Ông Lộ cười nói: “Mấy lão già chúng ta bây giờ ở đó chỉ có thể gây liên lụy tới mọi người, bản thân cũng chẳng có lợi ích gì để có thể bị lợi dụng, cô ấy vẫn còn tỏ thiện với ý với chúng ta thì đúng là chuyện hiếm có nhất trên đời đấy.”
Trải qua việc bị người thân tố giác, từ viện trưởng bỗng trở thành phần tử xấu một cách cay đắng, nên ông vô cùng trân quý thiện ý biết giúp người khi gặp nạn của người khác, vì chuyện này vô cùng hiếm có.
Thực ra mấy năm qua bọn họ chịu đựng rất nhiều điều ác ý, cũng hiểu rất sâu lòng người lạnh ấm thế nào rồi.
Triệu Địa cũng đồng ý: “Đúng vậy, tôi rất quý và coi trọng tiểu đồng chí này.”
“Ông Cố, nếu sau này Tiểu Việt và Tiểu Tống có thể cùng đi chung đường, ông cũng đừng phản đối đó nhé!” Ấn tượng của ông ấy về Tiểu Tống rất tốt, ông ấy không cho rằng Tiểu Tống không xứng với Cố Việt, mà còn cảm thấy hai người rất xứng đôi, bởi vậy vừa nói vừa mang theo vài phần trêu đùa trong đó.
Cùng sống ở chuồng trâu với nhau mấy năm rồi, quan hệ của bọn họ rất vui vẻ tốt đẹp, nói chuyện cũng rất thoải mái.
Ông Lộ khẽ cười: “Đúng vậy, ông Cố không cần phải suy xét cân nhắc nhiều làm gì.”
Đến cả người chẳng bao giờ chịu nói chuyện, phong độ tri thức như ông Ngụy cũng cười nói: “Tôi thấy tiểu đồng chí Tống thực sự rất tốt.”
Bọn họ sống hơn nửa cuộc đời rồi, trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, cách nhìn nhận người khác đương nhiên rất chuẩn.
Không phải thấy dạo gần đây Tống Sở hay kêu anh hai Tống tới đưa đồ cho bọn họ lại quan tâm tới công việc của bọn họ nên mới nói vậy, mà thực sự cảm thấy cô là người rất chính trực, không hề có cảm giác cô đang muốn vơ vét lợi ích hay muốn lợi dụng bọn họ.
Ông Cố dở khóc dở cười: “Bát tự còn chưa ném đi, mấy người còn quan tâm chuyện này hơn cả tôi nữa, đối với chuyện của mấy đứa trẻ, tôi vẫn thông suốt mà, sẽ không can thiệp vào đâu.”
Mấy lời này đã tỏ rõ cho dù Cố Việt có chọn Tống Sở để đi chung đường, ông ấy cũng không phản đối đâu.
Ông cũng đã từng nghĩ cách để chọn ra một cô gái môn đăng hộ đối với cháu trai, nhưng giờ ông còn đang gây liên lụy cho con trai và cháu trai, nên cũng chẳng để tâm đến chuyện này nữa.
Chỉ cần cháu trai thích thì ông sẽ không phản đối, hơn nữa ấn tượng của ông ấy với Tống Sở còn rất tốt kia mà, xinh đẹp, thông minh, thảo hiền lại giỏi giang.
Tống Sở không biết vì để cậu của cô sắp xếp đổi công việc cho mấy người già ở chuồng trâu, mà khiến bọn họ bắt đầu tám về chuyện của cô với Cố Việt.
Lúc này cô đang ở trong nhà.
Thấy chị dâu cả Tống đang vác theo hai bao đồ, sắc mặt không tốt nhưng vẫn mang theo chút vênh váo tự đắc, bộ dáng như thể sau này mấy người đừng có mà cầu xin tôi quay về, Tống Sở thấy rất buồn cười.
Đây là nghĩ anh cả không có cô ta sẽ không sống nổi sao?
Ánh mắt Đường Phụng dừng ở hai bao đồ của chị dâu cả Tống, bà khẳng định bên trong chắc chắn có rất nhiều đồ.
Đổi lại là lúc trước, vợ của con trai cả nếu muốn mang đồ về cho nhà mẹ đẻ, chỉ cần không phải là moi móc từ trong tay bà, bà cũng thèm chẳng quản.
Nhưng giờ đang có chút không vui, đem theo bao to bao nhỏ như vậy về nhà, cảm giác như không phải đang bị tống về nhà mẹ đẻ để suy ngẫm lại những chuyện đã qua, mà như thể đang quay về thăm người thân vậy.
Bà đang định đi tới để kiểm tra bao đồ của chị dâu cả Tống thì bị Tống Sở ngăn lại: “Mẹ, để chị ta mang đi đi.”
Đường Phụng khó hiểu nhìn cô: “Nếu cô ta muốn mang đồ về, cũng không thể để cô ta về với bộ dáng nở mày nở mặt như vậy được, cô ta nói nhớ nhà mẹ đẻ rồi, tưng đây đồ chỉ như về đó mấy ngày thôi.”
Đứa con trai ngu ngốc của bà chắc chắn chưa nói về việc quay về nhà mẹ đẻ để suy ngẫm lại những chuyện đã qua với vợ rồi, nhìn tính khí của vợ con trai bà, chắc chắn sẽ không chịu nói chuyện gì với nhà mẹ đẻ đâu.
Tống Sở nhếch môi nói thầm: “Mẹ, cứ để chị ta thoải mái về đó mấy ngày, lúc đi nở mày nở mặt bao nhiêu, thời gian càng lâu chị ta sẽ càng khó chịu, tính tình của nhà kia như nào mẹ đâu phải là chưa biết.”