Tưởng Mỹ Lệ đang vùi đầu ăn uống thỏa thích, hưởng thụ món ếch đồng cay rát mỹ vị, hoàn toàn không để ý thấy sắc mặt Triệu Lan Hương khẽ biến.
Cô ta vừa ăn vừa nói: “Lần sau khi nào cô lại làm món này, nhớ phần tôi chút nhé, tôi sẵn lòng bỏ tiền ra mua.”
Một lúc lâu sau, Tưởng Mỹ Lệ vẫn không nhận được câu trả lời chắc chắn của Triệu Lan Hương.
Cô ta hừ một tiếng bất mãn nói: “Sao không nói gì, có phải đọc thư của anh tôi vui đến mức choáng váng rồi không?”
Triệu Lan Hương đang định mở miệng gọi Hạ Tùng Bách đến ăn cơm, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, cô ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh, phát hiện ra Hạ Tùng Bách không có ở gần, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.
Tưởng Mỹ Lệ đúng là không biết lựa lời, nói như vậy rất dễ khiến người ta hiểu lầm, nếu bị Hạ Tùng Bách nghe thấy, khả năng trong lòng anh cô sẽ biến đứa con gái hư hỏng.
Bách Ca Nhi như con rùa trốn trong mai của mình, vừa mẫn cảm vừa tự ti, vất vả lắm mới dám lớn mật nhô đầu ra tiếp nhận tình cảm của cô, dám thích cô, nguyện ý cố gắng phấn đấu vì cô. Nếu bị anh chọc thủng chuyện với Tưởng Kiến Quân quá sớm, chỉ sợ Triệu Lan Hương có mười cái miệng cũng không nói rõ được.
Trước mắt tất cả đều đang phát triển thao chiều hướng tốt lên, Triệu Lan Hương không hề muốn để Tưởng Kiến Quân trộn lẫn vào phá hư mọi chuyện.
Bất kỳ điều gì khả năng tạo ra nguy hiểm, cô đều muốn bóp nát từ trong trứng.
Cô suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nghiêm túc nói: “Chuyện giữa tôi với anh trai cô không phải như vậy.”
“Nếu cô còn tiếp tục nói chuyện như thế nữa, sau này đừng đến nhà tôi ăn cơm.”
Rất hiếm khi Triệu Lan Hương nói nặng lời, ngay cả khi không kiên nhẫn trên mặt cô vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lần này lại nói chuyện lạnh lùng như vậy, khiến Tưởng Mỹ Lệ lập tức ngây người.
Cô ta bị Triệu Lan Hương làm cho nghẹn họng: “Cô… Cô nghĩ tôi thích quan tâm đến chuyện của cô lắm sao?”
Triệu Lan Hương chậm rãi nói từng chữ: “Tốt nhất cô đừng quan tâm.”
Rất nhanh cô đã hạ lệnh đuổi khách: “Ăn xong rồi thì mau về ddi, người nhà họ Hạ không quen ngồi cùng bàn ăn cơm với người khác.”
Dừng một chút cô lại nói tiếp: “Sau này nếu có món ngon, tôi sẽ để phần cho cô một chút, cô đừng tới đây đòi nọ đòi kia.”
“Như vậy sẽ khiến tôi rất khó xử, cũng rất khó coi, biết chưa?”
Triệu Lan Hương cau mày “Hướng dẫn từng bước”.
Cô không có cách nào bảo đảm với tính tình bộp chộp này Tưởng Mỹ Lệ có thể nhớ kỹ lời cô nói hay không, cách tốt nhất chính là giảm bớt cơ hội tiếp xúc của cô ta với Hạ Tùng Bách.
Triệu Lan Hương nói xong cũng phải lau mồ hôi thay bản thân, rõ ràng cô không làm gì có lỗi với anh, nhưng lúc này trong lòng cô lại có cảm giác chột dạ.
Tưởng Mỹ Lệ nghe xong nửa câu đầu, mặt mũi có chút không nhịn được, nhưng nghe thấy nửa câu “Để phần cho cô một chút”, trong lòng lại cao hứng, đôi mắt híp thành một đường, giống như vừa nhặt được món hời vậy, hiếm khi thấy Triệu Lan Hương săn sóc như vậy.
Da mặt cô ta dày thi thoảng đến bữa cơm lại đến đây, vậy mà vẫn có lúc vồ hụt, cảm giác ấy rất khó chịu.
Tưởng Mỹ Lệ vui mừng nói: “Được rồi, tôi không tới, tôi chờ cô mang cho tôi.”
Tưởng Mỹ Lệ dùng bát mang về một chút ếch đồng, cho Triệu Lan Hương năm mao tiền tiền cơm, rồi vừa lòng quay về.
Triệu Lan Hương nhanh chóng cất kỹ mấy lá thư trên bàn đi, thét to gọi an hem nhà họ Hạ đến đây ăn cơm chiều, sau đó bưng bát ếch đồng nấu nấm đến phòng bà Lý.
Khi Tam Nha đang tập viết đã ngửi thấy mùi hương bay ra từ phòng chứa củi từ lâu, khiến cô bé thèm đến mức rớt cả nước miếng lên trên giấy, bà Lý véo má cô bé giống như hận sắt không thành thép.
“Đồ không có tiền đồ, chút dụ hoặc này cũng không chịu đựng được.”
“Viết xong hai tờ giấy nữa mới được đi ăn cơm.”
Bà rất nghiêm khắc ép đứa cháu hoạt bát của mình không cho chạy loạn.
Phía bên kia Hạ Tùng Bách đang cho bò ăn ở chuồng bò, nghe thấy tiếng gọi của bạn gái mình, anh nhanh chóng kết thúc công việc để đi ăn cơm.
Sau khi lấy bát đũa ra, anh vui vẻ sung sướng ngồi ăn cơm. Thứ anh ăn chính là canh do Triệu Lan Hương hầm. Anh uống rượu có vẻ say chậm, uống rượu từ giữa trưa bây giờ mới thấy trên mặt anh có vẻ say, cả khuôn mặt đỏ hồng lên, vẻ mặt vừa chất phác lại vừa đáng yêu.
Anh nói: “Hương Hương, em xinh quá.”
Cảm nhận được tay mình bị anh nắm chặt, Triệu Lan Hương mắng anh một câu: “Say rượu giả điên à, Tam Nha sắp tới rồi đó.”
Hạ Tùng Bách không để ý nói tiếp: “Không đâu, con bé đang tập viết!”
“Không thể nhanh như vậy được.”
Hạ Tùng Bách ợ một cái, rồi cười ngây ngô, tay lại bắt đầu không yên phận.
Anh ngoan ngoãn ăn hết bát cơm, quý trọng ăn sạch sẽ từng hạt cơm trong bát, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Em nấu cơm ngon quá.”
“Vừa thông minh vừa có văn hóa.”
“Vừa dịu dàng vừa quả cảm.”
“Hương Hương của anh sao lại tốt như vậy nhỉ!”
Triệu Lan Hương nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm, cô hoàn toàn không biết sau khi uống say Hạ Tùng Bách lại có dáng vẻ này.
Kiếp trước, dạ dày anh không tốt, bị đau dạ dày nghiêm trọng, bác sĩ tư nhân của anh đã cẩn thận dặn dò, không để cho anh chạm vào một giọt rượu nào. Khi bàn chuyện làm ăn, bên người anh luôn có mấy người trợ lý lặng yên không tiếng động cản rượu thanh cho anh, hơn nữa anh cũng vô cùng tự chủ. Ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhưng Triệu Lan Hương vẫn chưa bao giờ thấy dáng vẻ say rượu của anh.
Nghe anh nói thế cô không nhịn được bật cười.
Người đàn ông này, khi nói lời ngon tiếng ngọt mang theo ma lực trời sinh khiến người ta không cách nào kháng cự được. Lúc này tâm trạng không tốt lắm của Triệu Lan Hương, đã bị mấy lời ngốc nghếch này của anh xua tan thành mây khói.
Cô quý trọng thứ trước mắt, không nghĩ đến chuyện tương lai xa xôi nữa.
“Còn không?” Cô ghé sát vào bên tai Hạ Tùng Bách mỉm cười nhỏ giọng hỏi.
Đồng thời ánh mắt cô cũng chú ý cẩn thận động tĩnh bên ngoài phòng chứa củi, bữa cơm chiều thường là lúc nhà họ Hạ tề tụ đông đủ nhất.
Bữa trưa khả năng sẽ thiếu người, nhưng bữa tối cho dù muộn thế nào, mấy chị em nhà họ Hạ đều ngồi lại với nhau.
Có điều hôm nay không phải ngày bình thường, lúc này chị Hạ đang ở nhà họ Lý động phòng hoa chúc, bà nội ở trong phòng không tiện ra ngoài, ngay cả Tam Nha…Vẫn chưa luyện chữ xong.
Lúc này Triệu Lan Hương âm thầm cảm thấy vui mừng vì không bị ai quản thúc, nghe thấy lời nói nhiệt tình của anh, lòng cô lâng lâng, thậm chí còn có vài hành vi quyến rũ.
Hiếm khi người đàn ông miệng hồ lô này nói được mấy lời tán tỉnh, nếu không phải do mùi rượu trên người anh quá nồng,Triệu Lan Hương sẽ cho rằng anh cố ý nói như vậy.
Hạ Tùng Bách nghĩ đi nghĩ lại, có chút buồn bực trừng mắt nhìn Triệu Lan Hương. Sau đó đột nhiên cả người ngã “Bịch” một cái xuống bàn, nhắm mắt lại ngủ.
Triệu Lan Hương chờ mong thất bại, cô tức giận nắm lỗ tai anh, hận không thể gọi anh dậy.
“Đúng là, uống không được nhiều rượu còn cố tình thể hiện.”
Triệu Lan Hương dịch bát cơm bên cạnh khuỷu tay anh sang chỗ khác, bỏ ít sữa bò còn lại trong phòng chứa củi lên bếp lò hâm nóng, sữa bò có tác dụng giải rượu. Anh uống nhiều như vậy, uống chút sữa bò có thể giảm bớt cơn co thắt dạ dày.
Một lúc lâu sau, Tam Nha đã luyện chữ xong, cô bé sung sướng chui vào phòng chứa củi, ngồi xổm bên cạnh bàn bắt đầu ăn cơm chiều.
Thấy anh trai say gục ra bàn, cô bé che miệng cười, còn vui mừng chiếm lấy nồi ếch đồng làm của riêng, thích ăn thế nào thì ăn.
Nhúng thịt vào nồi đợi chín vớt ra ăn, đây là lần đầu tiên Tam Nha được ăn kiểu này. Nước lẩu đỏ hồng sôi sùng sục, mùi hương tỏa ra bốn phía, màu rau xanh ngắt xen lẫn màu thịt ếch đồng vàng óng vô cùng mê người, cắn một miếng lập tức cảm nhận được thịt ếch đồng vừa mềm vừa ngọt, hương vị đậm đà, chuyện này khiến Tam Nha cực kỳ vui vẻ.
Mỹ vị vừa tươi ngon vừa cay nồng khiến cô bé ăn không dừng được, nếu không phải Triệu Lan Hương ngăn cản, khả năng Tam Nha sẽ ăn đến mức bội thực mất.
Triệu Lan Hương xoa đầu cô bé nói: “Đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
Cô bảo Tam Nha đi tắm rửa, sau đó đưa cô bé đến phòng bà nội nói chuyện phiếm, cuối cùng mới quay lại phòng chứa củi lấy sữa bò nóng ra cho Hạ Tùng Bách, để anh uống giải rượu.
Bàn tay lạnh lẽo của cô dán chặt lên khuôn mặt nóng bỏng, khiến người đàn ông đang say rượu bị kích thích hơi hóp mắt lại.
“Dậy nào, uống chút sữa bò rồi ngủ tiếp.”
“Anh nặng như vậy, em không cõng anh về phòng ngủ được đâu.”
Hạ Tùng Bách nghe thấy giọng nói dịu dàng và hơi thở sát bên tai mình, giọng nói ấy giống như chạm vào trái tim anh, vô cùng ấm áp. Đêm cực kỳ yên tĩnh, phòng chứa củi chỉ còn lại chút ánh sáng le lói từ đèn dầu, cảnh vật chung quanh trở nên mơ hồ, nhưng cô gái dưới ánh đèn lại vô cùng mỹ lệ, khi cô cười rộ lên, núm đồng tiền như ẩn như hiện.
Trong khoảnh khắc khi đang mơ màng, ý nghĩ của anh trở nên hỗn loạn, giống như ảo tượng ra cảnh cô gái trước mắt đã là vợ anh rồi.
“Em bón cho anh, có được không?”
Hạ Tùng Bách lẩm bẩm hàm hồ nói, mí mắt mở ra, cẩn thận nhìn Triệu Lan Hương chờ đợi.
Đối với dáng vẻ ăn nói khép nép cầu khẩn này, một chút sức chống cự Triệu Lan Hương cũng không có, cô bất đắc dĩ cầm lấy cái muỗng, nâng đầu anh dậy, bón cho anh từng chút sữa một.
Dòng sữa ấm áp chảy vào trong miệng Hạ Tùng Bách, chảy vào trong dạ dày đang bỏng cháy nóng rát của anh, bắt đầu vuốt phẳng cảm giác say rượu truyền đến từ dạ dày. Khiến anh cảm thấy như đang được dỗ dành yêu thương, Hạ Tùng Bách mở miệng cười ngây ngô không ngừng.
Cứ như vậy, cô cho anh uống hết một bát sữa lớn: “Không uống nữa, buồn ngủ.”
Nói xong, Hạ Tùng Bách lại gục đầu xuống ngủ tiếp.
…
Triệu Lan Hương phí hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng mới đỡ được người đàn ông nặng như núi Thái Sơn về tphòng, lúc này thời gian đã không còn sớm. Đối với người ngày thường phải dậy sớm như Hạ Tùng Bách mà nói, ngày thường cơ bản tám giờ anh đã đi ngủ rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ Hạ Tùng Bách cất trong lòng ngực, có chút lo lắng không biết hai giờ sáng mai anh có dậy sớm đi làm được không.
Cô yên lặng lau mặt cho anh, lẩm bẩm: “Được rồi, mai không dậy được cũng không sao.”
“Mấy ngày qua mệt chết anh rồi, lão trâu già.”
Hạ Tùng Bách nặng nề chìm vào giấc ngủ, cũng không đáp lời cô, rất nhanh đã bắt đầu ngáy khò khò.
Sau đó Triệu Lan Hương mới quay về phòng mình, lấy mấy phong thư giấu trong ngực ra xem.
“Lan Hương: Thấy thư như thấy người, hi vọng em vui vẻ như đọc được lá thư này, lâu rồi chưa gặp, vô cùng nhớ em, đợi khi công việc bên này xong xuôi, anh sẽ đến tìm em, Tưởng Kiến Quân.”
Triệu Lan Hương thấy thế, rút bút ra nhanh chóng viết một phong thư trả lời.
“Đồng chí Tưởng: Thấy thư như thấy người, đến tết trung thu, tôi sẽ xin nghỉ vài ngày về nhà thăm cha mẹ, đến lúc đó chúng ta nói chuyện. Hy vọng anh đừng cố ý đi từ ngàn dặm xa xôi tới nông thôn tìm tôi, tránh bỏ lỡ nhau.”
Cô nghĩ cô không thể tiếp tục liên hệ thư từ qua lại với anh ta tiếp được, cứ dây dưa không dứt như vậy, cô lo, sẽ khiến Bách Ca Nhi rơi vào nguy hiểm.
Cô đem đóng nắp bút máy lại, nhanh nhẹn ném vào trong ống trúc đựng bút, sau đó đi đến chuồng bò.