Thập Niên 70 Bạch Phú Mỹ ( Dịch Full )

Chương 76 - Chương 76. Tôi Chờ Tin Tức Tốt Của Anh

Chương 76. Tôi chờ tin tức tốt của anh Chương 76. Tôi chờ tin tức tốt của anh

Trong niên đại vừa nghèo túng vừa điên rồ này, người nghèo mặc quần áo đẹp một chút đều bị nghi ngờ, hận không thể may thêm mấy mụn vá trên quần áo mới, sau đó mới dám mặc ra khỏi cửa.

Triệu Lan Hương nói: “Đợi lát nữa em lấy về xử lý cho anh, may thêm mấy miếng vá, lại mài cho nó cũ đi để anh mặc.”

Nói xong, cô bước đến đầu giường định lấy quần áo về.

Chủ ý vớ vẩn này của bạn gái mình, khiến Hạ Tùng Bách không nhịn được khóe mắt co giật.

Quần áo đẹp như vậy, nếu phải mài cho nó cũ, mài cho nó rách đi mới có thể mặc, Hạ Tùng Bách rất tiếc, đây chính là bộ quần áo đầu tiên bạn gái may cho anh, đừng nói làm hỏng, chỉ cần rách một chút, tuột chỉ một chút thôi anh cũng không nỡ.

Để cô lấy về xử lý thì miễn bàn.

“Không cần, để anh mặc, mặc nhiều rồi sẽ cũ.”

Hạ Tùng Bách nhanh nhẹn cướp lấy quần áo trong tay Triệu Lan Hương: “Nếu đã là của anh, xử lý nó thế nào do anh quyết định.”

Dưới ánh mắt nóng bỏng của bạn gái, anh vừa quẫn bách vừa chật vật thay lại bộ quần áo cũ nát của mình.

Triệu Lan Hương thấy anh muốn rời giường, thì nhắc tới mục đích mình đến đây tìm anh: “Sắp đến trung thu rồi, em xin đại đội trưởng cho nghỉ năm ngày về thăm người nhà, mấy ngày nữa sẽ đi.”

Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, lập tức ngẩng đầu nhìn cô, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ dị, c ó chút không nỡ.

Cảm giác hỗn loạn lan tràn trong lòng anh, vừa buồn bã vừa chua xót.

Từ khi anh và cô tìm hiểu nhau đến nay, cô vẫn luôn ở trong nhà anh, đuổi thế nào cũng không đi, giống như cái đuôi của anh vậy.

Lâu rồi, sẽ khiến người ta quên mất có một ngày cô phải rời khỏi chỗ này, nhà cô không ở đây, anh dựa vào đâu mà giữ cô lại?

Triệu Lan Hương nhìn khuôn mặt anh lập tức trở nên ảm đạm, cho rằng anh nghĩ nhiều, cô véo mạnh vào eo anh nói: “Tạm thời em vẫn chưa có cách nào đưa anh đi gặp bọn họ, đợi anh có tiền đồ rồi, sẽ đưa anh về nhé?”

Bây giờ đưa anh về ra mắt người nhà, Triệu Lan Hương có thể tưởng tượng được cha mẹ sẽ thất vọng như thế nào, nói không chừng lấy gậy chia rẽ uyên ương vẫn còn là nhẹ.

Dính vào người có thành phần gia đình địa chủ, dù là người tiến bộ như cha mẹ cô cũng không chịu đựng được, trước đây không phải chưa có tiền lệ đoạn tuyệt quan hệ.

Hơn nữa còn bại lộ sự tồn tại của Hạ Tùng Bách, chắc chắn bên phía Tưởng Kiến Quân cũng sẽ gây ra chuyện long trời lở đất, bọn họ sẽ lâm vào cục diện bị động, trước sau đều bị kiềm chế. Trước kia Triệu Lan Hương là người xúc động, nhưng hiện giờ cô hận không thể che giấu thật kỹ quan hệ với anh.

Hạ Tùng Bách yên lặng một lúc lâu, rồi ậm ừ một tiếng.

Anh nào dám mơ ước đi gặp cha mẹ bạn gái mình, chỉ sợ bọn họ sẽ dùng gậy đánh đuổi anh ra khỏi cửa, mắng anh không biết xấu hổ dám lừa gạt con gái quý giá nhà bọn họ.

Anh đúng là không biết xấu hổ thật, vọng tưởng cưới cô, còn chiếm hết tiện ngh của cô.

Hạ Tùng Bách do dự nói: “Sang, sang năm……”

Nói một nửa anh dừng lại, cổ họng nghẹn ngào, cứng rắn đổi sang chuyện khác:

“Anh dậy đây, dọn dẹp một chút chuẩn bị đi làm.”

Anh ho khan một tiếng, hỏi Triệu Lan Hương: “Bao giờ em đi, để anh đưa em đến nhà ga.”

Triệu Lan Hương trả lời: “Ngày kia là đi rồi.”

Cô nhìn cảm xúc thay đổi trên mặt anh, mở miệng an ủi: “Em sẽ về nhanh thôi, đến lúc đó sẽ mang đặc sản quê em cho anh nếm thử.”

“Anh ở nhà phải ngoan ngoãn làm việc, không được đánh nhau, đi chợ đen cũng phải cẩn thận một chút. Phải ăn uống đúng giờ, đừng để mình chịu đói.”

“Chị cả phải chăm sóc cho đội trưởng, cũng không dễ dàng, anh cố làm thêm chút việc…”

Những lời lải nhải liên miên kiểu này, từ trước đến nay Hạ Tùng Bách chưa bao giờ có cơ hội được nghe. Tuy rằng chị Hạ cũng rất “Dong dài”, luôn bảo anh phải nghe lời, bảo anh đừng chọc bà tức giận, nhưng chị ấy không nói ra được những lời ấm áp như thế.

Triệu Lan Hương dặn dò từng li từng tí như vậy, khiến trái tim lạnh giá của Hạ Tùng Bách ấm lên, vừa ấm áp vừa dễ chịu.

Anh vừa nghe vừa gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý:

“Được, đều nghe em.”

“Còn chuyện gì nữa không, viết ra để mỗi ngày anh đọc một lần.”

Không phải Triệu Lan Hương không nghe ra ý chế nhạo trong lời anh nói, cô không nhịn được véo anh một cái, hừ một tiếng:

“Sao lại không có!”

“Lúc làm việc phải chăm chỉ làm việc, không được lả lơi ong bướm, đi gặp Phan Vũ, Lý vũ gì gì đó.”

“Món nợ “Ruộng bắp” kia em còn chưa tính sổ rõ ràng với anh đâu!”

Hạ Tùng Bách nghe thấy thế, nhanh nhẹn xoay người xuống giường, chột dạ chuồn ra ngoài cửa.

“Anh đi làm đây, không nói nữa không nói nữa.”

Hai ngày sau, Triệu Lan Hương xách theo một rương gỗ đựng vài bộ quần áo và đặc sản lên xe lửa. Cô không mua được vé nằm, trong niên đại này vé giường nằm dành cho người có thân phận, nhân tài mới có thể mua được, nhưng cô vẫn may mắn mua được vé đứng, chỉ cần đặt rương gỗ xuống, cô ngồi lên trên là được.

Cứ như vậy, Triệu Lan Hương ngồi trên rương gỗ cứng rắn, đi về thành phố G, ngồi trên xe lửa một ngày một đêm, lúc Triệu Lan Hương về đến thành phố G trời đã sắp tối rồi.

Cô không vội về nhà trước, mà lấy thư giới thiệu Cố công viết ra, đi tới đại viện nơi gia đình quân nhân sinh sống.

Vệ binh đứng gác nghiêm túc kiểm tra đối chiếu thân phận của cô, mãi cho đến khi người kia đưa thư giới thiệu của cô cho Cố Thạc Minh, mới có một người lính đến đây đón Triệu Lan Hương.

Nhìn thấy cô gái trẻ tuổi, môi hồng răng trắng, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, vô cùng có khí chất này, đám binh sĩ trong đại viện đều đỏ mặt quay người đi. Đây là bạn gái của Cố doanh trưởng sao, vẻ ngoài đúng là xinh đẹp lanh lợi.

Triệu Lan Hương không hề biết phong thư giới thiệu của Cố công này, đã khiến cho đám binh lính kia hiểu lầm.

Rất nhanh, cô đã gặp được người mà mình muốn gặp.

Người đàn ông đó cao gầy khoảng mét tám, để tóc ba phân, ngũ quan đoan chính tạo cho người ta cảm giác rắn rỏi.

Triệu Lan Hương có chút cảm khái nhìn Cố Thạc Minh, một lúc lâu sau mới nói: “Chúng ta ngồi chỗ nào nói chuyện một lát?”

Sau đó Cố Thạc Minh định đưa cô đến nhà ăn, nhưng mà Triệu Lan Hương không đồng ý, chỉ đi tới nửa đường đã dừng lại.

Mười phút trước, Cố Thạc Minh đang ở nhà nấu cơm, cơm vẫn chưa chín, cửa đã bị người ta gõ ầm ầm, lính cần vụ hứng thú chạy tới nói: “Bên ngoài có một cô gái tới tìm anh, nghe nói là do cha anh giới thiệu.”

Cố Thạc Minh có cảm giác “Không hiểu ra sao”, ngay cả cơm anh ta cũng chưa ăn, vội vàng đi gặp cô gái mà cha ruột anh giới thiệu tới.

Gặp được người, xem xong thư, anh ta mới biết cô chính là thanh niên trí thức Triệu đến từ thôn Hà Tử, anh ta thu lại vẻ mặt nghiêm túc hàng ngày, ấp úng nói: “Cha tôi làm làm chuyện bậy bạ…”

“Gần đây ông ấy thế nào?”

“Ngoài việc ở chuồng bò, làm việc nặng nhọc ra, những chuyện khác đều khá tốt. Ông ấy rất lạc quan.” Triệu Lan Hương nói.

Cố Thạc Minh cảm kích nói: “Đa tạ các cô đã chiếu cố……”

Sau khi cảm ơn xong, bầu không khí trở nên yên lặng, anh ta cũng không hiểu được ý đồ đến đây của đối phương, cũng không biết vì sao cha mình lại giới thiệu cô gái này đến, chẳng lẽ muốn anh ta “Chăm sóc” sao? Chuyện này không thể được, binh lính như anh công việc rất bận rộn, sao có thờ gian chăm sóc cô gái nũng nịu như vậy.

Ngay lúc Cố Thạc Minh đang suy xét xem nên sắp xếp chỗ ở thế nào, thì Triệu Lan Hương đã nói thẳng vào vấn đề:

“Tôi cần anh giúp đỡ.”

“Có qua có lại, tôi cũng sẽ tặng cho anh một “Món quà” lớn.”

Triệu Lan Hương nhìn anh ta không hề chớp mắt, dùng giọng nói nhỏ nhẹ bình tĩnh nói: “Tưởng Kiến Quân hiện giờ là bộ hạ của anh sao, tôi cầu anh điều anh ta đi quân bộ thành phố B tiến tu một năm.”

Nghe xong câu này, ánh mắt vốn dĩ lười biếng thư thái của Cố Thạc Minh lập tức trở nên sắc bén, anh ta nghiêm giọng dạy dỗ cô.

“Đây là chuyện cơ mật quan trọng, nếu còn tiếp tục đàm luận tôi sẽ bắt giam cô lại.”

“Rốt cuộc cô là ai?”

Triệu Lan Hương lấy giấy bút ra, viết “Món quà” mà cô nói cho anh ta xem. Hai hàng cực nhỏ, lại rất tinh tế xinh đẹp.

Cố Thạc Minh cầm lấy tờ giấy, ánh mắt sắc bén phủ đầy kinh ngạc, vừa nghi ngờ, vừa cảnh giác.

Anh ta xé nát tờ giấy bỏ vào trong túi, nói: “Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài.”

Triệu Lan Hương đứng dậy, đi theo anh ta ra ngoài, đi đến nơi yên tĩnh không người, cô nhỏ giọng nói: “Tôi chờ tin tức tốt của anh.”

Cố Thạc Minh ngơ ngác nhìn cô gái yếu đuối nhu nhược này, sau khi cô biến mất ở cuối con phố, anh ta mới quay về ký túc xá của mình. Chuyện đầu tiên sau khi quay về chính là đôt mảnh giấy kia thành tro tàn.

Mẹ nó, cô gái này quá tà môn.

Sau khi Triệu Lan Hương xách rương hành lý về đến nhà, cô mới nhẹ nhàng thở ra, trên mặt đều là ý cười vui vẻ.

Cô dùng chìa khóa mở cánh cửa nặng nề ra, lúc này em trai Tiểu Hổ Tử của cô đang nằm bò ra bàn đếm ngón tay làm toán.

Nghe thấy động tĩnh, cậu lẩm bẩm ấm ức nói: “Hổ Tử tính không ra!”

“Mẹ ơi con không học nữa!”

“Con muốn ——”

Khi ngẩng đầu lên, lời cậu muốn nói lập tức nghẹn trong họng, cậu bé kinh ngạc đỏ mắt.

Tiểu Hổ Tử nhìn người đang đứng ngoài cửa cười hì hì, bật khóc huh u, kích động chạy đến nhào vào lòng Triệu Lan Hương, hai chân ôm chặt lấy người cô giống như con khỉ.

Tiểu Hổ Tử khụt khịt nói: “Đi học không vui chút nào, Đại Nữu chị gạt người, gạt người!”

Triệu Lan Hương lấy một miếng xoài khô ra, xoài khô này cô dùng quả xoài của thôn Hà Tử Truân làm ra, vừa ngọt ngào vừa tươi mới.

Tiểu Hổ Tử nhận được miếng xoài khô mới buông tay ra, trượt xuống khỏi người Triệu Lan Hương. Cậu nếm thử một miếng, rồi chép chép miệng, vị xoài ngọt ngào ăn cực kỳ ngon khiến cậu hưởng thụ nheo lại mắt, vừa rồi hốc mắt còn đỏ, bây giờ đã bị một miếng xoài khô dỗ dành.

Triệu Lan Hương buông rương hành lý xuống, nắm tay cậu đi tới trước bàn.

“Chỗ nào em tính không ra, để chị dạy em.”

Cô nhìn mấy câu đố toán học đơn giản, buồn cười véo mũi em trai mình. Sau đó lấy hết kẹo trên người ra, xếp thành tường đống, bảo em trai đếm từng viên. “Một, hai, ba, bốn, năm, Hổ Tử ăn hết ba viên, cho chị một viên, Hổ Tử còn lại mấy viên?”

“Một.” Tiểu Hổ Tử chớp đôi mắt mê mang, lau nước mắt, ôm nàng đùi cô khóc hu hu.

“Đại Nữu sau bây giờ chị mới về, em còn tưởng rằng chị sẽ không về nữa!”

Triệu Lan Hương buồn cười xoa đầu em trai mình, rồi lấy quần áo mình cố ý làm cho cậu từ trong rương hành lý ra.

Một chiếc áo sơ mi màu xám bình thường, phối với mọt chiếc quần đen, mặc vào nhìn xám xịt như chột đồng, nhưng trẻ con mềm mại trắng hồng mặc vào lại rất đáng yêu, khiến bộ quần áo không có gì đặc biệt bắt mắt hơn rất nhiều. Cậu mặc quần áo mới vào, vui vẻ sờ tới sờ lui, cực kỳ thích.

Triệu Lan Hương lại lấy ra cá chạch phơi khô, hến nước ngọt, một sọt trẻ đựng cỏ khô dùng để bọc trứng gà từ trong rương hành lý ra ngoài, những thứ này đều là đồ tầm thường ở nông thôn, mang về cho cha mẹ nếm thử cũng không gặp phải phiền toái không cần thiết, Sau khi cất gọn hành lý, cô Tiểu Hổ Tử đến cửa hàng bán lẻ một chuyến, mua cho cậu một túi kẹo mạch nha, bản thân thì mua hai chiếc móng heo, và một đống xương ống heo hai mao tiền không cần phiếu.

Ở nông thôn có đất trồng rau, rau xanh không đáng giá tiền, nhưng ở trong thành phố lại là đồ hiếm có, rơi vào đường cùng Triệu Lan Hương đành phải nhặt mấy củ khoai tây còn thừa, rồi mua thêm một túi bột mì.

Một mình cô tay trái xách theo thịt và xương heo, tay phải xách túi bột mì nặng trĩu, còn Tiểu Hổ Tử thì ôm khoai tây tung ta tung tăng đi sau chị gái, hạnh phúc nói: “Đại Nữu tối nay chị nấu cơm à?”

Bình Luận (0)
Comment