Cứ như vậy, Hạ Tùng Bách cẩn thận cùng nhau nghiên cứu mấy quyển sách dạy nuôi heo kia với bà nội mình, sau khi đọc một lượt, anh quyết định việc đầu tiên cần làm chính là thay đổi thức ăn chăn nuôi heo.
Hiện giờ thức ăn nuôi heo chủ yếu là cỏ dại, vô cùng rẻ, trộn thêm chút cám, bột bắp là được. Nhưng trong sách nói cần cung cấp đồ ăn có đủ protein, như các loại đậu đỗ, bã của các loại hạt ép dầu dư lại... Những thứ này cũng rẻ, nhiều người không có tiền mua thịt mua dầu cũng thường mua chút về nhà ăn. Nhưng nếu đặt nó trong xã hội cũ, thì những thứ ấy thật sự dùng để nuôi gia súc, nhà Hạ Tùng Bách trước kia cũng dùng nó để nuôi ngựa.
Hạ Tùng Bách tính toán chi phí, con số tính ra vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được, nên anh không do dự chút nào lập tức đến chợ đen tìm người bán dầu, đặt tiền mua bã dầu một tháng.
Sau đó mỗi ngày anh đều nấu cây đậu, trộn lẫn nước gạo, cho heo ăn theo đúng tỷ lệ.
Lý Trung thấy Hạ Tùng Bách ném tiền vào đó mắt không nháy một cái, không khỏi líu lưỡi: “Súc sinh chính là súc sinh, sao xứng ăn thứ tốt như vậy?”
Hạ Tùng Bách nói: “Anh cứ đợi xem đi.”
Anh không nóng lòng phản bác Lý Trung, mà bảo Cẩu Thặng mỗi ngày đều ghi lại cân nặng của heo con, chiếc cân heo ở trại heo cũ vẫn còn, đuổi heo con lên cân một lượt là biết ngay bọn chúng được mấy cân rồi.
Sau khi cho ăn khoa học vài ngày, Cẩu Thặng híp mắt nhìn vạch trên cân: “Trời ơi, heo lớn nhanh quá.”
Hạ Tùng Bách nghe lời bà nội, dùng một quyển vở nhỏ ghi chép biến hóa mỗi ngày của đám heo con. Mỗi ngày heo con lớn bình quân 0.6 đến 1 cân là hợp lý, đợi heo lớn thêm chút nữa, sẽ còn tăng cân nhanh hơn. Chờ đến khi heo trưởng thành, thời kỳ đỉnh có thể trường tăng 1.5 cân một ngày. Như vậy, không cần đến nửa năm trại nuôi heo có thể bán ra một lứa rồi.
Một khoảng thời gian sau, khi Lý Trung nhìn thấy quyển sổ ghi chép của Hạ Tùng Bách, anh ta đã trợn mắt há hốc mồm.
Hạ Tùng Bách thấy anh ta xem, thì giải thích: “Đậu nành bổ xung protein hàm lượng chiếm 40~50%, các chất dinh dưỡng khác cũng phong phú, có lợi đối với việc sinh trưởng của heo. Anh đừng tiếc số tiền thức ăn chăn nuôi đó, phải bỏ ra thì mới có thể kiếm nhiều được. Heo ăn thức ăn chăn nuôi đó lớn lên nhanh, dựa theo tốc độ tăng cân hiện tại, đến đầu xuân là có thể mổ lứa heo đầu tiên rồi... Anh nghĩ xem, trại nuôi heo của người ta một năm mới được một hai lứa, chúng ta lại bán được ba lứa vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Lý Trung nghe Hạ Tùng Bách giải thích xong, hai mắt tối sầm.
Nhưng mà anh ta vẫn hiểu được, đến mùa xuân là trại nuôi heo có thể kiếm tiền rồi, tin tức này đúng là khiến người ta phấn chấn.
“Trong bụng có mực có khác, so với người thất học như chúng tôi đúng là không giống nhau.”
Lúc này trong đầu Lý Trung lại hiện lên câu ám hiệu mà Hạ Tùng Bách lấy: “Lại trích đào hoa đổi tiền thưởng”, chà chà… Người có văn hóa có khác, ngay cả nuôi heo cũng có thể nuôi nhanh hơn người khác.
Lý Trung nghe xong lập tức nhiệt huyết dâng lên, mặc sức tưởng tượng qua những lời Hạ Tùng Bách nói, không nhịn được lại lấy ra thêm năm trăm tệ nữa coi như tiền thức ăn chăn nuôi heo.
“Chúng ta làm tử tế, kiếm đồng tiền lớn.”
Hạ Tùng Bách yên lặng cất xấp tiền mặt dày cộp kia vào túi, trong lòng thầm quyết định sẽ dùng số tiền này mua nhiều thức ăn chăn nuôi hơn, nuôi lũ heo con mau lớn.
Trời bắt đầu chuyển rét, mỗi ngày Hạ Tùng Bách vẫn không ngại gió lạnh chạy tới trại nuôi heo làm việc, vội đến mức chân không chạm đất. Nhưng trong lòng anh lại rất sung sướng, heo con non nớt dần dần lớn lên, cả người béo tròn, từ khi đổi thức ăn heo ngày càng khỏe mạnh hơn.
Anh cẩn thận chăm sóc chúng nó, như đối xử với những đứa con của mình vậy.
Cho chúng nó ăn, tắm rửa cho chúng nó, nuôi dưỡng tinh tế, còn lấy bùn cho chúng nó ủi, nếu không phải do trời quá giá rét không phải mùa gieo trồng, thậm chí anh còn muốn trồng ít cây non ở trại heo, cho bọn chúng gặm.
Có đôi khi Triệu Lan Hương sẽ đến trại nuôi heo thăm anh, thấy anh mồ hôi đầy đầu ôm heo con bị ốm rót thuốc cho nó, trên cánh tay dính đầy chất bẩn do heo con bài tiết ra, không khỏi bội phục anh từ tận đáy lòng.
Trong cái nghề này, anh chỉ là tay mơ, nhưng sau một tháng anh đã trở thành người lành nghề có kinh nghiệm phong phú.
Đầu tháng chạp, Hạ Tùng Bách xách mười mấy cân thịt heo về đưa cho Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương rất kinh ngạc, trách anh: “Heo con đang lớn, anh cũng nỡ giết?”
Hạ Tùng Bách gãi đầu, cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Không phải, đám heo con chúng nó bây giờ vẫn còn nhỏ, y như bảo bối, giết rất đáng tiếc. Chỗ thịt này anh kiếm được ở chỗ khác.”
Trại nuôi heo ở núi Dương Bao đã bị phá bỏ, khiến giá thịt heo ở chợ đen cũng hỗn loạn, nếu không phải do có chú Tư kiểm soát, chỉ sợ giá đã lên tận trời. Nói chung là Triệu Lan Hương không ăn nổi, một tệ rưỡi đến gần hai tệ một cân thịt heo, khả năng còn cao gấp ba lần ở cửa hàng bán lẻ. Mỗi cuối tuần cô sẽ tranh thủ khi trời còn chưa sáng đi xếp hàng, mua chút thịt heo về nấu một bữa ngon.
Ngoài thịt heo ra Hạ Tùng Bách còn mang về cả một chậu tiết heo, và vài cân nội tạng, nói chung cực kỳ phong phú.
Triệu Lan Hương xách theo chuỗi thịt heo nặng nề, mặt mày hớn hở. Cô rất thích các loại nội tạng heo phong phú, có thể biến đổi đa dạng cách nấu ăn
“A, anh còn mua cả ruột sấy về, nhiều thịt heo như vậy, để em làm chút lạp xưởng cho mọi người ăn nhé, để một hai tháng cũng không hỏng, cắt nhỏ đặt trên cơm hấp nóng là có thể ăn được, thơm ngon cực kỳ.”
Hạ Tùng Bách gật đầu, trước kia khi tết đến anh hâm mộ nhất chính là nhà có hoàn cảnh tốt nhất đại đội, có thể treo thịt khô đầy hiên nhà.
Khi hấp lên ăn với cơm, vô cùng thơm ngon, khiến anh rõ ràng đã ăn no rồi, lại cảm thấy như trong bụng mình chẳng có thứ gì.
Anh thái thịt giúp bạn gái, sau nửa năm làm việc ở lò mổ, kỹ thuật xắt rau thái thịt của anh coi như không tồi, thịt ba chỉ dưới dao anh cắt đều tăm tắp, làm thịt viên càng ngon miệng hơn.
Triệu Lan Hương dùng muối viên rửa sạch ruột sấy, còn thịt thì ướp lẫn nước tương, muối, đường. đậu khấu, đinh hương, đại liêu, nhục quế, hoa tiêu, gừng cắt miếng nghiền nát, rượu trắng, sau đó nhồi từng chút một vào trong ruột sấy, ruột sấy mỏng manh lập tức được nhét phồng lên thành từng đoạn mập mạp đáng yêu.
Cô dùng dây buộc chặt, sau đó nói với Hạ Tùng Bách: “Ngày mai trên đường đến trại heo, anh nhặt chút gỗ Tùng về, em không thể gác lạp xưởng phơi ngoài sân, nhưng mà dùng gỗ Tùng hun, nướng một lượt, hương vị còn ngon hơn đó!”
Hạ Tùng Bách nghe thấy cô nói vậy, không nhịn được mong chờ.
Anh không tưởng tượng ra được sau khi lạp xưởng hun khói sẽ có hương vị gì, bởi vì đời này anh còn chưa từng được nếm hương vị lạp xưởng. Có điều ngày hôm sau anh vẫn nghe lời chặt một bó Tùng mang về.
Triệu Lan Hương dùng nó để hun, nướng lạp xưởng một lát, đến khi vừa chín tới, khi lạp xưởng bắt đầu chảy mỡ thì dừng lại. Từng giọt mỡ rơi trên gỗ vang lên tiếng xì xèo, hương thơm của thịt hòa lẫn mùi gỗ tùng, tạo ra một mùi vị rất độc đáo, thơm đến mức Hạ Tùng Bách không nhịn được nhiều phải xem thêm vài lần.
Triệu Lan Hương chia lạp xưởng thành hai phần, một nửa dùng gỗ Tùng hun nướng, một nửa gác trên cửa sổ phòng chứa củi, dùng ánh nắng mùa đông yếu ớt và gió lạnh làm khô nó.
Cô vỗ tay nói: “Đêm nay có thể lấy ít lạp xưởng để ăn với cơm rồi.”
Cô lau mồ hôi chảy ra giữa trán, hỏi Hạ Tùng Bách: “Tết đến rồi, anh có muốn ăn lẩu không?”
“Hình như mấy ngày nữa đại đội sẽ giết heo.”
Ngày giết heo hàng năm là ngày vui lớn ở nông thôn, dân quê không được phát phiếu thịt, cho nên không giống dân thành phố mỗi tháng đều có thể mua chút thịt heo về ăn một bữa ngon. Từ đầu năm đến cuối năm mọi người đều trông mong cái ngày này, trông cậy vào việc phân thịt heo của đại đội để nếm chút vị thịt. Không biết có bao nhiêu người chờ mong đến ngày giết heo này.
Hạ Tùng Bách cười toe toét lộ ra làm răng trắng tinh, nụ cười trong trẻo giống như dòng suối mát lành.
“Anh ăn gì cũng được, anh không kén ăn, em tự quyết định là tốt rồi.”
Hai người giống như đôi vợ chồng son vậy, việc nhỏ trong nhà cũng thương lượng với nhau.
Triệu Lan Hương quyết định, đợi khi đại đội phân thịt heo, cô sẽ nấu một nồi lẩu cay rát hương bay ngàn dặm, ăn vào khiến người ta chảy đầy mồ hôi, sảng khoái lại thỏa mãn.
Vở kịch nhỏ:
Bách ca: Bỏ chút tiền mua thức ăn chăn nuôi tốt, heo của chúng ta có thể lớn rất nhanh.
Lý Trung yên lặng móc ra năm trăm tệ.
FirstBlood!!!!
Bách ca: Tiêm chút vắc-xin phòng bệnh, heo của chúng ta sẽ khỏe mạnh không bị bệnh.
Lý Trung yên lặng móc ra năm trăm tệ.
Doublekill!!!!
Bách ca: Thuê thêm vài người nữa, chúng ta có thể nuôi nhiều heo hơn.
Lý Trung yên lặng móc ra năm trăm tệ.
TripleKill!
Tác giả: Bách ca, anh đi bán hàng đa cấp đi, chắc chắn sẽ kiếm được cơm.