỏi đi làm về, trên bàn cơm lúc nào cũng bày sẵn đồ ăn thơm phức.
Qua nửa tháng, cơn giận của hai vợ chồng đối với con gái cũng tiêu tan không ít. Cha con (mẹ con) nào có thù cách đêm, tuy bị con gái gây chuyện huyên náo không thể vui nổi , nhưng Triệu Vĩnh Khánh và Phùng Liên thật sự vẫn ăn rất ngon miệng.
Sau nửa tháng ăn đồ chị mình làm, thân hình ngắn cũn của Tiểu Hổ Tử mập lên không ít. Không phải do trước kia cậu bé kén ăn không chịu ăn cơm, chỉ là cơm cô nấu cậu có thể ăn nhiều hơn một chút.
Triệu Lan Hương dẫn cậu bé đến cửa hàng bán lẻ mua thịt và thức ăn, Tiểu Hổ Tử chỉ vào cái này nói muốn ăn, thấy cái kia cũng nói muốn ăn. Nước miếng rớt ào ào, nếu không phải trong miệng còn đang ngậm kẹo, có khi nước miếng đã chảy suốt đường đi.
Triệu Lan Hương xếp hàng dài, cuối cùng cũng mua được chút đồ ăn không bõ nhét kẽ răng. Cô cố ý chọn loại móng heo mà mọi người không thích, mới miễn cưỡng có thể mua được một chút thịt.
Tiểu Hổ Tử còn chưa cao đến eo Triệu Lan Hương, khoảng chừng bốn năm tuổi, ôm một rổ khoai tây vẫn phải cố hết sức. Nhưng vẻ mặt cậu lại tràn ngập vui sướng, vừa đi vừa thích thú hỏi chị gái mình: "Đại Nữu, tối nay ăn khoai tây chiên ạ?"
Khoai tây chiên thơm thơm giòn giòn, Tiểu Hổ Tử đặc biệt yêu thích món này.
Triệu Lan Hương gật gật đầu nói: "Được, làm cho em ăn."
Tiểu Hổ Tử vui đến mức muốn bay lên, cọ mặt vào chân cô, cảm động nói: "Đại Nữu chị tốt quá!”
Phùng Liên thật sự không có thiên phú nấu ăn, trong những năm đói kém, khoai tây là loại lương thực hữu ích nhất, vừa rẻ lại vừa mau no, bà đun nước sôi luộc khoai tây cho con trai ăn bốn năm, khiến Tiểu Hổ Tử nhìn thấy khoai tây là liều mạng lắc đầu, ngán đến nỗi lui về sau vài bước.
Nhưng khi được ăn khoai tây chiên do Triệu Lan Hương làm, Tiểu Hổ Tử vô cùng yêu thích, một lần nữa có cảm tình với khoai tây.
Triệu Lan Hương xách túi bột mì nặng trịch, trong lòng thầm nghĩ ngày mai sẽ làm bánh Trung thu, cô cố ý mang theo một túi hạt sen từ quê lên, dự định chỉ cần làm bánh Trung thu nhân hạt sen là đủ rồi.
Nhưng cô vẫn dạo quanh chợ đen một vòng, mua hai cân thịt heo tươi mới, ba cân đường, hai cân đậu đỏ, hạt dưa, đậu phộng, hạch đào, hạt mè.
Tiểu Hổ Tử tham ăn ngồi xổm trước quầy bán cá, chỉ vào con cá rớt nước miếng, hỏi: "Đại Nữu, em có thể mua con cá về, cho nó ngủ cùng em không?"
"Mai thì ăn nó."
Vốn đã mua thịt heo, móng heo, trong tay còn cầm thêm xương ống heo hầm, Vốn dĩ Triệu Lan Hương không định mua thêm thịt nữa, cô cắn răng kéo Tiểu Hổ Tử ra khỏi quầy hàng: "Cá không ngủ với em được, nó rất dễ chết, để mai mua, được không?"
"Tối nay nhiều đồ ăn lắm, không ăn hết rất lãng phí."
Tiểu Hổ Tử có chút phiền muộn, nhưng sức chống cự của cậu chỉ như lấy trứng chọi đá, cả người bị chị gái bế lên, nhớ tới có khoai tây chiên để ăn đành ngoan ngoãn về với cô.
Hai người họ vừa về đến nhà, đã nghe thấy tiếng chuông xe đạp của cha.
Triệu Vĩnh Khánh dừng tay bấm chuông xe, còn tưởng mình hoa mắt, vậy mà ông lại trông thấy một bóng lưng rất giống con gái mình. Hơn nữa, con trai còn đứng bên cạnh, ông có chút hoang mang khó hiểu.
Ông đẩy xe đạp xuống dưới lầu, ngạc nhiên nói: "Nữu Nữu về rồi."
"Vâng, mẹ con đâu ạ?"
"Đi chợ đen mua cá, nếu biết trước con mua đồ ăn rồi cha đã gọi bà ấy về cùng, nhưng mà khó khăn lắm con mới về được một lần, thêm đồ ăn nữa cũng tốt.”
Ông sờ gáy, dù sao con gái nhà mình nấu ăn ngon, mua thêm chút đồ ăn cũng không lãng phí.
Triệu Lan Hương gật đầu, trực tiếp đến phòng bếp cất đồ ăn.
Rất nhanh Phùng Liên đã xách theo một con cá chép về, bà ấy cao hứng nói: "Cha nó ơi, hôm nay ba mao tiền một con cá, ước chừng hơn hai cân, nặng lắm này!"
Thành phố G gần biển, nhiều sông nước, thủy sản rất rẻ, giá cá rẻ hơn nhiều so với thịt heo, nhưng vì cá được toàn quốc thống nhất giá bán, nên giá bán cá trong chợ đen thường sẽ thấp hơn, Phùng Liên rất thích đi chợ đen mua cá tôm về ăn.
Bà vào phòng bếp, thấy con gái đang vung dao cắt khoai tây, hoảng hốt đến nỗi không nhịn được che miệng.
"Nữu Nữu!"
"Sao con lại về rồi!"
Phùng Liên bước đến gần cẩn thận quan sát con gái, làn da trắng nõn, hai gò má hồng nhuận phơn phớt, tóc đen nhánh, mặc chiếc áo cộc tay vải sợi tổng hợp sạch sẽ màu xanh, bà cầm một lọn tóc của con gái lên, thấy không bị khô xơ chẻ ngọn, Phùng Liên mới lẩm bẩm nói: "Khá tốt, không phải chịu khổ."
Bà cưới nói: "Hình như là đen hơn, có vẻ còn mập lên chút."
Triệu Lan Hương nhịn không được ho khan: "Xuống nông thôn nào có đạo lý không làm việc, giáo viên nhân dân, mẹ mau ngồi xuống đi! Rất nhanh sẽ có cơm ăn."
Phùng Liên ai một tiếng, nhưng vẫn đứng một bên phụ giúp con gái, rửa rau thái thịt.
Triệu Lan Hương lưu loát dùng dao loại bỏ xương cá, ở phần da ngoài rạch mấy hình hoa hấp dẫn đan xen, dùng bột mì tẩm lên cá chép rồi bỏ vào chảo chiên xù, cô lấy cà chua Phùng Liên mua về băm nhỏ thành tương, trộn lẫn với dấm làm nước sốt chua ngọt, giọi lên món cá chép chiên giòn vàng óng ánh đượm mùi thơm, nước sốt bóng loáng lập tức phủ lên người con cá.
Tiểu Hổ Tử thích nhất món ăn chua chua ngọt ngọt này, trời nóng ăn nó với cơm đặc biệt ngon, thịt cá đẫy đà trắng tuyết, bên ngoài giòn xốp, bền trọng non mềm, chua ngọt ngon miệng.
Triệu Lan Hương lụi cụi trong phòng bếp hơn một giờ, mới làm xong cơm chiều.
Tối đến, cả nhà vây quanh bàn ăn, móng heo tẩm ngũ vị hươngđỏ au sáng bóng, cá chép chiên xù vàng óng, và cả canh xương ống phủ hành, Triệu Vĩnh Khánh mở bình rượu ra uống, rượu cay xè ăn cùng cá sóc chua ngọt, cực kỳ đã ghiền.
"Tay nghề nấu ăn của con gái mẹ càng ngày càng tốt."
Phùng Liên đút cơm cho Tiểu Hổ Tử, cười híp mắt nói.
Tiểu Hổ Tử căn bản không cần mẹ bón cơm, cậu tự mình bắt tay vào việc, vui vẻ ăn cá chấm nước sốt, lại gặm nhấm khoai tây chiền giòn rụm.
Phùng Liên có chút giận nói: "Mấy món ăn này tốn của con không ít tiền nhỉ, con còn đủ tiền tiêu không?"
"Mẹ với cha con lúc nào cũng lo con thiếu tiền tiêu!"
Triệu Lan Hương lắc đầu: "Dưới nông thôn nghèo khó như vậy, còn không có chỗ tiêu tiền, sao có thể không đủ. Cha mẹ yên tâm, con ăn đủ no mà."
Cô rất muốn bảo cha mẹ đừng gửi tiền cho con nữa, nhưng không tìm được lý do chính đáng, đành phải thuyết phục họ gửi ít tiền đi.
"Về sau mỗi tháng gửi bớt đi năm đồng, con còn chưa dùng đến một nửa."
Phùng Liên không hiểu rõ về tình hình giá cả ở thành phố N bên kia lắm, nhưng ngẫm lại cũng thấy có lý, đúng là dưới nông thôn không có mấy chỗ phải dùng tiền, lần này con gái về nhà dáng vẻ môi hồng răng trắng, còn mập lên chút, không phải người chịu khổ, Phùng Liên tạm thời tin tưởng thời gian qua cô sống coi như không tệ.
"Đừng quá bận tâm chuyện tiền nong, tháng tám vừa rồi nhà nước điều chỉnh tiền lương của bộ phận công nhân viên chức, mẹ với cha con còn được tăng lương nữa đó! Bà con còn bảo ta khắt khe với Đại Nữu, nếu không phải cha con ngăn cản, bà còn muốn gửi thêm tiền cho con."
Triệu Lan Hương nói: "Bảo bà đừng lo lắng, con đủ tiền mà, còn không dùng đến một nửa số đó."
Triệu Vĩnh Khánh uống rượu mặt hơi đỏ hồng, thản nhiên nói: "Thôi đi, cha còn không biết con tiêu tiền thế nào à."
"Tiêu xài phung phí như vậy, một nửa tiền làm sao đủ được?"
Ông hơi cao giọng, nói với vẻ trào phúng.
Triệu Lan Hương cảm giác nghẹn lời, cô liếc mắt ra hiệu cho cha mình, rất nhanh bầu không khí đã khôi phục lại bình thường.
"Ăn cơm thì ăn đi, ăn nhanh cho nóng."
Cô thở phào một hơi, cha ruột không dễ lừa gạt, vẫn là mẹ ngốc dễ dụ hơn.
Ăn cơm xong, cô vội chạy đi ướp thịt, hơ sấy trong lò bếp, nướng thịt heo mềm nộn thành xá xíu có thể dùng làm nhân bánh Trung thu.
...
Nơi ở dành cho người nhà tại quân khu G.
Mẹ ruột Cố Thạc Minh tới thăm anh ta, bởi vì nghe thấy tiếng gió mà đến.
Bà hỏi: "Nghe nói hôm nay có một cô gái đến tìm con đúng không?"
Cố Thạc Minh đáp: "Là cha giới thiệu đến, muốn con chiếu cố một chút, không phải chuyện như mẹ nghĩ đâu."
Mẹ Cố vừa nghe thấy là do lão giả Cố Hoài Cẩn kia giới thiệu, nụ cười trên mặt lập tức tiêu tan: "Cái lão bất tử kia, còn dám liên hệ với con, ngại liên lụy đến con chưa đủ sao?"
Khoảng thời gian ông Cố gặp chuyện không may, Cố Thạc Minh lập tức bị mang đi điều tra, nếu không nhờ công lao lần trước đổi lấy một mạng, không muốn mang danh ngược đãi công thần, nói không chừng chức vị của Cố Thạc Minh đã bị xóa bỏ từ lâu rồi.
Bà vẫy tay bảo con trai mình đến gần, lấy ra một quyển sách nhỏ, lải nhải: "Con gái nhà họ Trương không tồi, là giáo viên, được giáo dục rất tốt."
"Nhà họ Lục cũng rất được, là bác sĩ quân y, xứng với công việc của con... Chỉ là công tác có chút bận rộn."
Bà ở bên cạnh liên tục lải nhải một lúc lâu.
Ánh mắt Cố Thạc Minh lười biếng lại thờ ơ, tâm tư đã hoàn toàn trôi dạt về nơi khác.
Thanh niên trí thức họ Triệu từ nông thôn đến kia, sao cô lại biết hắn sẽ tham dự một cuộc tọa đàm quân sự, còn liệt kê ra hai thứ hạng. Xem xong những cái tên đó anh lập tức hãi hùng khiếp vía, sau khi dùng trí nhớ tốt của mình khắc sâu vào trong đầu, anh vội vàng đốt sạch.
Trước đây trong lòng Cố Thạc Minh đã mơ hồ nhận thức được, sau khi nhìn thấy hai hàng tên Triệu Lan Hương viết ra rõ ràng, hắn lại có chút không chắc chắn.
Mẹ Cố tức giận chống nạnh rít gào: "Con có đang nghe không đấy?"
Bà cũng xuất thân từ gia đình quân nhân, cách làm việc mang theo vài phần anh khí, già rồi vẫn rất cứng rắn.
Cố Thạc Minh nắm tay thành nắm đâmho khan một tiếng, lấy lại tinh thần dấu diếm nói: "Dạ có."
"Không phải vừa nói đến con gái nhà họ Phương sao? "
"Con gái nhà họ Phương không ổn lắm, mồm miệng quá ngọt, sợ rằng sẽ ngọt chết mất, khiến người ta uống mấy thùng nước vẫn chưa hết ngọt."
Mẹ Cố véo tai con trai, cười mắng: "Cùn! Con chỉ biết cãi cùn thôi!"
"Trước mặt mẹ thì ba hoa chích chòe như vậy, sao trước mặt cô gái khác lại ngậm miệng như hồ lô thế, rồi ế vợ cho xem!”
"Để mẹ xem xem, con có dám ở vậy cả đời không!"
Cố Thạc Minh cầm mũ lên, đổi sang bộ quần áo màu xanh lá thông, nghiêm túc nói: "Con còn có chuyện quan trọng, phải đến chỗ lãnh đạo một chuyến, mẹ ngủ trước đi ạ."
Nói xong, bóng người cao lớn tráng kiện mau chóng hòa vào màn đêm....