Khi cô đến chuồng bò, Cố Hoài Cẩn đang ôm con gà mái của mình, vuốt lông cho nó.
“Bé ngoai, lợi hại quá, đẻ được hai quả trứng liền.”
Cố Hoài Cẩn thật sự rất yêu quý con gà mái này, có nó, mấy ngày qua Cố công đã được nếm thử mấy chục cách chế biến món trứng gà, Hấp, rán, xào, nấu… Ăn nhiều đến mức hắn béo lên không ít.
Một trăm đồng tiền cơm, quá đáng giá.
May mà thanh niên trí thức Triệu là cô gái thành thật lại lương thiện, nếu không sao có thể ngày nào cũng cho ông ta ăn ngon như vậy.
Bữa cơm trưa mỗi ngày, đã trở thành trụ cột tinh thần lớn nhất của Cố Hoài Cẩn. Có nó, khổ cực mệt mỏi cả ngày giống như đều tiêu tán.
Cố Hoài Cẩn nhặt trứng gà xong, thì trông thấy Triệu Lan Hương đi ngang qua.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Triệu Lan Hương không nói gì, nhìn ngó khắp nơi.
Cố Hoài Cẩn nói tiếp: “Đêm nay nấu món gì vậy, thơm thế.”
“Cô nấu cơm hương thơm bay từ phòng trước ra phòng sau, khiến nước miếng người ta chảy đầy đất như vậy, quá không phúc hậu.”
Triệu Lan Hương đi vào phòng chứa củi đem múc số ếch đồng còn lại trong nồi ra, bỏ vào chén mang cho Cố công ăn.
Nhân lúc đêm tối, cô hỏi: “Hồ Tiên Tri đâu rồi?”
Cố Hoài Cẩn nói: “Cậu ta còn có thể đi đâu được chứ? Chắc lại đi tìm kỹ sư Ngô rồi.”
Nggười thôn Hà Tử đối xử với Hồ Tiên Tri không hề thân thiện, từ công trình sư tiền đồ vô lượng bỗng chốc trở thành phần tử cải tạo, Hồ Tiên Tri bị rất nhiều người châm chọc, chỉ có sư đệ Ngô Dung của anh ta vẫn đối xử với anh ta tốt như trước, nên Hồ Tiên Tri rất hay chạy sang bên đó.
Triệu Lan Hương ồ một tiếng, yên lặng cầm chén thịt đổ vào trong cái bát vỡ của Cố Hoài Cẩn.
Cố Hoài Cẩn có thể nói là vô cùng vui mừng, bình thường ông ta chỉ được ăn một bữa cơm trưa do cô nấu, bữa tối đều ăn tạm rau dại trộn khoai lang ở nhà ăn tập thể.
Gió thường xuyên đưa mùi thơm từ phòng chứa củi nhà họ Hạ bay sang chuồng bò, đêm nay mùi hương còn vô cùng mê ngời, khiến Cố Hoài Cẩn thầm nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần, ông ta cảm thấy càng ngày mình càng khổ, ngay cả con chó cũng không bằng.
Vì sao nhà địa chủ lại xây dựng chuồng bò đúng hướng gió thổi qua phòng chứa củi chứ, thiết kế này khiến ông ta vô cùng tức giận.
Triệu Lan Hương thấy ông ta không ăn, ho khan một tiếng nói: “Ăn đi, tôi có việc muốn nhờ.”
“Ông ăn rồi, tôi mới tiện mở miệng.”
Lúc này Cố Hoài Cẩn mới chịu vui sướng mở miệng ăn, thật ra trong bát còn thừa lại không nhiều thịt lắm, nhưng hương vị thơm nồng cay rát ấy, cũng đủ lưu lại dư vị trong miệng ông ta rất lâu rồi. Trong mắt ông ta món này ngon không chịu nổ, đậu que, dưa chuột, khoai diệp, măng tây, đều hầm mềm, cực kỳ ngon miệng. Vừa cay vừa sảng khoái, nước canh đậm đà tươi ngon, điểm xuyết chút thịt ếch đồng, khiến nó càng ngon miệng hơn.
Ăn ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi.
Cố Hoài Cẩn liếm sạch sẽ hạt cơm cuối cùng, hiền hòa hỏi: “Có chuyện gì, tôi có thể giúp cô làm gì?”
Cố Hoài Cẩn rất buồn bực, hiện giờ ông ta một nghèo hai khổ, không liên lụy đến người khác đã cọi như không tồi rồi, sao ông ta còn giúp được cô. Có điều hiếm khi cô xin ông ta giúp đỡ, ông ta sẽ cố hết sức giúp cô.
Khi Cố Hoài Cẩn cho rằng cô muốn hỏi chuyện công trình, Triệu Lan Hương lại lấy lá thư từ trong túi áo ra.
Chính là thư do Tưởng Kiến Quân viết.
Cô nói: “Người này chắc hẳn làm cùng đơn vị với con trai ông.”
“Anh ta viết cho tôi rất nhiều thư, nhà anh ta rất có quyền thế… Ông cũng biết đấy, tôi và anh Bách đang tìm hiểu nhau.” Nói đến đây Triệu Lan Hương dừng lại.
Cố Hoài Cẩn cẩn thận nhìn lướt qua lá thư, khuôn mặt già nua lập tức đỏ bừng.
Ông ta tức giận nói nói: “Sao, cậu ta muốn dây dưa với cô?”
Triệu Lan Hương nói tiếp: “Tôi nghe anh ta nói, Cố Thạc Minh là lãnh đạo trực tiếp của anh ta…”
Giọng Triệu Lan Hương càng ngày càng nhỏ, gần như sắp không nghe thấy, chỉ để mình Cố Hoài Cẩn nghe.
Cô nói chuyện với ông ta một lúc lâu.
Cố Hoài Cẩn nghe Triệu Lan Hương nói xong, lập tức nhảy dựng lên, căm giận nói: “Chuyện này có là gì!”
“Tôi sẽ viết cho cô, để thằng nhóc nhà tôi trị cho cậu ta một trận!”
Triệu Lan Hương có chút dở khóc dở cười, cô khẽ ho một tiếng, “Không cần nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ muốn gặp mặt Cố trưởng quan một lần, ông viết cho tôi lá thư giới thiệu là được.”
Cố Hoài Cẩn nghe lời, dựa theo Triệu Lan Hương nói viết một bức thư giới thiệu gửi cho con trai nhà mình, để người ta tự mình tiếp đón Triệu Lan Hương.
Viết xong, Cố Hoài Cẩn mới thở ra một hơi.
Nhìn cô gái nhỏ cầm lá thư ông ta viết, trên mặt lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm, trong lòng ông ta cũng vui hơn một chút.
Cuối cùng ông ta vẫn còn chút tác dụng, có thể dùng chút sức lực yếu ớt của mình trả lại món nợ nhân tình.
Cố Hoài Cẩn lật tay, trải đống cỏ khô ra: “Cô Triệu, làm bạn gái của cậu Hạ cũng không phải chuyện dễ dàng đâu.”
“Con đường này, còn rất rất nhiều khó khăn đang chờ phía trước.”
“Là người từng trải, tôi không xem trọng mối duyên giữa hai người. Nhưng mà thằng nhóc nhà nghèo kia là ân nhân của tôi, tôi mong cậu ta sống tốt một chút…”
Sau đó Cố Hoài Cẩn lại sung sướng bắt đầu ngâm thơ.
“Thứ nhất không gặp tốt hơn, cho thần hồn khỏi điên đảo; thứ hai không thân tốt hơn, cho tương tư không quanh lối về.”
Khóe mắt Triệu Lan Hương không nhịn được nhảy lên, cô chậm rãi nói: “Trốn tránh cũng vô dụng, phải tin tưởng bản thân mình, chứ không phải tin tưởng người khác.”
“Được rồi, buổi tối đừng đọc thơ, cẩn thận bị người khác nghe thấy lại ăn một trận đòn.”
Cố Hoài Cẩn chỉ đọc hai câu này, sau đó lập tức nằm lên đống cỏ ngủ.
Triệu Lan Hương cầm bức thư nóng hầm hập, chữ viết vẫn chưa khô tin, nện bước thoải mái đi về nhà.
Dưới ánh đèn, cô dẫm chân lên bàn đạp máy may, cúi đầu may một đường chỉnh tề, một chiếc áo dài tay dành cho nam giới đã thành hình rơi vào trong tay cô.
Ánh trăng trong trẻo rơi trên đống cỏ khô tại chuồng bò, đồng thời cũng rơi trên sân nhỏ trơ trọi của nhà họ Lý.
Hạ Tùng Diệp múc nước, rửa sạch son phấn trên mặt, đun nước nóng mang vào phòng lau người cho Lý Đại Lực.
Khuôn mặt ngăm đen của Lý Đại Lực lập tức đỏ lên, tuy rằng anh ta không uống rượu, nhưng mặt còn đỏ hơn kẻ uống nhiều.
Ánh đèn lập lòe phát ra từ chiếc đèn dầu hỏa cũ kỹ, thi thoảng bấc đèn lại phụt lên một tiếng nho nhỏ, Hạ Tùng Diệp khêu bấc đèn lên, nghe bà nội cô nói đêm tân hôn không được để nến tắt, nhưng mà bọn họ mua không nổi cây nến to, đành phải đốt đèn dầu.
Trái tim Lý Đại Lực bỗng nhiên đập vô cùng nhanh, ngực nóng lên, giống như có thể nghe được tiếng máu đang chảy trong đầu.
Hạ Tùng Diệp vẫn đang lau tóc, thấy Lý Đại Lực nằm im bất động, chị nghi ngờ nghiêng đầu nhìn anh ta một cái: “Sao, không ngủ?”
“Lau mình rồi, mau ngủ đi.”
Lý Đại Lực sinh ra chút hờn dỗi, thành thành thật thật bắt đầu lau người.
Anh ta vuốt ve đôi chân tê liệt chưa khỏe lại của mình, tức giận áp xuống lửa nóng trong lòng đàn ông.
Cặp đùi từng to khỏe hiện giờ đã trở nên yếu ớt xấu khí, khả năng cả đời này cũng không khỏe lại được, sao anh còn mặt mũi nghĩ đến những chuyện kia.
Thấy ánh mắt chồng mình phát ra cảm xúc nản lòng, Hạ Tùng Diệp bước đến, ngồi xổm xuống, cầm lấy giẻ lau, bắt đầu lau người cho anh.
“Sẽ tốt lên thôi, đừng sợ.”
Lý Đại Lực kêu a a, cô vợ anh tuy rằng gầy, nhưng sức lực lại không nhỏ, vết chai trên ngón tay lướt trên da thịt, khiến anh ta cảm thấy ngứa ngáy.
Tay anh ta nắm được chỗ nở nang nhất trên người vợ mình nói: “Đừng lau nữa, tốn thời gian.”
Hạ Tùng Diệp xấu hổ, giận dữ lại có chút hoảng sợ kêu ê a, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt người đàn ông của mình.
……
Ngày hôm sau, khi Hạ Tùng Bách rời giường, thì phát hiện ra ngoài trời đã sáng rõ.
Anh xoa đầu nặng nề của mình, buồn bực vỗ vài cái.
Ngủ quên rồi.
Triệu Lan Hương nghe thấy động tĩnh, cũng rời giường, cô cười hì hì gọi Hạ Tùng Bách: “Mau dậy ăn cơm đi.”
“Lát nữa còn phải lên núi làm việc.”
Nói xong cô tiện tay đưa đồ cho anh, Hạ Tùng Bách nhận được một thứ gì đó giống như một miếng vải, anh xoa ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, hỏi:
“Đây là…Gì?”
Anh có chút sững sờ.
“Quần áo, anh vẫn chưa tỉnh ngủ sao?” Triệu Lan Hương mỉm cười hỏi, giục anh mau mặc thử.
“Mặc thử xem có vừa người hay không.”
Triệu Lan Hương chưa từng dùng thước dây đo người cho Hạ Tùng Bách, nhưng cô có lòng tin.
Từng ngồi sau xe anh vài lần, có nhắm mắt cô cũng có thể đoán ra được kích cỡ của anh.
“Không phải…… Ý anh là, sao lại cho anh?”
Đột nhiên được đưa cho một bộ quần áo, khiến Hạ Tùng Bách không thể hiểu được, đồng thời trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Bộ quần áo này là quần áo em bận rộn may vá suốt mấy ngày qua sao? Anh, anh còn tưởng rằng em may quần áo cho em trai mình…”
Triệu Lan Hương nói: “Đều có, nhưng mà chắc là anh không ghen với một đứa bé đâu nhỉ?”
Hạ Tùng Bách nhanh chóng đi thay quần áo, mặc vào bộ quần áo mới bạn gái mình may cho.
“A, tay nghề này, đúng là khéo thật!”
“Bao nhiêu tiền cũng không mua được!”
Nhưng mà anh chỉ mặc một lúc, cảm nhận niềm vui khi được mặc quần áo mới, sau đó lại cởi ra, yêu quý gấp lại gọn gàng đặt lên đầu giường.
Anh nói: “Quá mới, anh mặc ở trong phòng là được rồi, đợi khi nào cũ thì mặc ra ngoài.”
Vở kịch nhỏ:
Hạ Tùng Diệp: A a…
Lý đại lực: Tuy rằng không biết nói chuyện, ừ, nhưng mà tiếng kêu a a cũng rất dễ nghe.