Anh ta cũng không mặt dày mà nói ra muốn giúp em gái quản lý khu nuôi dưỡng đến vậy, chị dâu cả lại không biết xấu hổ mà nói ra, còn với bộ dạng chị là tốt cho em, nhưng bỏ đi.
Sắc mặt chị dâu cả Tống thay đổi: “Chị nói chuyện với Sở Sở, cậu im miệng.”
Tống Sở nhìn toàn thân cô ta ăn mặc khá lôi thôi, gần đây nhất định đang làm việc mỗi ngày, cô cảm thấy chị dâu cả bị nhà mẹ đẻ tẩy não đến sắp không cứu được rồi.
“Lời anh tư nói chính là ý của em.” Cô quan sát chị dâu cả Tống từ trên xuống dưới: “Chị dâu cả, sao da mặt của chị lại dày như vậy chứ?”
Chị dâu cả Tống vô cùng tức giận: “Cô không muốn thấy chị vậy sao? Em trai chị đến giúp cô thì sao? Đổi lại là người khác thì bọn họ chẳng muốn quan tâm.”
Trên mặt Tống Sở mang theo chút mất kiên nhẫn: “Em trai chị là thứ gì, có tư cách gì đến giúp em? Trong đầu người nhà mẹ đẻ chị không có chút tính toán, bản thân là loại hàng gì, lẽ nào bản thân không biết?”
“Cô.” Sắc mặt chị dâu cả Tống tái nhợt, cô ta không ngờ Tống Sở nói chuyện còn khó nghe hơn anh tư Tống.
Tống Sở chẳng muốn nói nhiều với cô ta, xoay người đi ngủ.
Loại người như chị dâu cả Tống bị tẩy não ngộ độc quá nặng, bất kể bọn họ nói gì, cô ta cũng sẽ không nghe, hà tất phải lãng phí thời gian.
Phải để chính nhà mẹ đẻ cô ta bày chiêu lớn cho cô ta ăn, cô ta mới tỉnh ngộ.
Nếu như vậy còn u mê không tỉnh ngộ, vậy Tống Sở cảm thấy cũng không cần thiết cải tạo, hết đường cứu rồi.
Tống Sở đến từ hiện đại, cũng không có bất kỳ tư tưởng trọng nam khinh nữ nào, cũng không cảm thấy lấy chồng rồi thì là người của nhà chồng, hiếu thảo, chăm sóc nhà mẹ đẻ là không đúng, nhưng ơn sinh thành dưỡng dục vẫn phải báo đáp.
Nhưng cũng phải có mức độ, điều quan trọng nhất là xem người nhà mẹ đẻ có đáng trả ơn hay không.
Nếu phẩm chất con người của người nhà mẹ đẻ chị dâu cả Tống vẫn ổn, trong nhà lại thật sự khó khăn, lén lút giúp nhà mẹ đẻ cũng không có gì, ngay cả cô cũng không để tâm mà giúp một tay.
Nhưng đức hạnh của người trong nhà họ La, hoàn toàn thuộc về loại năng lực kém, còn là kẻ vong ân bội nghĩa chính hiệu, quan tâm đến chính là tự hành hạ chính mình.
Chị dâu cả Tống nhìn Tống Sở đi vào phòng, cô ta lại không dám cưỡng ép kéo người trở lại, chỉ là tức đến lồng ngực nhấp nhô.
Nhớ đến lúc sắp ra khỏi cửa nhà mẹ đẻ, cùng những lời mấy đứa em đã dạy dỗ, cô ta cắn môi xoay người đi ra cửa, bỗng chốc vành mắt đã đỏ lên.
Anh tư Tống luôn cảm thấy ánh mắt trước khi chị dâu cả ra ngoài không có ý tốt, vì vậy chạy đi gõ cửa Tống Sở, đi vào nói cho cô biết.
Tống Sở cảm thấy chị dâu cả Tống nhất định bị người ta giật dây phải làm hết sức, thế là bảo anh tư Tống đến gần dặn dò vài câu, để anh ta đi theo chị dâu cả Tống.
Còn về cô, vẫn tiếp tục ngủ.
Anh tư Tống đã đuổi kịp rất nhanh, bèn thấy chị dâu cả Tống cố ý đi đến nơi nhiều người làm việc.
Cô ta đỏ mắt đi qua, những phụ nữ trong thôn nhìn thấy đương nhiên muốn qua hỏi nguyên nhân.
Vì vậy cô ta vừa giấu giếm vừa ấp a ấp úng nói ra những lời giống thật mà sai, ý muốn bày tỏ chỉ có một.
Em dâu Tống Sở này không có chút kính trọng chị dâu cả này như cô ta, còn lo đến chuyện nhà của bọn họ, giật dây chồng và mẹ chồng cô ta, gửi cô ta về nhà mẹ đẻ.
Cô ta vừa trở về từ nhà mẹ đẻ, Tống Sở cũng không khách sáo muốn đuổi cô ta ra ngoài, cô ta đã sinh cháu trai cho nhà họ Tống, lại bị em dâu ức hiếp như vậy.
Cô ta còn nói thêm nhà họ Tống cũng thầm phàn nàn không thôi, ý chính là dung túng em dâu ăn hiếp một đứa con dâu như cô ta, cô ta oan ức, tội nghiệp lại bất lực, hy vọng người trong thôn có thể nói lý lẽ giúp cô ta.