Tống Sở và anh tư Tống đang nói chuyện, chị dâu cả Tống đi vào.
Anh tư Tống vòng tay ling ting lang tang nhìn cô ta: “Chị dâu cả, sao chị về rồi?”
Đối với con người này luôn cảm thấy bọn họ là con chồng trước, các thứ trong nhà nên là của con trai chị dâu cả cô ta, anh tư Tống sinh ra không thích trong lòng.
Chỉ là trước đây xem cô ta trên thân phận vợ của anh cả, nên mới chẳng muốn để ý.
Nếu bây giờ trở về gây chuyện cản trở em gái anh ta, anh ta sẽ không tha.
Chị dâu cả Tống nhíu mày, nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Ở đây là nhà chị, tại sao chị không thể về?”
Tống Sở thấy chị dâu cả Tống như vậy, lập tức đoán ra mục đích cô ta trở về bây giờ.
Cô khinh thường chị dâu cả Tống, ngáp lười biếng một cái: “Anh tư, em về phòng ngủ một lát.”
Gần đây khá bận rộn vì chuyện của nhà xưởng ép dầu và khu nuôi dưỡng, tối qua lại thức khuya vẽ bản vẽ, có chút mệt mỏi.
Anh tư Tống gật đầu: “Mau đi đi, ăn cơm thì anh gọi em.”
Chị dâu cả Tống thấy Tống Sở như hoàn toàn không nhìn thấy mình, xoay người muốn đi ngủ, sắc mặt cô ta hơi khó coi.
“Tống Sở, chị là chị dâu cả của em, dâu trưởng như mẹ hiền, đây là thái độ em cư xử với bề trên sao?” Cô ta hít sâu một hơi rồi hừ lạnh một tiếng.
Anh tư Tống nghe câu này, vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc nhìn về phía chị dâu cả Tống, người này trở về nhà mẹ đẻ một chuyến thì não có vấn đề rồi?
Tống Sở xoay người, nói với anh tư Tống trước: “Anh tư, một lát mẹ về, nhớ chuyển lời này cho mẹ.”
Anh tư Tống cười xấu xa một tiếng: “Được, anh nhất định sẽ nói y nguyên với mẹ.”
Mẹ anh vẫn còn sống đấy, chị dâu cả muốn làm chủ gia đình rồi? Sao cô ta không lên trời luôn đi.
Chị dâu cả Tống vừa nghĩ đến mẹ chồng, sắc mặt cứng đờ, nhưng cô ta mới ra khỏi nhà mẹ đẻ với ý chí chiến đấu sục sôi, làm thế nào cũng không thể nửa đường bỏ cuộc.
Giọng điệu cô ta hơi mềm mỏng nói: “Sở Sở, nói thế nào chị cũng là chị dâu cả của em, nếu làm ầm ĩ đến bên ngoài, chúng ta đều bị mất mặt.”
Tống Sở nhướng mày: “Chị dâu cả, ở trong thôn em cũng không có tiếng tốt gì, làm ầm ĩ ra ngoài, em không sợ mất mặt, chị cứ đi.”
“…” Chị dâu cả Tống nghẹn lời, cô ta thiếu chút nữa quên em dâu này là một đầu gấu trong thôn.
“Chị cũng không muốn làm ầm ĩ, cho nên muốn nói chuyện đàng hoàng với em.” Cô ta lại nhượng bộ, chỉ muốn mau chóng làm xong việc.
Tống Sở giễu cợt một tiếng: “Chị dâu cả, chị có chuyện gì thì nói thẳng đi, không cần vòng vo, em không có thời gian nói chuyện phiếm với chị.”
“…” Chị dâu cả Tống bị thái độ này của Tống Sở làm cho tức giận rồi, nhưng vừa nghĩ đến muốn tìm đối phương làm việc lại nhịn.
Cô ta chỉ có hỏi thẳng vào vấn đề: “Sở Sở, chị nghe nói em muốn mở khu nuôi dưỡng trong thôn, còn tuyển công nhân không?”
Tống Sở gật đầu: “Đúng là có chuyện này, chuyện này có liên quan gì đến chị không?”
“Đương nhiên chuyện này có liên quan đến chị rồi, chị cũng là một phần trong nhà này, nước phù sa không để chảy sang ruộng người khác, không lẽ em không hiểu lý lẽ này chứ?”
Chị dâu cả Tống nói với bộ dạng dĩ nhiên: “Hai em trai của chị là người có bản lĩnh, chị nhớ đến em vừa làm nhà xưởng ép dầu, vừa làm khu nuôi dưỡng, nhất định vô cùng bận rộn, cho nên muốn để cho bọn họ qua giúp em quản lý khu nuôi dưỡng.”
“Người một nhà không nói hai lời, để cho bọn họ sang giúp em, nhất định tốt hơn những người ngoài trong thôn.” Hai em trai trong lòng cô ta thật sự rất tốt.
Tống Sở còn chưa nói gì, anh tư Tống đã không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Chị dâu cả, chị đây là đang đùa với tụi em sao? Hai đứa em của chị ham ăn biếng làm, thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều, lại không biết ngượng mà giới thiệu đến quản lý khu nuôi dưỡng, sao da mặt của chị lại dày như vậy?”
“Nếu bọn họ đều có thể quản lý khu nuôi dưỡng, vậy em có thể làm trưởng khu rồi, sao chị có thể dát vàng lên mặt bọn họ như thế chứ.”
Mặc dù anh tư Tống không cảm thấy bản thân là một người cần mẫn bao nhiêu, nhưng lại chắc chắn bản thân tốt hơn hai anh em kia của nhà chị dâu cả.