Ngày hôm sau là cuối tuần, hiếm khi Triệu Lan Hương có ngày nghỉ.
Tam Nha đưa mấy người bạn nhỏ ra bờ sông bắt cá chạch, cá chạch không bắt được lại bắt được rất nhiều ếch đồng mang về. Vốn dĩ cô bé định nướng ăn, nhưng lại bị Triệu Lan Hương ngăn cản.
Cô nói: “Đừng làm hỏng đồ tốt như vậy, đợi đến tối chị nấu món ngon cho em ăn.”
Tam Nha nhẩy cẫng lên hoan hô, Triệu Lan Hương lấy cặp sách mới ra cho cô bé nói: “Tam Nha mau rửa tay, đi tập viết mấy chữ cho bà nội xem.”
Tam Nha đã tới tuổi đi học rồi, tuy rằng nhà họ Hạ nghèo, nhưng vẫn lấy ra được hai đồng tiền học phí. Vừa hết mùa thu, Tam Nha lập tức đeo cặp sách đến trường tiểu học của thôn Hà Tử đọc sách.
Cô bé ném ếch đồng vào trong lu nước, rồi sung sướng đến phòng bà nội luyện chữ.
Triệu Lan Hương liếc vào trong phòng, thì trông thấy bà Lý run rẩy lấy chiếc bút chì trong ngăn tủ ra, nắm tay cháu gái, dạy cô bé viết từng chữ.
Tuy chân cẳng bà không tiện, nhưng lưng vẫn thẳng, vẻ mặt cũng nghiêm túc.
Hạ Tùng Bách làm việc xong từ bên ngoài bước vào, lau mồ hôi.
Không biết anh lấy đâu ra một quyển sách rách nát, đưa cho bà nội mình.
“Bà dạy em ấy toán học đi, con gái học thêm cái này một chút cho đầu óc thông minh.”
Triệu Lan Hương nhìn qua, thì trông thấy quyển sách Hạ Tùng Bách lấy ra là sách quốc ngữ, còn có cả thơ cổ.
Bà Lý ném quyển sách lại, xụ mặt nói: “Mau đem đốt đi, lãng phí tiền mua sách cấm này về làm gì, đầu óc bà hồ đồ đến mức không nhớ nổi mấy thứ này sao.”
Trong niên đại này, thơ từ vẫn tương đối mẫn cảm, không được khuyến khích học.
Hạ Tùng Bách yên lặng đưa sách cho Triệu Lan Hương, để cô nhóm bếp.
Triệu Lan Hương mới đốt sách xong, bên tai đã vang lên tiếng nói ồn ào lại hưng phấn.
“A, tôi bị thương gần ba tháng rồi, vậy mà cô không thèm qua thăm tôi lấy một lần.”
Tưởng Mỹ Lệ bĩu môi xụ mặt xuống.
Cô ta nói: “Nếu cô có thể nấu cho tôi món gì ngon ngon, tôi sẽ tha thứ cho cô.”
Khi tấm nẹp gỗ trên chân vừa tháo ra, có thể tự do đi lại cô ta lập tức tới tìm Triệu Lan Hương.
Tưởng Mỹ Lệ nói: “Tôi xui xẻo quá, núi sập làm chân tôi bị thương, khiến tôi bỏ lỡ lần đánh giá tư tưởng chính trị, danh nghạch học viên công nông binh của tôi cũng ngâm nước nóng.”
“Cô không nấu bữa cơm an ủi tôi một chút sao?”
Triệu Lan Hương nói: “Tới tìm tôi có việc gì?”
Tưởng Mỹ Lệ bĩu môi: “Cô đúng là ghét, không có lợi không làm, nếu không phải có anh trai tôi, cô còn chơi với tôi sao?”
Triệu Lan Hương gẩy gẩy tập thơ trong bếp, để đốt sạch sẽ, cô cũng không quan tâm đến chút tâm tư nho nhỏ đó của Tưởng Mỹ Lệ, mà xòe tay ra nói: “Lấy ra đây đi.”
“Túi của cô rất nông, tôi nhìn thấy rồi.”
“Nể tình cô đang bị ốm, đưa cho tôi đi, tôi cho cô túi bánh ngọt kia.”
Cuối cùng Tưởng Mỹ Lệ cũng bị khuất phục, cô ta lấy ra ba phong thư từ trong túi.
Triệu Lan Hương nhướng mày, mỗi tháng một phong thư, Tưởng Kiến Quân này được lắm.
Nhưng mà cô chán ghét cách tự ý viết thư bí mật cho cô gửi kèm với thư cho Tưởng Mỹ Lệ của Tưởng Kiến Quân, lẽ ra anh ta phải dung nhập vào niên đại này, phải kiêng kị quan hệ nam nữ mới đúng.
Làm vậy Triệu Lan Hương chỉ cảm thấy phản cảm.
Dáng vẻ làm bộ làm tịch ra vẻ thâm tình này, càng khiến người ta phản cảm hơn. Chẳng lẽ anh ta định diễn vở kịch lãng tử quay đầu sao?
Cô hỏi: “Trong khoảng thời gian này, cô chưa viết thư cho anh cô chứ?”
“Vẫn chưa, tôi đã nằm liệt trong bệnh viện rồi, lấy đâu ra tâm trạng viết thư. Có điều mẹ tôi từng đến đây thăm tôi, cô không tới đúng là đáng tiếc.”
“Mẹ tôi còn rất muốn gặp cô đó.”
Triệu Lan Hương không khỏi kinh ngạc: “Bà ấy gặp tôi làm gì, tôi nhớ hình như bà ấy không biết tôi.”
Tưởng Mỹ Lệ không nhịn được gõ gậy chống xuống đất: “Sao tôi biết được, nói không chừng do anh trai tôi nói với bà ấy thì sao?”
“Thư cho cô đấy, cô có thể nấu cho tôi chút đồ dinh dưỡng để bồi bổ thân thể không?”
Triệu Lan Hương lấy một tờ phiếu gạo một cân của Tưởng Mỹ Lệ.
Cô nhanh nhẹn xử lý sạch sẽ số ếch đồng, lột bỏ da, lộ ra thịt ếch trắng nõn. Dùng bột mỳ, lòng trắng trứng, rượu trắng xoa đều ướp một lát, bỏ vào nồi chiên lên. Sau đó cô bắt đầu nấu nước lẩu, dùng canh xương hầm làm nước dùng, cô lấy một nửa ra, một nửa còn lại được cho thêm hành gừng ớt khô, ớt đỏ, hồ tiêu, mè trắng đã được chiên trong dầu hạt cải, nước lẩu trong veo lập tức trở nên đỏ au mỡ màng.
Đóng cửa bếp lò lại, giữ lửa nhỏ.
Một nửa số nước múc ra, cô bỏ thịt ếch vào hầm, cho thêm nấm, cẩu kỷ, táo đỏ, cắt thêm mấy miếng đậu phụ vào, hầm cho đến khi nước canh chuyển thành màu trắng ngà mới bắc nồi xuống.
Cô múc một nửa số canh ếch ra cho bà Lý ăn, nửa còn lại để cho Tưởng Mỹ Lệ.
Tưởng Mỹ Lệ ngước cổ nhìn nói: “Món đỏ đỏ kia, nhìn qua có vẻ ngon, tôi cũng muốn ăn.”
Triệu Lan Hương lạnh nhạt nói: “Cái gì cô cũng muốn ăn, không nghĩ đến chuyện mình có thể ăn hay không sao?”
Tưởng Mỹ Lệ đúng là không quan tâm đến điều này, cô ta vén tay áo lên, thả mấy miếng ếch đồng vào, đợi chín vớt lên ăn.
Cảm giác nóng bỏng lập tức chạm vào đầu lưỡi cô ta, thơm ngon kinh người, thịt vừa mềm vừa ngọt, nước dùng cay đến mức cổ họng sắp bốc khói, nhưng lại kích thích khiến người ta ăn không ngừng. Đầu óc đều bị hương vị bá đạo ấy chiếm giữ, cay đến mức da đầu tê dại, nước mắt lưng tròng. Tưởng Mỹ Lệ không nhịn được há miệng hút khí, nước canh thơm nồng cay rát bao quanh thịt ếch đồng ngọt mềm, ăn vào trong miệng còn ngon hơn cả thịt heo, thịt gà, hay bất cứ loại nào khác.
Đúng là khiến người ta vừa đau vừa sướng.
Tưởng Mỹ Lệ nói: “Ăn ngon quá! Đúng là cay đã đời luôn!”
“Ăn cháo trắng rau xanh mấy tháng, miệng tôi sắp mốc lên rồi, ăn món này mới phải.”
Ăn ngon đến mức không dừng được, nước lẩu cho người ta cảm nhận, thứ nhất là cay rát, sau đó là hương vị thơm ngon tinh tế của xương ống hầm, và thịt ếch và mềm vừa ngọt, so với đùi gà còn thơm ngọt hơn!
Tưởng Mỹ Lệ há miệng gặp hết ba con ếch, sau đó mới chịu dừng lại ăn canh ếch đồng nấu nấm.
Cô ta no bụng ợ lên một cái, rồi than thở: “Cô sống sung sướng quá.”
“Mỗi ngày đều được ăn ngon như vậy……”
“Hiện giờ ngẫm lại tôi cảm thấy, nếu như anh trai tôi có thể cưới cô về nhà, thật ra cũng không tồi. Sau này tôi có thể thường xuyên đến nhà…”
Triệu Lan Hương đang định gào to gọi hai anh em nhà họ Hạ, nghe thấy thế sắc mặt không nhịn được trầm xuống.
Cô muốn sửa lại lời Tưởng Mỹ Lệ cho đúng, nhưng vì không muốn bại lộ sự thật mình cũng trọng sinh trước mặt Tưởng Kiến Quân, cô đành phải nhịn. Tạm thời để người đàn ông kia tiếp tục nghĩ lầm, rằng cô vẫn là cô bé không hiểu sự đời năm đó, là cô gái đơn giản dễ dàng lừa gạt đi.
Vở kịch nhỏ:
Tưởng Mỹ Lệ: Để anh trai tôi lấy cô cũng không tệ, sau này tôi có thể thường xuyên đến ăn chực.
Hương Hương: Không cần phiền toái như vậy, đề nghị cô đến “Bách Gia”.
Tưởng Mỹ Lệ: Bách Gia, là cái gì vậy?
Hương Hương: Là nhà hàng do tôi mở.